Trong sân nhà cũ nát, Tống Thời Hành ngồi giữa, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh. Lúc nhìn thấy ta, hắn cũng kkhông có chút ngạc nhiên nào, chỉ mỉm cười nói:
“Lâu rồi không gặp.”
Muộn hơn nửa năm, Tống Thời Hành cuối cùng vẫn tìm đến Lang tiên sinh.
“Nàng tiễn cha mẹ đi nơi khác ở rồi, thế mà dường như lại rất bận rrộn nhỉ? Vài ngày nay, nàng đã đến hai mươi tiệm thuốc trong ngoài kinh thành, đặt mua thuốc trị thương đủ cho tám nghìn người dùng, nàng đây là định làm gì?”
“Bán chứ còn gì nữa!”
Ta đặt bữa tối cho Lang tiên sinh xuống bàn:
“Ngươi có muốn không? Là người quen, ta có thể giảm giá một chút.”
Hắn bảo ta tiễn hắn ra cửa.
Ở ngưỡng cửa, hắn mỉm cười hỏi ta:
“Hôn kỳ định vào cuối năm được không? Mùng tám tháng mười một là sinh thần của nàng, chọn ngày ấy đi.”
Tim ta đập liên hồi.
“Ta là dân thường, dung mạo lại tầm thường, vô tài vô sắc, công tử nên lấy một người môn đăng hộ đối, tài sắc vẹn toàn.”
Chuyện này không giống với kiếp trước.
Ta đoán hắn đang suy tính điều gì.
“Đừng tự ti nữa.”
Tống Thời Hành bất ngờ cúi người, thì thầm vào tai ta:
“Sắc đẹp và quyền thế đối với ta không quan trọng, ta chỉ thích nữ nhân thông minh, mà nàng thì rất thông minh.”
Hắn khích lệ nhìn ta một cái, rồi cưỡi ngựa rời đi.
Ta đứng trước cửa im lặng hồi lâu, nhưng trong lòng không sao bình tĩnh lại được.
Đêm đó, ta đến tìm cha mẹ, sắp xếp lại chỗ ở cho họ và dặn dò kỹ lưỡng rằng không được ra ngoài.
Vài ngày sau, Tây Bắc, Giang Nam, Tây Nam, nghĩa quân khắp nơi lần lượt khởi binh.
Thời gian giống hệt như kiếp trước, nhưng khác biệt là lần này Lang tiên sinh không đi theo Tống Thời Hành làm quân sư mà là cùng ta rời khỏi kinh thành.
6
Kiếp trước, sau khi cha mẹ ta qua đời không lâu, kinh thành cũng bắt đầu hỗn loạn.
Trộm cướp hoành hành, án mạng không đếm xuể. Thế nhưng triều đình hiện tại đã sớm loạn thành một mớ cào cào nên không màng tới dân chúng sống chết ra sao. Chẳng bao lâu sau kinh thành bị bao vây lần đầu tiên, ta cùng hàng xóm trốn chạy.
Sau đó, ta bắt đầu những ngày tháng lưu lạc.
Khi ấy, thế lực lớn nhất ở phương Bắc ngang tầm với Tống Thời Hành là một người tên Tiêu Mục. Người này xuất thân từ cướp bóc, cũng là người khởi binh muộn nhất.
Nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, hắn đã thu về tám vạn binh mã, và nhanh chóng lớn mạnh. Một năm sau, hắn gần như có thể sánh ngang với Tống Thời Hành và Tần Vương.
Nhưng điều đáng tiếc là từ lúc khởi binh đến khi diệt vong, chỉ vỏn vẹn bảy tháng.
Cái chết của Tiêu Mục cũng là một huyền thoại. Khi ấy hắn trúng kế của Tống Thời Hành, toàn quân bị tiêu diệt. Còn hắn thì bị trúng hơn mười mũi tên, nhưng trước khi chết vẫn bắn một mũi tên cuối cùng, cắt đứt cờ quân của Tống Thời Hành.
Hậu thế đánh giá Tiêu Mục dũng mãnh nhưng thiếu mưu lược. Làm tướng xông pha trận mạc, hắn là nhân tài hiếm có, nhưng để làm người quyết định thế cục thì hắn quá nóng nảy và hấp tấp, khó thành đại sự.
Ta dâng lên một trăm bình thuốc trị thương, sau đó được đưa vào Lang Nha trại.
Khi ta gặp Tiêu Mục, ta và Lang tiên sinh đều kinh ngạc.
“Ngươi là Tiêu Mục sao, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Ta quan sát thiếu niên trước mặt, dáng vóc không cao, giọng nói chưa vỡ, nhưng trông không yếu ớt, chỉ là trên mạt vẫn còn sự non nớt thuần khiết.
Cha hắn vừa qua đời đầu tháng, hắn mới tiếp quản trại, nhìn qua có vẻ chưa giỏi quản lý.
Tiêu Mục cau mày, giận dữ nói:
“Thiếu gia năm nay mười bốn tuổi!”
“Mười bốn tuổi? Trông không giống.”
“Ta vẫn chưa cao lớn hẳn!”
Tiêu Mục tức giận, vung đao chém đôi tảng đá trước mặt, muốn dùng sức mạnh để thị uy với ta.
Ta vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, thầm nghĩ rằng có lẽ kiếp trước Tiêu Mục thiếu mưu lược là do tuổi quá nhỏ nên còn chưa hiểu đời.
“Phải chăng đồ ăn ở trại không ngon nên ngươi mới không lớn được đúng không? Để tối nay ta nấu cho ngươi ăn.”
Ban đầu Tiêu Mục khinh thường bĩu môi, nhưng khi nếm thử món ăn ta làm, hắn ăn liền ba bát lớn, cuối cùng nằm trên chiếu mát, xoa bụng đầy thỏa mãn.
Trong trại Lang Nha cũng không yên bình. Nhị đương gia và tam đương gia ỷ hắn còn nhỏ tuổi, chưa có năng lực quản sự nên hai người bọn họ mỗi ngày đều gây sự làm loạn, còn tự ý dẫn người xuống núi cướp bóc.
Tiêu Mục biết được liền đánh nhau với nhị đương gia.
Hắn thua, nhưng không khóc, rồi bắt đầu tập luyện ngày đêm không ngừng.
“Giết người không nhất thiết phải dùng đao.”
Đêm khuya hôm đó, ta đưa hắn một tách trà.
Hắn ngạc nhiên nhìn ta:
“Không dùng đao thì dùng gì?”
Ta và tiên sinh liếc nhìn nhau, rồi thì thầm vài lời vào tai hắn.
“Ngươi là nữ tử mà dám giết người?” Tiêu Mục nhìn ta.
“Ta sẽ giúp ngươi trừ bỏ bọn chúng, nhưng sau đó ngươi phải nghe lời ta.”
Ta xoa đầu hắn:
“Còn phải nhận ta làm tỷ tỷ.”
Tiêu Mục tức giận không cam tâm, hét lên:
“Ngươi giết được rồi hãy nói!”
Đêm đó, ta chôn một ngàn lượng bạc dưới gốc cây hoè trong trại, dẫn con trai của tam đương gia đến đào tiền vào giờ ăn trưa ngày hôm sau.
Cây ở trong sân của nhị đương gia, nhưng tiền lại do con trai tam đương gia đào được.
Hai người lập tức trở mặt, mời Tiêu Mục đến phân xử, Tiêu Mục khoát tay nói:
“Nếu để ta giải quyết, thì mọi người chia đều.”
Nhị đương gia và tam đương gia không đồng ý, liền bí mật tranh giành số tiền này.
Đêm đó, ta bảo Tiêu Mục dùng cung tên tấn công nhị đương gia. Đến nửa đêm, những người theo nhị đương gia và tam đương gia đã tự giết lẫn nhau.
Kết cục, rất nhiều người đã chết, Nhị đương gia bị phế một cánh tay, Tam đương gia thì chết.
Hai ngày sau, vợ góa của tam đương gia khóa cửa nhà nhị đương gia, đổ dầu hương và châm lửa thiêu chết cả gia đình họ.
Tiêu Mục dập lửa xong thì tìm đến ta, ngoan ngoãn gọi một tiếng:
“Tỷ tỷ!”
Ta xoa đầu hắn.
“Ngoan, tỷ tỷ sẽ làm món chân giò kho cho ngươi.”
Khuôn mặt Tiêu Mục đỏ bừng.
Bên ngoài, binh lính của Tống Thời Hành khởi binh từ Trung Nguyên, chia làm hai cánh quân. Lần này người dẫn cánh quân phải không còn là Lang tiên sinh mà là một học trò của ông, họ Khoái.
Khoái Nhâm Phong cũng rất tài giỏi, nhưng chắc chắn không thể so với Lang tiên sinh.
Sang năm sau, Tống Thời Hành đối đầu với Tần Vương, hai người giao tranh lớn nhỏ không ngừng, có thắng có thua, vẫn giữ thế cân bằng.
Còn ta thì âm thầm cùng Tiêu Mục chiếm ba trại, tích trữ binh lực lên ba vạn, tiếp tục chiêu mộ binh mã.
“Tiền còn phải nhiều hơn nữa.”
Lang tiên sinh lo lắng:
“Ngươi hứa trả lương quá cao rồi.”
Ta ngồi trên đỉnh núi nhìn ra xa, chỉ vào một ngọn núi:
“Thưa tiên sinh, ở sâu trong núi kia có một mỏ vàng.”
Kiếp trước ta từng nghe người ta nói, có kẻ nghèo quá vào đó trộm, nhưng không ai trở về.
“Ta biết, đó là núi của Lưu Án Hầu, ngươi định làm gì?”
“Cướp!” Ta nói.
Lang tiên sinh lắc đầu:
“Ngươi vừa ra tay, triều đình sẽ để ý ngay. Đến lúc đó, mọi tính toán của chúng ta sẽ tan thành mây khói.”
“Trừ khi…”
Lang tiên sinh ngập ngừng, ta tiếp lời ông:
“Trừ khi tìm người chịu tội thay.”
Kết quả thế nào chưa biết, nhưng không làm thì chắc chắn sẽ không có kết quả.