Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MỖI NỤ XUÂN Chương 7 MỖI NỤ XUÂN

Chương 7 MỖI NỤ XUÂN

1:31 sáng – 03/10/2024

11

Mã Thế Siêu ấn ta xuống giường.

Hắn làm y như kiếp trước, lập tức xé rách quần áo của ta.

Nỗi sợ hãi từ kiếp trước và cơn kinh hoàng hiện tại ùa về, ta nói: 

“Mã Thế Siêu, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động.”

“Tiện nhân.” 

Mã Thế Siêu xé toạc áo ta ra, giận dữ nói:

“Ngươi mỗi ngày khiêu khích ta, chẳng phải chỉ để gây chia rẽ giữa ta và tướng quân sao? Tướng quân là ai chứ, làm sao không nhìn thấu trò vặt của ngươi.”

“Tối nay ta sẽ cưỡng bức ngươi, để xem tướng quân có dám giết ta hay không.”

Ta nhìn hắn.

“Ngươi đã nhầm rồi, ta khiêu khích ngươi là làm theo lệnh của tướng quân các ngươi.”

“Ngươi ngông cuồng, coi thường quân luật, hắn đã muốn ngươi chết từ lâu rồi.”

“Ngươi chưa nghe qua sao? ‘Chim bay hết thì cung tốt cất, thỏ khôn chết thì chó săn bị làm thịt.’”

Mã Thế Siêu dừng động tác.

“Ta là thê tử chưa qua cửa của hắn, phu thê đồng tâm, hắn là đế vương, ta là hoàng hậu, còn ngươi chẳng qua chỉ là kẻ ngoại nhân, trước kia cũng vậy, sau này cũng thế.”

Mã Thế Siêu tát ta thêm hai cái, nói rằng ta đang lừa hắn.

“Vậy chúng ta cá cược đi, xem lát nữa hắn sẽ giết ai trước.”

Mã Thế Siêu chống tay hai bên người ta, tay bắt đầu run rẩy, một lúc sau hắn nghiến răng nói: 

“Được, cá thì cá, lão tử sợ con đàn bà như ngươi chắc.”

“Được!” 

Ta hạ giọng:

“Nếu ta thua, hắn nổi sát ý thì ngươi cứ làm phản, chỉ cần đưa ta và cha mẹ rời khỏi đây, sau đó ta sẽ trao ngươi quyền điều khiển hai mươi vạn binh mã.”

Cả người hắn giật mình, như thể vừa nhớ ra rằng trong tay ta vẫn còn hai mươi vạn quân.

Ván cược này, hắn chấp nhận. Dù sao đi nữa thì từ lúc hắn xé áo ta, hắn cũng không còn đường lui nữa.

Về phần ta, bất kể kết quả ra sao, ta cũng không thua.

Nếu Tống Thời Hành dễ dàng tha thứ cho Mã Thế Siêu, ta sẽ ở lại, tiếp tục thực hiện kế hoạch như dự tính.

Nếu Tống Thời Hành giết Mã Thế Siêu, càng tốt. Ảnh hưởng của Mã Thế Siêu trong quân đội chỉ đứng sau hắn, và hậu quả này, hắn khó có thể gánh vác nổi.

Đúng lúc đó, Tống Thời Hành vén màn bước vào.

Ta ôm chặt lấy vạt áo bị rách, trốn sau lưng hắn, khóc thút thít. Mã Thế Siêu kiêu ngạo, kéo cao quần như thể thách thức.

Điều ta không ngờ là Tống Thời Hành gần như không chút do dự nào đã lập tức rút kiếm kề lên cổ Mã Thế Siêu.

Kết quả này, ngay cả ta cũng thấy bất ngờ, nó đã khác với kiếp trước.

“Ta đã nói với ngươi rồi, người của ta, không ai được động vào!” 

Tống Thời Hành nói từng chữ một:

 “Ngươi đã muốn chết như vậy thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi.”

Mã Thế Siêu không tin nổi.

Hắn không tin rằng vị tướng quân chỉ quan tâm đến quyền lực kia, hôm nay chỉ vì một nữ nhân mà tự tay chặt đứt cánh tay đắc lực của mình.

Hắn đã thua cược rồi.

Hắn hét lớn, rút đao đánh trả Tống Thời Hành, xông đến chỗ ta. Khi họ giao chiến, ánh đao lấp loáng, cả quân doanh cũng bắt đầu rối loạn, ta đứng ở cửa, chờ kết quả.

Một khắc sau, Mã Thế Siêu đã chết, chết không nhắm mắt, nhìn trừng trừng vào Tống Thời Hành.

Tống Thời Hành ném kiếm đi, kéo ta vào quân trướng của hắn.

12

“Thế nào?”

 Tống Thời Hành hỏi, giọng đầy sự giận dữ.

“Thật ngoài dự đoán, tướng quân lại sẵn lòng giết hắn.” 

Ta chỉnh lại y phục:

“Ta thật sự rất hài lòng.”

Hắn siết chặt lấy tay ta, nhắc lại câu hỏi.

“Ta hỏi nàng, hắn đã làm gì nàng chưa?”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, dò xét biểu cảm của hắn.

Trong mắt hắn là cơn giận dữ trào dâng, một loại cảm xúc mà ta chưa bao giờ thấy, không thể hiểu nổi. Một Tống Thời Hành mất kiểm soát như vậy, lần đầu ta chứng kiến.

“Ta vẫn ổn.” 

Ta gạt tay hắn ra:

“Cả thể xác và tinh thần đều tốt.”

Hắn không nói thêm lời nào, vén màn bước ra ngoài, một lát sau mẹ ta vội vàng chạy vào.

“Tướng quân bảo ta đến chăm sóc con. Mã Thế Siêu có bắt nạt con không?”

Ta lắc đầu.

Cái chết của Mã Thế Siêu mang lại nhiều hệ quả hơn ta tưởng.

Hắn từng là kẻ phản bội triều đình, dẫn năm vạn quân đầu hàng dưới trướng Tống Thời Hành. Giờ hắn chết, quân lính của hắn lập tức tụ lại, muốn giết ta để trả thù cho hắn.

Ta không hiểu, Tống Thời Hành còn chờ gì nữa. Tại sao hắn chưa giết ta?

Ta nhớ lại lời của Lang tiên sinh trước khi đi.

Người tự phụ như Tống Thời Hành, nữ nhân trong mắt hắn mãi mãi là thứ có thể khống chế được.

Dù ta có ngoan cường hay tài giỏi đến đâu, ta cũng chỉ là một nữ nhân. Hắn nghĩ rằng chỉ cần cưới ta, hai quân sẽ hợp nhất, thiên hạ vẫn sẽ là của hắn, và chỉ có thể là của hắn.

“Suy cho cùng, hắn vẫn nghĩ rằng, mọi thứ đều nằm trong sự tính toán và kiểm soát của hắn.”

Ta là của hắn, vậy nên những gì của ta, cũng là của hắn.

Ngày đại hôn, quân doanh treo đầy lụa đỏ.

Ta dặn dò cha mẹ: 

“Đừng lo đến sống chết của con, hai người chỉ cần rời đi, bên ngoài đã có người ứng cứu rồi.”

Cha mẹ ta liên tục gật đầu đồng ý, bước đi mà cứ quay đầu nhìn lại ba lần.

Ta mặc bộ y phục đỏ, ngang nhiên đi dạo một vòng trong quân doanh, binh lính dưới trướng Mã Thế Siêu nhìn thấy ta thì tức giận chửi bới, kẻ nào cũng căm ghét đến mức muốn xé xác ta ra mà ăn.

Nến đỏ cháy trong trướng ấm, Tống Thời Hành mặc một bộ y phục đỏ bước vào, nói:

 “Lang tiên sinh không đến, quả thật đáng tiếc.”

“Chờ ngày ngươi đăng cơ, mời ông ấy uống rượu cũng chưa muộn.”

“Được.” Hắn đáp.

Ta rót rượu cho hắn, hắn thoáng sững lại, ánh mắt lướt qua hai chén rượu. Ta hiểu ý, liền đổi vị trí của hai chén, rồi nghĩ lại, ta đổ cả hai chén đi.

“Tướng quân tự tay rót rượu đi, như vậy chắc chắn sẽ không có độc.”

“Được thôi.” Hắn nói.

Hắn ra ngoài tìm một vò rượu mang vào, tự tay rót rượu cho ta và hắn. Hắn đưa rượu cho ta, ánh mắt dịu dàng.

 Ta nhớ lại kiếp trước, khi ta và hắn thành thân, không có người chứng giám, cũng chẳng uống rượu giao bôi. Hắn chỉ cởi hồng bào và để lại một câu trả nợ ân nghĩa, rồi bỏ đi.

Kiếp này, hắn thay đổi thật nhiều, lễ thành thân với ta cũng được chú trọng đến từng chi tiết.

Khi uống rượu giao bôi, hắn thì thầm bên tai ta:

 “Cha mẹ của nàng vui quá nên uống say rồi đi loạn trong quân doanh, còn chạy ra ngoài doanh rồi được ta phái người đưa quay trở lại.”

Tay ta run lên, rượu đổ trên vai hắn.

“Đừng lo, ta đã cho người chăm sóc cha mẹ nàng nghỉ ngơi rồi, đêm nay chúng ta cũng sớm nghỉ ngơi thôi.”

Ta chống tay lên bàn, cố giữ cho mình khỏi ngã.

“Ta có một câu hỏi muốn hỏi ngươi.” Ta cố gắng giữ bình tĩnh:

 “Ngươi tự tin đến mức nghĩ rằng cưới ta thì sẽ có được binh mã của ta sao?”

Tống Thời Hành lắc đầu.

“Ta cưới nàng chỉ vì muốn cưới nàng mà thôi, không liên quan đến binh mã của nàng.” 

Hắn nhẹ nhàng vuốt lại lọn tóc lòa xòa bên thái dương của ta:

 “Những gì ta muốn, từ trước đến giờ, chưa bao giờ thoát khỏi tay ta.”

Ta cười nhạt nhìn hắn.

“Lần này, có lẽ không như vậy.”

Ánh mắt hắn thoáng khựng lại, động tác cũng chậm đi đôi chút.

“Là nến sao?” 

Hắn định giơ tay dập tắt ngọn nến, nhưng ta lắc đầu:

“Vô ích thôi, ngươi đã trúng độc rồi.”

May mà hắn đã bày ra một cặp nến long phụng, nếu không ta đã không có cơ hội hạ độc.

Tống Thời Hành ngã ngồi xuống, chúng ta đối diện qua chiếc bàn.

“Vậy nên, nàng đã định không còn sống mà rời khỏi đây?” Hắn hỏi.

Ta nghiêng đầu nhìn hắn.

“Tống Thời Hành, ngươi có tin vào kiếp trước và kiếp này không?”

“Nếu có kiếp trước, nàng cũng không thể thoát khỏi tay ta.” Tống Thời Hành tự tin nói.

Quả thật là vậy, từ ngày ta gặp hắn, ta đã ở trong chiếc lồng mà hắn sắp đặt, cho đến chết vẫn không thể thoát khỏi nó.

“Kiếp này, sẽ không thế nữa.” Ta nói với hắn.