Ta mừng rỡ nói:
“Ta đương nhiên nguyện ý! Là muốn ta cắt thịt xả máu, hay móc tim gan?”
“Đừng đọc mấy lời vô bổ trong thoại bản nữa.”
Thái tử giơ tay cởi đai lưng của ta, khẽ nói:
“Trình Vận, có lẽ sau này ngươi sẽ hận Cô thấu xương, nhưng Cô chẳng còn cách nào khác.”
Ta vốn nghĩ rằng giúp Thái tử giải độc, ít nhất cũng phải cắt thịt xả máu. Ta còn uống mấy chén rượu, sợ đến lúc đau quá không chịu nổi.
Trong cơn chếnh choáng, ta lờ mờ nghe Thái tử nói.
“Hay cho ngươi, Trình Vận! Hay cho nhà họ Trình! Lừa Cô lâu như vây… Cô đau khổ biết nhường nào.”
“Nếu không phải… thì đã không thể khinh nhờn ngươi ở nơi thế này.”
Khi tỉnh lại, ta hoàn toàn ngơ ngác.
Trong cơn say, những gì Thái tử làm với ta, ta có chút cảm nhận được.
Ta sờ lên áo yếm, thở phào nhẹ nhõm. May mà Thái tử không cởi y phục của ta, nếu không, tội khi quân của Trình gia chắc chắn không thoát.
Ta hoang mang, vội vàng chạy ra ngoài thì thấy Miệu Ngữ tỷ tỷ đang cầm đèn cung đứng dưới gốc cây lựu.
Tim ta thắt lại, cảm giác khó chịu trào lên.
Thái tử thích nam nhân, còn Miệu Ngữ tỷ tỷ lại phải gả cho hắn.
Nàng là Miệu Ngữ tỷ tỷ dịu dàng xinh đẹp, người đã dạy ta đọc sách, viết chữ, làm bánh hoa quế cho ta. Miệu Ngữ tỷ tỷ luôn nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng, gọi ta bằng giọng nói ấm áp:
“A Vận, sao thế, lại bị Thái phó phạt đánh lòng bàn tay rồi à? Lại đây, để tỷ giúp ngươi chườm nóng.”
Hoặc khi ta cãi nhau với Thái tử, nàng sẽ bưng một đĩa bánh hoa quế dỗ dành:
“A Vận, Thái tử có thể giữ được vị trí này, không tránh khỏi nhuốm máu người. Ta biết ngươi nhân hậu, nhưng ngươi có biết không, nha hoàn chơi đùa với ngươi hằng ngày đã trộm tấu thư cơ mật của Thái tử, là gian tế do Tam hoàng tử phái tới.”
…
“A Vận.”
Miệu Ngữ tỷ tỷ nhìn dáng vẻ chật vật của ta, nước mắt lưng tròng, nhưng không nói lời nào.
Ai nhìn bộ dạng ta lúc này cũng biết ta đã chịu đựng điều gì.
Ta chạy tới ôm nàng, vừa khóc vừa nói:
“Miệu Ngữ tỷ tỷ! Tỷ không thể gả cho Thái tử!”
Miệu Ngữ tỷ tỷ lại lắc đầu, nước mắt rơi xuống, đau lòng nói:
“Hắn đã ức hiếp ngươi sao?”
Ta cắn răng, không nói một lời. Miệu Ngữ tỷ tỷ lấy khăn tay che nước mắt, nói:
“A Vận, ta, từ trước đến giờ chưa từng có sự lựa chọn.”
“Không được! Tỷ không thể gả cho hắn!”
Ta hoảng sợ, liều mình nói:
“Hắn thích nam nhân! Có sở thích đoạn tụ! Tỷ gả cho hắn, chính là nhảy vào hố lửa, cả đời này coi như xong!”
Thái tử đáng lẽ phải ghét bỏ đẩy ta ra, nhưng hắn không làm thế, chẳng phải rõ ràng là thích nam nhân sao!
Miệu Ngữ tỷ tỷ thấy dáng vẻ hoảng loạn của ta, ngược lại còn lấy khăn tay lau nước mắt, dỗ dành:
“Được rồi, tỷ nghe lời A Vận. Đi thôi, trước hết đưa ngươi đi tắm rửa. Để người khác nhìn thấy ngươi thế này, chỉ tổ gây thêm rắc rối.”
5
Sau đêm đó, ta cuối cùng cũng hiểu ra, Thái tử làm gì có trúng độc, rõ ràng là trúng xuân dược!
Vị hôn thê của ta hạ xuân dược lên Thái tử, đầu ta bị cắm sừng đến mức cỏ trên trán đủ rộng cho ngựa chạy luôn rồi.
Chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Vì thế ta liền trong đêm đưa Lam Liên Nhi trở về Giang Nam.
Chỉ cần nàng ta không muốn chết, chuyện xảy ra ở Đông Cung đêm đó nàng ta nhất định sẽ giữ kín miệng.
Trước khi rời đi, Lam Liên Nhi vừa khóc vừa nói:
“A Vận, ta biết ngươi đối xử tốt với ta. Nhưng người ta muốn gả, vốn không phải là một công tử phong lưu. Nếu ba phần ân cần của ngươi có thể đổi lấy hai phần quyền thế thì tốt biết bao.”
Ta câm lặng, kiềm nén cơn giận, nói khẽ:
“Ngươi vì muốn mê hoặc Thái tử mà dám hạ xuân dược hắn, đúng là điên rồi!”
Lam Liên Nhi nghe vậy, vẻ mặt sợ hãi, lắp bắp nói:
“Ta… ta khi nào…”
“Lam cô nương, thuyền đã đợi lâu rồi, mau đi thôi.”
Tiến Bảo không để nàng nói xong, thúc giục nàng lên thuyền, để ám vệ của Thái tử đưa nàng về Giang Nam.
Chuyện đêm đó, Thái tử nói mình bị thuốc làm quên hết, ta nào dám nhắc lại.
Những ngày này ta sống trong mơ màng, Thái tử hóa ra là người thích nam nhân, lại còn sắp cưới Miệu Ngữ tỷ tỷ.
Không trách được Miệu Ngữ tỷ tỷ đối với hắn luôn không mấy nhiệt tình, chẳng có chút nào giống một thê tử tương lai yêu chiều phu quân.
Chỉ e rằng… Miệu Ngữ tỷ tỷ đã sớm biết sở thích của Thái tử.
Nhìn thấy ngày đại hôn của họ sắp đến, ta lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, người cũng gầy đi trông thấy.
Ta từng dò hỏi khắp nơi, những người có sở thích đoạn tụ thường không hứng thú với nữ nhân, thậm chí còn hành hạ họ.
Nếu Miệu Ngữ tỷ tỷ thật sự gả cho Thái tử thì những ngày tháng khổ cực sẽ không có hồi kết.
Trong lúc ta còn đang vì chuyện này mà sầu đến độ rụng tóc thì tiền triều lại truyền đến một tin khiến ta sững sờ!
Ngoại tổ phụ của ta, Trấn Tây Đại tướng quân, lại ủng hộ Tam hoàng tử mưu phản! Cả nhà bị giam vào ngục, chờ xét xử.
Ta vội vã trở về nhà trong đêm, từ xa nhìn thấy mẫu thân ta đang ngồi thẫn thờ trong sân. Trong tay bà cầm một lá bùa bình an, chính là lá bùa ngoại tổ mẫu trước đó gửi người mang đến.
“Mẫu thân.”
Ta cố nén nỗi buồn, lau nước mắt, quỳ xuống trước mặt bà, ôm lấy eo bà, nói:
“Mẫu thân, người đừng lo lắng! Con không tin ngoại tổ phụ có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy. Con sẽ đi cầu xin Thái tử để ngài điều tra rõ ràng chuyện này, trả lại sự trong sạch cho nhà ngoại tổ phụ.”
Mưu phản, tru di cửu tộc!
Mẫu thân ta là nữ nhi ngoại tộc, đương nhiên có thể thoát nạn, Trình gia cũng không bị liên lụy, vì dù sao ta là đích tử duy nhất của chi này.
Nhưng…
Ta nhắm mắt lại, nhớ đến ngoại tổ mẫu già nua hiền từ, ngoại tổ phụ anh minh, cùng biểu ca tuấn tú phong lưu, và biểu muội nhỏ luôn ầm ĩ đòi gả cho ta.
Họ, họ làm sao có thể chịu được cảnh ngục tù!
Mẫu thân ta nhẹ nhàng vuốt tóc ta, ánh mắt bình tĩnh, nói:
“A Vận, Tam hoàng tử là con trai của Hiền Quý phi, mà phụ thân của Hiền Quý phi chính là đương kim Thủ phụ, người đời gọi là Lý Bán Triều.”
“Nếu lần này giữ vững tội danh ngoại tổ phụ của con cấu kết với Tam hoàng tử thì cả dòng họ của Hiền Quý phi, Tam hoàng tử, sẽ gặp đại họa. Mà vị trí Thái tử sẽ càng thêm vững chắc.”
“Con dựa vào đâu mà nghĩ rằng Thái tử sẽ vì lời cầu xin của con mà bỏ qua cơ hội lớn như vậy?”
Ta ấp úng không biết nói gì, đầu óc rơi vào mơ hồ. Ta chỉ cảm thấy rằng nếu ta đi cầu xin Thái tử, dù có khó khăn, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ tính mạng nhà ngoại tổ phụ để họ bớt chịu khổ sở.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ta mở miệng, Thái tử chưa từng từ chối ta. Những gì ta thích, chỉ cần ta nhìn lâu thêm một chút, đều được mang đến trước mặt ta.
Nhớ lúc ta còn nhỏ, học cưỡi ngựa bắn cung, ngoại bang tiến cống một con ngựa Hãn Huyết, ta rất thích nhưng không thể thuần phục được nó.
Nhưng chưa đến hai ngày, Thái tử đã dắt tay ta, cùng cưỡi trên lưng con ngựa ấy.
Sau đó, Tiến Bảo vô tình kể rằng, Thái tử vì giúp ta thuần phục ngựa mà ngã gãy xương tay, nhưng cắn răng chịu đau không để lộ cho ta biết.
San hô đỏ trong quốc khố, ta chỉ liếc nhìn một cái, hôm sau đã thấy bày trong phòng ta.
Năm ngoái trong hội thưởng hoa, ta bị người hãm hại, vô tình làm gãy cây mẫu đơn tam sắc trong ngự hoa viên.
Lúc đó, rất nhiều người muốn cười nhạo ta, ai ngờ Thái tử mặt không biến sắc, đạp gãy hết cả vườn mẫu đơn.
Hắn lạnh lùng nói:
“Trình Vận, đừng nói là gãy một cành mẫu đơn, dù có đốt cả vườn mẫu đơn này đi nữa thì Cô cũng không trách phạt ngươi.”
“Sau này, kẻ nào muốn dùng chuyện nhỏ nhặt này để hãm hại ngươi, muốn ngươi thất sủng, cũng phải xem mắt Cô có mù hay không!”
Cả vườn toàn là các quý nữ, họ phủ phục dưới đất, run rẩy sợ hãi, chỉ có Thái tử nắm chặt tay ta, cùng ta nhận lấy sự kính trọng của họ.
Cũng chính lần đó, ta nghe được vài lời đồn.
Hóa ra, hội thưởng hoa lần đó là Hoàng thượng muốn chọn Trắc phi cho Thái tử. Ai ngờ, giữa vườn hoa rực rỡ như vậy Thái tử lại để ta gây rối trong ngự hoa viên.
Việc đó đã chọc giận một số người, họ ghen ghét sau lưng gọi ta là “mỹ nhân trên giường của Thái tử”, khiến Thái tử nổi trận lôi đình.
Ta không nói thêm gì, càng nghĩ càng cảm thấy có những làn sương mù trong lòng đang dần tan biến.
“A Vận, kỳ thực trong lòng con cũng biết, Thái tử là thích con.”
Mẫu thân ta thở dài:
“Có lẽ, có những chuyện đã là duyên phận định sẵn.”
6
Kể từ khi mẫu thân ta nói rõ những điều trong lòng, ta nằm trên giường suốt hai ngày, hồi tưởng lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Sáu tuổi, ta rời nhà trong sự ngây ngô, từ đó lớn lên bên cạnh Thái tử.
Ngày tháng ở lãnh cung tịch mịch, Thái tử sợ ta không chịu nổi liền học cách làm vài món đồ chơi để dỗ ta.
Sau này ta mơ hồ đoán ra, mẫu thân đưa ta vào lãnh cung, thực chất là muốn biến ta thành lá bùa hộ mệnh của Thái tử.
Ta là đích tử của Trình gia, ông ngoại ta lại là Trấn Tây Đại tướng quân, trong tay nắm giữ binh quyền. Những kẻ trong hậu cung muốn ám sát hay hạ độc Thái tử, nếu muốn động thủ, đều phải dè chừng đến ta.
Trước khi ta vào lãnh cung, Thái tử gầy yếu đến mức không dám ăn uống tùy tiện, đêm nào cũng ngủ không yên vì sợ chết trong giấc mơ.
Từ khi ta đến, hắn mỗi lần đều ăn cùng phần cơm của ta, ban đêm cũng ngủ chung với ta, thân thể dần dần khỏe mạnh hơn.
Mẫu thân đã quyết tâm đưa ta vào lãnh cung làm lá chắn cho Thái tử, chứng tỏ bà luôn hướng về phía Thái tử.
Vậy vì sao ngoại tổ phụ của ta lại đứng về phía Tam hoàng tử, tham gia vào chuyện mưu phản?
Cơ hội để Thái tử rời khỏi lãnh cung chính là việc định thân với Miệu Ngữ, từ đó kéo phủ Quốc công về phía mình.
Phủ Quốc công …
Ta nhớ đến gương mặt nghiêm nghị của Quốc công, ngay cả Hoàng thượng cũng không nể mặt.
Hai năm trước, vào ngày giỗ của Hoàng hậu, ta tình cờ bắt gặp Quốc công và Hoàng thượng đánh nhau trong Phượng Nghi Cung của Hoàng hậu.
Lúc đó, ta trèo lên tường, vốn chỉ định ngắm bức họa của Hoàng hậu để vẽ lại một bức cho Thái tử, giúp hắn có chút kỷ niệm. Ai ngờ lại chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Khi đó, ta không nghĩ nhiều, vì dù sao Quốc công và Hoàng thượng từ nhỏ đã là huynh đệ kết nghĩa, say rượu gây chuyện cũng không lạ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện không hề đơn giản.
Hoàng hậu… Hoàng hậu…