Khi Hoàng hậu qua đời, ta mới sáu tuổi, hình dáng của người trong ký ức của ta đã trở nên mơ hồ.
Chỉ trong khoảnh khắc, một hình ảnh lóe lên trong đầu ta.
Ta chạy đến thư phòng của phụ thân, lục lọi trong ngăn bí mật trên giá sách, tìm ra một bức họa.
Trong tranh, có năm người.
Phụ thân ta, mẫu thân ta, Quốc công, đương kim Hoàng thượng.
Và một công tử trẻ tuổi…
Người ấy mặc một bộ y phục nguyệt bạch, đầu đội ngọc quan, dung mạo dịu dàng nhưng không mất phần anh khí. Diện mạo ấy, rõ ràng có ba phần giống với Thái tử.
Ta ôm bức tranh, ngồi bệt xuống đất, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Thì ra… thì ra quân sư áo trắng lừng danh năm nào, chính là Hoàng hậu đã qua đời!
Lúc nhỏ, ta vô tình phát hiện bức tranh này, mẫu thân chỉ lặng lẽ cất đi mà không hề trách phạt ta. Sau đó bà nói, bức tranh ấy là cả tuổi thanh xuân của bà, là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời.
Chuyện của phụ mẫu ta, ta ít nhiều cũng biết đôi chút.
Năm xưa, đương kim Hoàng thượng chỉ là một hoàng tử bị Tiên Hoàng lạnh nhạt.
Vì muốn lập công nên người chủ động xin đi biên cương, đánh dẹp đám Nam Man đang hoành hành quấy phá dân biên giới.
Khi đó, Nam Man binh lực hùng mạnh, liên tục tấn công biên cương, tiên hoàng lại ham mê hưởng lạc nên không muốn xuất quân.
Mẫu thân ta là con gái của Trấn Tây Đại tướng quân, nhưng vì sức khỏe yếu nên không học võ mà chuyển sang học y, trở thành một danh y.
Còn phụ thân ta, một công tử phong lưu của Trình gia, vì si mê mẫu thân, đã dẫn bà tới biên cương để giúp đỡ Hoàng thượng.
Không ngờ, họ thực sự làm nên đại sự. Ở biên cương nhiều năm, đánh lui Nam Man, giành lại đất đai, luyện binh đến mức thần kỳ.
Những câu chuyện này được ghi lại trong thoại bản, bởi vậy dù bao năm Hoàng thượng làm loạn, các triều thần và bá tánh vẫn luôn nhẫn nhịn.
Nếu không phải Hoàng thượng chủ trương cường quốc nhờ quân sự, triều đại này sớm đã bị Nam Man tàn phá.
Nhưng trong thoại bản, nét bút nổi bật nhất vẫn thuộc về quân sư áo trắng—Thường Ngọc Khanh.
Nghe đồn, người học đạo từ Quỷ Cốc Tử, xuất sơn để giúp đời, phò tá minh quân.
Chỉ một kế đã bao vây mười vạn đại quân của Nam Man.
Một kế, chỉ với ba nghìn binh lính, đã khiến ba vạn quân Nam Man hao tổn lực lượng.
Một kế, khiến nội bộ Nam Man rối loạn, nguyên khí đại thương.
Ba kế giúp Hoàng thượng đứng vững ở biên cương, thu phục mười ba thành, giành lấy tư cách tranh đoạt ngôi báu.
Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, mọi người đều nói quân sư áo trắng đã quy ẩn điền viên. Ai ngờ được, quân sư áo trắng ấy chính là người, thay đổi dung mạo, vào cung trở thành Hoàng hậu.
Ta nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, thấy mẫu thân đang nhìn bức tranh trong tay ta, nước mắt rơi lặng lẽ.
“Mẫu thân, dù con không đi cầu xin Thái tử, một nhà ngoại tổ phụ cũng sẽ không chết, phải không?”
Ta nhìn bà, nhẹ giọng nói:
“Ngọai tổ phụ đứng về phía Tam hoàng tử, dụ dỗ hắn mưu phản, chẳng phải là để giúp Thái tử thanh trừng phe cánh của Quý phi, dọn sạch chướng ngại trên đường của Thái tử sao?”
“A Vận, con vốn thông minh, chỉ là không chịu suy nghĩ mà thôi.”
Mẫu thân kéo ta đứng dậy, trong tiếng cười lẫn nước mắt, nói:
“Đặc biệt là những năm này, Thái tử nuông chiều con khiến con ngày càng lười biếng.”
“Người người đều nghĩ đích tử Trình gia là một công tử vô dụng, nhưng mẫu thân biết, thực ra con có một trái tim tinh tế.”
Phụ thân bước vào, ôm mẫu thân vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà.
“Nguyên Nguyên, đừng khóc nữa. Ngọc Khanh chưa bao giờ trách nàng, năm đó nàng ấy vẫn có cơ hội chạy trốn mà.”
“Chạy thế nào! Đó chỉ là lời an ủi ta trước khi chết mà thôi! Nàng ấy tin tưởng ta đến thế mà…”
“Vậy mà ta dùng một chén rượu độc, hủy hoại cả đời công lực của nàng, khiến nàng bị giam cầm trong cung, trở thành chim hoàng yến bị bẻ cánh của Kỳ Khiếu Bắc!”
Mẫu thân căm giận nói:
“Ta hận Kỳ Khiếu Bắc, nhưng càng hận chính mình! Dòng họ Vinh gia chúng ta đáng lẽ hai mươi năm trước đã nên diệt vong rồi. Giờ đây, vì Thái tử dọn sạch con đường phía trước, cũng là điều Vinh gia chúng ta nợ Ngọc Khanh!”
Mẫu thân lau nước mắt, quyết đoán nói:
“Ám vệ Kỳ Lân mà Ngọc Khanh để lại, giờ là lúc nên dùng đến. Cảnh Phi, chàng đưa A Vận đi trước, đến Giang Nam chờ ta. Đợi ta kết thúc ân oán này, ta sẽ đến tìm hai người.”
“Thái tử từ lâu đã dòm ngó A Vận, ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn con gái mình đi theo vết xe đổ của Ngọc Khanh, để rồi hương tan ngọc nát trong hoàng cung, chết trong uất hận.”
Ta im lặng một lúc, rồi bất ngờ giơ tay đánh ngất mẫu thân.
Phụ thân tức giận đá ta một cú, quát mắng:
“Trình Vận! Con phản rồi sao, dám động vào phu nhân của ta!”
“Mẫu thân con tính tình như thế, đã quyết định thì không bao giờ quay đầu lại. Không đánh ngất bà ấy thì chỉ phí lời mà thôi.”
Ta vừa xoa chân, vừa cười khổ nói:
“Chúng ta ai cũng không đi được. Mấy hôm trước con nhìn thấy sơ đồ điều quân trong thư phòng Thái tử. Hắn đã điều ba vạn binh mã từ Tây Sơn Đại Doanh về đây. Ban đầu con còn nghĩ hắn đề phòng Tam hoàng tử, giờ mới hiểu, hắn sợ con chạy trốn.”
Phụ thân ngẩn ra, rồi lại mắng:
“Kỳ Tranh khốn kiếp, giống y hệt cái lão bất lương phụ thân hắn! Năm đó, Ngọc Khanh giúp hắn đánh giang sơn, vậy mà hắn lại còn mơ tưởng muốn chiếm lấy nàng! Thật tức chết ta!”
“Cảnh Phi này dù có liều mạng, cũng không để con gái mình rơi vào miệng hổ! A Vận, ám vệ Ngọc Khanh để lại thần thông quảng đại, chắc chắn có thể đưa chúng ta đi, con đừng sợ.”
“Dù chúng ta cả nhà ba người có thể đi, nhưng còn một nhà ngoại tổ phụ thì sao?”
Ta nhìn gương mặt đầy nước mắt của mẫu thân, bất lực nói:
“Người nghĩ ngoại tổ phụ bị giết thảm, mẫu thân có thể an tâm dưỡng già ở Giang Nam sao?”
Phụ thân không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng xoa cổ mẫu thân, rồi bỗng lẩm bẩm:
“Con bé ngốc! Đối với mẫu thân mình, cũng chẳng biết nương tay một chút!”
Ta nhìn ra màn đêm bên ngoài, chậm rãi nói:
“Phụ thân, chờ đến khi mặt trời mọc, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
7
Lần đầu tiên sau mười tám năm, ta mặc nữ trang.
Thiếu nữ trong gương, từng ánh mắt, từng nụ cười, đều đẹp tựa tranh vẽ, mày như núi xa, mắt tựa sao trời.
Ta từ trước đã biết mình xinh đẹp rồi. Bở vì khi ta giả nam trang cưỡi ngựa dạo phố, không ít tiểu thư ném khăn tay cho ta.
Miệu Ngữ tỷ tỷ giúp ta búi tóc, nước mắt rơi như mưa, nức nở nói:
“A Vận, ban đầu tỷ từng hận muội. Nếu Hoàng hậu nương nương không chọn che giấu thân phận của muội, giấu đi nữ nhi này thì tỷ đã không phải định thân với Thái tử.”
“Nhưng Miệu Ngữ tỷ tỷ, mấy năm nay tỷ luôn đối xử rất tốt, rất dịu dàng với muội mà.”
Ta nắm lấy tay nàng, cười nói:
“Tỷ đi đi. Vài ngày nữa, biểu ca sẽ được ra khỏi đại lao rồi.”
Nước mắt trong mắt Miệu Ngữ khẽ run, nàng lắp bắp:
“Muội…”
Thực ra, ta đã sớm biết Miệu Ngữ tỷ tỷ và biểu ca có tình ý. Vì thế, ta thường dẫn họ đi chơi cùng nhau, nhưng trong lòng ta lại thấy mâu thuẫn.
Miệu Ngữ tỷ tỷ vốn sẽ làm Thái tử phi, ta ít nhiều gì cũng cảm tháy có lỗi với Thái tử.
Haiz, nghĩ lại, những chuyện ta có lỗi với Thái tử thật không đếm xuể.
Khi còn nhỏ, ta từng trèo tường ra khỏi lãnh cung chơi, không cẩn thận ngã xuống. Thái tử vì đỡ ta mà gãy cả hai cánh tay, từ đó cưỡi ngựa bắn cung luôn thua kém Tam hoàng tử một bậc, bị hắn chế giễu không ít.
Về sau, hắn đặc biệt đào một cái lỗ chó ở tường để ta không phải trèo tường mà vẫn có thể ra ngoài chơi.
Một lần, ta lạc đường trong cung, mãi đến tối mới được một cung nữ nhỏ đưa về. Khi đến lỗ chó, ta thấy Thái tử đang chui ra, rõ ràng là định đi tìm ta.
Một người kiêu ngạo như Thái tử, vậy mà vì ta lại chịu chui qua lỗ chó.
Khi ta mười sáu tuổi, dáng vẻ đã vô cùng xinh đẹp, linh động, khiến người ta không thể rời mắt.
Tết Thượng Nguyên, cung đình mở tiệc lớn, ta uống chút rượu, say sưa múa phụ họa cho ca cơ mà làm kinh diễm cả bữa tiệc.
Sau tiệc, Tam hoàng tử ép đưa ta về phủ hắn, muốn sỉ nhục ta, lời lẽ đầy nhơ bẩn.
Thái tử xông đến, cầm kiếm giết sạch thuộc hạ của Tam hoàng tử, suýt nữa chém luôn đầu hắn, khiến phe cánh Tam hoàng tử nắm được thóp.
Sau đó, ta mới biết, để dẹp yên chuyện này, Thái tử phải nhượng lại thương hội mà hắn dày công gầy dựng bấy lâu cho Tam hoàng tử. Vì thế, mấy năm sau, Thái tử thiếu hụt ngân sách, làm gì cũng bị cản trở.
Những năm đó, ta luôn tìm cách lấy tiền từ ngoại tổ phụ và phụ thân để trợ giúp hắn, sống một cuộc đời vô cùng chật vật.
Ta nhớ lại nhiều chuyện cũ, rồi chậm rãi bước đến tẩm điện của Thái tử. Tiến Bảo đang canh cửa, liếc nhìn ta một cái, rồi lập tức cúi đầu.
Ta hừ một tiếng:
“Xem ra Tiến Bảo sớm đã biết thân phận của ta rồi nhỉ?”
“Nô tài không dám! Tiểu công tử, Thái tử chờ ngài đã lâu rồi.”
Tiến Bảo sợ sau này ta sẽ truy cứu hắn liền vội vàng thúc giục ta vào trong.
Ta đẩy cửa bước vào, thấy Thái tử đang ngồi sau bức rèm lụa. Ta lờ mờ nhìn đến dáng người hắn, cảm giác như hắn đã gầy đi nhiều.
Ta đứng ở cửa không bước tới, cẩn thận quan sát bóng dáng ấy.
“Trình Vận! Đến nước này rồi mà nàng vẫn muốn giày vò Cô!”
Thái tử giật mạnh bức rèm trước mặt, đứng bật dậy, nhìn thẳng về phía ta:
“Nàng…”
Hắn nhìn rõ dáng vẻ của ta, ánh mắt khẽ thay đổi, không thốt nên lời.
“Ta làm sao? Bị Điện hạ ép buộc, ta vì nhà họ Vinh, vì toàn bộ Trình gia mà không thể không mặc nữ trang để lấy lòng Điện hạ. Ngài có vui không?”
Ta từng bước tiến đến, mỉm cười nói:
“Điện hạ, nếu thân ta có thể đổi lấy mạng sống của nhiều người như vậy, cũng đáng lắm.”
Ta làm ra vẻ định cởi đai lưng, Thái tử lập tức nắm chặt cổ tay ta, giọng đầy tức giận:
“Trình Vận, đừng dùng những lời này để đâm vào tim Cô! Nàng biết rõ, Cô yêu nàng đến nhường nào. Năm đó, nếu không phải mẫu hậu giấu đi thân phận nữ nhi của nàng thì nàng sớm đã trở thành Thái tử phi của Cô rồi!”
Năm đó, ta sinh ra trong sự mong đợi của Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Hoàng thượng từng hứa rằng, nếu ta là nữ nhi thì sau này sẽ gả cho Thái tử, trở thành Thái tử phi, tương lai là trung cung Hoàng hậu.
Sau khi ta chào đời, Hoàng hậu nhìn vào tã lót của ta, nói rằng ta là nam nhi. Vì thế, ta đã sống mười tám năm làm Vinh Đại thiếu gia.
Nếu khi sinh ra, ta trở thành Thái tử phi, có lẽ sẽ không có những năm tháng tự tại như bây giờ.