Thái tử chẳng lẽ ngốc rồi, ngay cả tuổi ta cũng không nhớ rõ.
Mười hai tuổi cùng hắn ra khỏi lãnh cung, làm thư đồng cho hắn sáu năm, chẳng lẽ không phải mười tám?
Ta cúi đầu đếm trên ngón tay, càng đếm càng mơ hồ, bèn bối rối nói:
“Điện hạ, ngay cả vài con số này ngài cũng không đếm được?”
Thái tử có lẽ chê ta ngu ngốc, bưng một chén trà muốn chặn miệng ta, khó chịu nói:
“Cô thấy ngươi chỉ tám tuổi, động một chút là khóc lóc, nào có dáng vẻ của kẻ sắp đội mũ trưởng thành.”
Ta không vui khi bị hắn quở trách, quay đầu không chịu uống.
Ra khỏi lãnh cung, cha mẹ ta như nâng ta trên tay, không để ta chịu bất kỳ ấm ức nào. Khắp kinh thành đều đồn đãi, thiếu gia nhà Trình gia muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Thế nhưng vào Đông Cung rồi thì bảo bối Trình gia này biến thành cỏ dại Đông Cung, không được Thái tử coi trọng.
Cả ngày đọc sách, cưỡi ngựa, đánh cờ, khiến ta nhìn thấy cổng Đông Cung liền cảm thấy đau đầu chóng mặt.
Thái tử lại bảo Tiến Bảo mang đến một chén chè ngọt cho ta, lần này ta không nhịn được, cúi đầu uống cạn.
Chè ngọt ở Đông Cung là ngon nhất, dạo trước ta đau răng nên đã lâu không được uống.
Thái tử bảo mọi người lui xuống, nhỏ giọng nói với ta:
“Sau này Cô đăng cơ, ngươi nhất định sẽ là cánh tay đắc lực nhất của Cô.”
“Tô Miệu Ngữ là con gái Quốc công, cũng là Thái tử phi tương lai. Ngươi trước mặt mọi người say rượu trêu ghẹo nàng, nếu Cô không làm bộ phạt nặng, làm sao ngăn được miệng lưỡi thế gian?”
Miệu Ngữ tỷ tỷ vốn luôn đối xử thân thiết với ta. Đêm đó trong yến tiệc, ta uống hơi nhiều, cảm thấy lồng ngực nóng rực.
Hương thơm trên người Miệu Ngữ tỷ tỷ thoang thoảng mát lạnh khiến ta bất giác nghiêng người lại gần. Nếu không nhờ Tiến Bảo kịp thời ngăn cản, ta đã gây ra đại họa rồi.
Thân cận của Thái tử mà dám thất lễ với Thái tử phi tương lai, chuyện này sẽ bị đám lão già ở Đài Ngự Sử dâng tấu mắng chết mất.
Việc này, ta quả thực là sai.
“Có vài chuyện, thần nghĩ vẫn nên thưa rõ với Điện hạ.”
“Điện hạ, mẫu thân thần đã định hôn sự cho thần, cuối năm thần sẽ về Giang Nam thành thân.”
Ta gãi đầu, nói tiếp:
“Mẫu thân thần xưa nay không thích khí hậu kinh thành, muốn về Giang Nam dưỡng già. Phụ mẫu chỉ có mình thần là con, thần ắt phải ở bên phụng dưỡng. Thần văn không thành, võ chẳng đỗ, chỉ e không làm nổi cánh tay đắc lực của Điện hạ.”
Ánh mắt Thái tử lập tức tối sầm, hắn giận dữ đến mức đập nát chén canh trên bàn, nghiến răng nói:
“Trình Vận, ngươi nhất quyết rời bỏ Cô sao?”
Tên Thái tử đáng chết này, mấy năm nay càng ngày càng khó đoán ý tứ.
Trước mặt người ngoài thì ít nói kiệm lời, đóng cửa lại thì lải nhải không ngừng, hơi trái ý liền trưng ra vẻ mặt khó chịu với ta.
Sao chứ, chỉ cho phép hắn thành thân, không cho phép ta sống tốt hay sao?
Mẫu thân ta nói quả không sai, “bầu bạn với vua như bầu bạn với hổ,” chạy càng sớm càng tốt.
Lần này, ta nhất định không nhượng bộ.
Thấy dáng vẻ cứng đầu của ta, Thái tử bỗng đổi thái độ, giọng điệu trở nên mềm mỏng. Hắn cười:
“Được, vậy hãy đưa vị hôn thê của ngươi tới kinh thành, để Cô nhìn thử. Xem rốt cuộc là tiểu thư khuê các nào xứng đôi với ngươi.”
Ta lập tức vui mừng, chạy tới xoa bóp lưng cho Thái tử, cười nịnh bợ:
“Điện hạ yên tâm, thần luôn nhớ tình nghĩa giữa chúng ta. Sau khi thành thân, mỗi năm thần sẽ về thăm ngài một lần.”
Thái tử hạ mắt, giọng trầm thấp:
“Được.”
Vị hôn thê mẫu thân ta đã định tên là Lam Liên Nhi.
Nàng từ Giang Nam lên kinh thành, lúc xuống thuyền mặc một bộ váy màu hồng nhạt, vẻ e lệ yếu ớt trước làn gió mát.
Liên Nhi dịu dàng gọi ta là “Biểu ca Trình Vận“ khiến lòng ta như tan ra.
Nàng không phải tiểu thư khuê các gì, chỉ là biểu muội xa, mất cha từ nhỏ, nương nhờ vào chi bên của nhà Trình gia.
Suốt năm ngày liền, ta dẫn nàng đi khắp nơi, vui chơi vô cùng thoải mái.
Nửa đêm, mẫu thân ta tức đến kéo tai ta, quở trách:
“Con ngốc thật sao! Chẳng lẽ thực sự coi mình là công tử phong lưu rồi? Ta để con đính hôn với Liên Nhi, vốn chỉ là cái cớ để rời kinh thành, vậy mà con lại thật lòng thật dạ.”
Ta vuốt ve lỗ tai bị mẫu thân véo đến đỏ, nghĩ lại nụ cười đầy phong tình của Liên Nhi ban ngày không khỏi cảm thán:
“Mẫu thân, làm một công tử cả đời cũng không tệ. Con thực sự muốn cưới Liên Nhi.”
Dù sao cả đời này ta cũng không thể trở về thân phận nữ nhi, nếu không sẽ mang tội khi quân, tru di cửu tộc.
Haiz, vốn dĩ ban đầu phụ thân ta không bận tâm việc sinh con gái, cùng lắm tước vị sẽ truyền cho chi bên.
Nhưng ai ngờ khi ta còn trong bụng mẹ, Hoàng thượng lại hạ chỉ dụ, bảo nếu sinh con gái thì phải đưa vào cung nuôi dạy, lớn lên ở bên Hoàng hậu, sau gả cho Thái tử làm Thái tử phi.
Chốn hoàng cung ấy, một lần bước vào là mất cả đời người, phụ mẫu ta không nỡ, nên mới nói dối là sinh con trai.
Ta vẫn còn chút ký ức mơ hồ về Hoàng hậu nương nương. Người sức khỏe yếu, gương mặt luôn mang theo nụ cười, vô cùng dịu dàng. Hậu cung ai ai cũng khen ngợi Hoàng hậu nương nương nhân từ độ lượng.
Đáng tiếc, người qua đời quá sớm.
Giờ đây, hậu cung không chủ, Hoàng thượng tâm tình bất định, khi thì giết thê thiếp, khi thì mắng chửi con cái.
Bề ngoài không ai nói ra, nhưng ai cũng biết từ khi Hoàng hậu mất, Hoàng thượng ngày càng già yếu, tính tình càng thêm bạo ngược.
Mẫu thân ta tức đến hoa mắt, lấy khăn tay ném vào ta:
“Nếu con cưới Liên Nhi thì đến lúc đó lấy gì động phòng?”
Ta tự tin đáp:
“Động phòng chẳng phải chỉ là chuyện như vậy sao, thân mật gần gũi, mẫu thân nghĩ con là trẻ lên ba, cái gì cũng không biết à?”
“Mẫu thân yên tâm, nếu con cưới Liên Nhi, cả đời này sẽ đối tốt với nàng, tuyệt đối không nạp thiếp.”
Mẫu thân ta ôm trán bất lực, vẻ mặt không muốn để ý đến ta. Phụ thân ta bưng trà đi vào, đưa ánh mắt ra hiệu cho ta. Ta vội vàng chạy tới, giúp mẫu thân xoa bóp trán, nói:
“Mẫu thân, người đừng giận nữa.”
Mẫu thân ta thở dài, nói:
“Mẫu thân đột nhiên thấy hối hận, nhiều chuyện không nói sớm với con mớ khiến con ngây ngô chậm hiểu như vậy.”
“Ngày mai con phải dẫn Liên Nhi vào cung, mọi việc phải cẩn trọng. Đợi con trở về, mẫu thân sẽ dạy con một số điều.”
Hôm nay, Thái tử phái Tiến Bảo tới thúc giục ta dẫn Liên Nhi vào cung.
Tiến Bảo khổ sở nói với ta:
“Tiểu công tử, coi như nô tài cầu xin ngài, đừng kéo dài nữa. Ba ngày trước ngài nói sẽ vào cung, chớp mắt đã trì hoãn thêm hai ngày. Nếu còn kéo dài, nô tài e rằng cái mạng nhỏ này không giữ nổi.”
Những ngày tháng cùng mỹ nhân dạo chơi kinh thành của ta, xem ra phải kết thúc rồi.
Liên Nhi sửa soạn tỉ mỉ, so với lần đầu gặp mặt lại càng thêm diễm lệ. Ta vừa ý nhìn nàng, khen ngợi:
“Hôm nay bộ y phục này rất đẹp, Thái tử thích nhất màu xanh lục, thấy nàng nhất định sẽ sáng mắt lên.”
Ta lại đưa thêm một ít trang sức cho nàng.
Hừ hừ, ta muốn Thái tử nhìn cho rõ, vị hôn thê của Trình Vận này, dù không phải tiểu thư khuê các, cũng vô cùng xinh đẹp.
Liên Nhi mặt đỏ bừng, hơi lo lắng nói:
“Dạo này nghe huynh kể nhiều chuyện về Thái tử, thực sự đến lúc vào cung, ngược lại khiến muội hồi hộp.”
Ta an ủi nàng:
“Đừng sợ, mọi việc đã có ta. Ta và Thái tử lớn lên cùng nhau, hắn tuyệt đối sẽ không làm khó nàng.”
Nói xong, ta đưa nàng lên xe ngựa, tiến cung.
Đến Đông Cung, Thái tử tiếp Liên Nhi tại Sùng Văn Điện. Liên Nhi hành lễ quỳ lạy, ta thì uể oải quỳ qua loa cho xong.
Thái tử ban tọa, chăm chú đánh giá Liên Nhi, giọng ôn hòa nói:
“Quả nhiên là đất Giang Nam dưỡng người, Lam cô nương vừa nhìn đã biết là bậc lan tâm huệ chất, tú lệ đoan trang.”
Ta lập tức đắc ý mà ngẩng cao đầu nhìn Thái tử, xem như hắn có mắt nhìn.
Dẫu Miệu Ngữ tỷ tỷ là Thái tử phi được ngàn người tuyển chọn, nhưng vị hôn thê của Trình Vận ta cũng không hề thua kém.
Liên Nhi mặt đỏ ửng, dịu dàng đáp:
“Tạ Thái tử khen ngợi, dân nữ không dám nhận.”
Thái tử bảo chúng ta dạo chơi trong ngự hoa viên, trời tối thì ở lại trong cung.
Ta vốn thường ngủ tại tẩm điện của Thái tử, nhưng hôm nay không biết hắn lại giở trò gì, đuổi ta sang thiên điện.
Ha, cứ như ta muốn ngủ chung giường với hắn lắm ấy, thế lại càng thoải mái.
Nửa đêm ta đang ngủ mơ màng thì nghe thấy Tiến Bảo gấp gáp gọi.
“Tiểu công tử! Tỉnh dậy đi, chuyện lớn không hay rồi.”
Tiến Bảo vừa gọi vừa như sắp khóc:
“Lam Liên Nhi gan to tày trời, dám hạ độc Thái tử!”
Ta nghe xong, giật mình đến tỉnh hẳn, hoàn toàn tỉnh táo.
Hạ độc? Chẳng lẽ nàng điên rồi?
Lam Liên Nhi có liên hệ với gia đình ta, lại do chính tay ta đưa vào cung, nếu việc này lộ ra, sẽ là tội tru di tam tộc!
Ta cuống cuồng khoác áo bước ra ngoài.
Tiến Bảo vội nói:
“Thái tử đã phong tỏa tin tức, sợ bị người khác phát hiện nên nhân lúc đêm tối đã tới lãnh cung. Tiểu công tử đừng hoảng, trước tiên tới xem Thái tử, việc bên này để nô tài xử lý.”
Không ngờ, vừa bước ra cửa liền chạm mặt Miệu Ngữ tỷ tỷ.
Hóa ra đêm nay nàng vào cung để hầu hạ Thái phi, Tiến Bảo sợ Đông Cung không ai chủ trì đại cục nên đã lén mời nàng tới.
Miệu Ngữ tỷ tỷ vừa thấy ta, liền thở dài, dịu dàng nói:
“A Vận, mọi chuyện đừng hoảng loạn. Thái tử sẽ không trách ngươi, mau đi xem hắn đi.”
Ta lau nước mắt, không kịp nói thêm gì, vội vã chạy tới lãnh cung.
Thái tử cũng thật là! Đã trúng độc còn chạy tới lãnh cung, không phải tự làm khổ mình hay sao.
Khi ta tới nơi, Thái tử đang nằm trong tẩm điện cũ nát trước đây.
“Điện hạ, Điện hạ.”
Ta nhìn gương mặt đỏ bừng của hắn, mồ hôi lạnh chảy khắp người, hoảng hốt không thôi.
“Ngài cố gắng chịu đựng, nhất định đừng chết. Ta sẽ đi gọi thái y, ngài sẽ không sao đâu.”
Thái tử nhìn ta, đôi mắt nóng rực, hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt cháy bỏng, nói:
“Trình Vận, nếu thái y biết chuyện, phụ hoàng cũng sẽ biết. Khi đó, chuyện truyền khắp lục cung, tội danh mưu hại thái tử, Trình gia các ngươi có gánh nổi không?”
Ta cắn răng nói:
“Một người làm, một người chịu. Lam Liên Nhi là vị hôn thê của ta, ta tuyệt đối không liên lụy đến gia tộc.”
“Ngươi quả là không sợ chết.”
Thái tử kéo ta ngã xuống trường kỷ, hơi thở nóng rẫy phả lên mặt ta, nhẹ nhàng nói:
“Cô biết cách giải độc, chỉ là cần ngươi giúp. Ngươi có nguyện ý không?”