Vì để kế thừa phong vị của phụ thân, ta đã cải nam trang suốt bao năm trời, không ngờ một lần say rượu lại cả gan trêu ghẹo vị hôn thê tương lai của Thái tử!
Thái tử giận đến mức lửa bốc đỉnh đầu, lớn tiếng tuyên bố muốn thay cha ta dạy dỗ ta!
Ta khóc lóc thảm thiết, để bảo toàn mạng nhỏ này nên chỉ còn cách hét lớn:
“Thái tử! Ngài chẳng lẽ đã quên năm xưa ở lãnh cung là ai giải xuân dược cho ngài rồi sao?”
Thái tử lạnh lùng nhìn ta:
“Là ai?”
Ta nghẹn họng, lắp bắp nói:
“Là… là muội muội ruột của ta.”
Trời cao chứng giám! Nếu thân phận nữ nhi của ta bại lộ, ắt sẽ là tội tru di cửu tộc!
Thái tử “ồ” một tiếng, nhàn nhạt nói:
“Vậy hãy để lệnh muội đến gặp Cô, Cô sẽ tha tội cho ngươi.”
“Phong lưu trác táng! Không biết hối cải! Hôm nay nhà họ Trình coi như không có đứa con bất hiếu như ngươi!”
Giữa thanh thiên bạch nhật, trên con phố đá xanh, cha ta lớn tiếng đuổi ta ra khỏi nhà!
Ánh mắt ta lướt qua chiếc xe ngựa gần đó, vừa đập cửa vừa gào lên:
“Cha! Con sai rồi! Con thực sự sai rồi!”
Cha ta len lén nhét qua khe cửa một tờ ngân phiếu mệnh giá trăm lượng bạc.
Ôi, tình cha là có, nhưng cũng chẳng nhiều nhặn gì cho cam.
Cha ta bày ra màn này, tất cả chỉ vì hôm trước ta say rượu trêu ghẹo vị hôn thê của Thái tử.
Ta oan uổng biết bao!
Cha ta vốn là tay ăn chơi lêu lổng, mẹ ta lại chỉ biết tiêu tiền và làm đẹp. Sau khi sinh ta, mẹ ta tổn thương thân thể nên không thể sinh thêm con được nữa.
Để giữ lấy tước vị thừa kế của nhà họ Trình, họ bèn giả vờ tuyên bố đã sinh được một bé trai.
Trời cao chứng giám! Ta rõ ràng là một tiểu thư đài các chính hiệu!
Ngày hôm đó là do ta uống rượu quá chén nên quên cả thân phận, lại còn ôm lấy Thái tử phi.
Thái tử trông thấy liền giận dữ, công khai trách mắng cha ta không biết dạy con.
Để thoát tội, cha ta bày ra màn khổ nhục kế này, đuổi ta ra khỏi nhà khiến Thái tử không thể nói thêm lời nào!
Ta từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, nào chịu nổi cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ như thế này.
Xe ngựa của Thái tử đậu ngay đó, kẻ máu lạnh mặt lạnh này rõ ràng muốn nhìn ta bị bẽ mặt!
Từ năm mười hai tuổi làm thư đồng của hắn, sáu năm qua, ta chưa từng có lấy một ngày yên ổn!
Khắp kinh thành, ai mà chẳng biết rằng ta, tiểu hầu gia phong lưu tuấn tú được người người mến mộ.
Thế mà hắn, kẻ khắc tinh trời đánh kia lại ngày ngày kiếm chuyện, tìm cách hành hạ ta!
Cầm ngân phiếu, mang hành lý, ta định đến tửu lầu ăn uống một bữa cho thỏa. Dù gì màn khổ nhục kế cũng đã diễn xong, Thái tử chắc sẽ không bám riết lấy ta nữa.
Không ngờ, ngay sau đó, ta bị thị vệ của Thái tử cung kính mời lên xe ngựa.
Thái tử ngồi ngay ngắn bên trong, tóc buộc ngọc trắng, dung nhan lạnh lùng cao quý.
Hắn lạnh nhạt nói:
“Vì Trình gia dạy con không nghiêm nên Cô sẽ thay họ dạy bảo ngươi.”
Ta cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, lập tức quay người toan bỏ chạy. Thái tử nhanh như chớp túm lấy đai lưng ta, lớn tiếng quát:
“Đánh xe!”
Tim ta run rẩy. Vào Đông Cung thì có khác nào bước vào địa ngục đâu!
Ta đành mắt đỏ hoe, túm lấy tay Thái tử, vừa khóc vừa nói:
“Thái tử điện hạ, ngài chẳng lẽ quên tình nghĩa chúng ta trong lãnh cung năm đó?”
Tiểu thái giám bên cạnh Thái tử là Tiến Bảo, đang rót trà liền run tay, vội vàng ra hiệu cho ta.
Ta cũng biết mà! Chuyện ở lãnh cung năm đó, ai cũng không dám nhắc trước mặt Thái tử. Nhưng giờ phút này, ta chẳng còn cách nào khác. Giữ mạng mới là quan trọng nhất!
Thái tử không phải sinh ra đã được hưởng phú quý. Năm hắn mười tuổi, Hoàng hậu băng hà…
Cũng không biết Hoàng thượng nghĩ thế nào mà lại đem Thái tử đày vào lãnh cung.
Mọi người đều nói Hoàng thượng muốn phế truất Thái tử, nhưng mãi chẳng thấy thánh chỉ hạ xuống.
Hậu cung ai nấy đều mong Hoàng thượng phế Thái tử để nhân cơ hội tranh đoạt ngôi vị.
Tiền triều dẫu náo loạn cũng chẳng ai dám lên tiếng, bởi Hoàng thượng vốn làm gì cũng theo ý mình, kẻ nào nhiều lời là bị trách phạt.
Năm ấy ta vừa tròn sáu tuổi, thân là đích tử nhà Hầu gia, cuộc sống sung sướng vô cùng.
Tin từ trong cung truyền ra, lãnh cung âm khí nặng nề, cần chọn người có phúc đến để hóa giải.
Chuyện như thế, người người đều tránh, vậy mà phụ thân ta lại vui vẻ đem ta dâng vào cung.
Mẫu thân ta chuẩn bị không ít đồ đạc, dỗ dành:
“A Vận, Hoàng hậu nương nương từng có đại ân với nhà chúng ta. Vì vậy, chúng ta nhất định phải chăm sóc Thái tử điện hạ thật tốt. Con đến đó, phải thu liễm tính tình, nghe theo mọi sai bảo của Thái tử.”
Lúc ấy ta chỉ là một đứa trẻ ngây ngô, mơ hồ bước chân vào lãnh cung. Đến nơi, ta liền sững sờ.
Cung điện đổ nát, chẳng có lấy một cung nữ hay thái giám.
Cả viện trống vắng chỉ có hai gốc cây hòe già, một cây lựu, Thái tử điện hạ ngồi trong điện dột nát đọc sách viết chữ.
“Ta nhớ ngươi, đích tử nhà Trình gia, Trình Vận.”
Thái tử ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt đánh giá ta, đôi mắt lạnh lùng.
Có lẽ đã lâu ngày không tắm gội, tóc của hắn bóng nhẫy dầu. Lãnh cung chẳng có mấy thứ ăn uống, thân hình hắn gầy gò tiều tụy.
Ta lập tức òa khóc, trong lòng còn nhớ dáng vẻ anh tuấn của hắn trong yến tiệc đêm giao thừa.
Chỉ vài tháng không gặp, Thái tử đã tiều tụy đến mức như một kẻ ăn mày, thực sự tiếc thay cho dung mạo xuất chúng ấy.
Vừa khóc, ta vừa lục trong bọc lấy ra bánh ngọt, trái cây, gà quay dâng cho Thái tử.
“Điện hạ, người ăn nhiều một chút.”
Ta vừa nói, vừa nhét bánh hoa quế vào miệng, nghẹn đến trợn mắt. Vẫn là Thái tử rót cho ta một chén trà nguội, ta mới thoát khỏi cơn nghẹn.
Vừa lau nước mắt, ta vừa nói:
“Cha mẹ ta dặn ta phải chăm sóc người thật tốt. Điện hạ, đừng sợ, dù ta chỉ còn một miếng ăn, cũng sẽ không để người bị đói.”
Chỉ mấy ngày sau, đồ ăn mang theo đã hết sạch, cơm nguội thái giám mang tới ta nuốt không trôi.
Ta tức giận leo lên tường cung, cất giọng khóc gào:
“Ông ngoại ta là đại tướng quân! Cữu cữu của ta là Thị lang bộ Binh! Biểu ca của ta là phò mã tương lai!
Phụ thân ta là Trình Hầu! Các ngươi, đám nô tài đáng chết! Dám lấy cơm thiu cơm hỏng đối đãi bổn công tử!
Hôm nay, bổn công tử sẽ nhảy xuống từ đây! Để các ngươi chôn cùng!”
Tiếng gào khóc của ta vang khắp cả cung, những kẻ kia không dám coi thường nữa, mỗi ngày đều mang đến cơm ngon canh ngọt.
Dĩ nhiên, ta cũng không để họ chịu thiệt, thường xuyên ban thưởng bạc.
Mẫu thân ta từng nói, vào cung chỉ cần biết tiêu tiền. Người ta hay bảo rằng: “Dễ đụng đến Diêm Vương, khó đụng đến tiểu quỷ.” Đắc tội cung nữ thái giám, ngày sau chẳng dễ sống.
Họ nhận bạc của ta, liền nghĩ đủ mọi cách để đem đồ ăn thức chơi vào lãnh cung.
Chẳng mấy chốc, Thái tử dưới sự chăm sóc của ta, từng ngày từng ngày mập lên. Chỉ khổ cho ta, ngày ngày làm trâu làm ngựa hầu hạ hắn.
Hắn tắm, ta kỳ lưng.
Hắn viết chữ, ta mài mực.
Không chỉ có thế, hầu hạ hắn vẫn chưa đủ, hắn còn ép ta đọc sách viết chữ.
“Đích tử nhà Trình Hầu, sao có thể là một kẻ vô học?”
Thái tử bắt ta tập viết theo chữ hắn, viết không đẹp thì không cho ăn cơm.
Ta thực sự muốn đập bàn hỏi hắn, nếu không phải nhờ ta đến đây hóa giải âm khí, liệu hắn có được những ngày tháng sung sướng thế này hay không!
Nhưng ta không dám…
Dù Thái tử có sa sút thế nào, hắn vẫn không phải kẻ ta có thể lấn át.
Hai chữ đầu tiên Thái tử dạy ta viết, chính là tên của hắn.
Ta từng nét, từng nét viết.
Hắn từng nét, từng nét chỉ bảo.
“Tề Tranh.”
“Tên này là mẫu hậu đặt cho Cô, Trình Vận, Cô nay đã là Thái tử, ngươi nói mẫu hậu còn muốn Cô tranh giành điều gì?”
Khi ấy ta đang chăm chú luyện chữ, nếu viết không đẹp Thái tử lại phạt, bèn thuận miệng đáp:
“Tranh làm bánh bao đi, lỡ ngày nào sa cơ lỡ vận cũng không đến mức chết đói.”
Thái tử hồi lâu không nói, ta quay đầu nhìn thì thấy đôi mắt lạnh lẽo của hắn đang chăm chăm nhìn ta.
Thoắt cái đã nhiều năm trôi qua, ta và Thái tử ở trong lãnh cung tận sáu năm!
Khi ta tròn mười hai tuổi, đã trưởng thành thành một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
Mà Thái tử mười sáu tuổi, tính tình lãnh đạm, ít nói, mặt mày trắng trẻo nhưng lòng dạ đen tối.
Hoàng thượng lại “nổi hứng”, định cho Thái tử một mối hôn sự, hạ chỉ thả Thái tử ra, để hắn vào ở Đông Cung.
Ta cứ tưởng cuối cùng ngày tháng tốt đẹp đã tới rồi. Không ngờ ở nhà chưa nóng chỗ, Thái tử đã truyền gọi ta vào Đông Cung làm thư đồng của hắn!
Theo khẩu dụ của Thái tử, còn có một xửng bánh bao và một tờ giấy.
“Trình Vận, tay nghề làm bánh bao của Cô thế nào?”
Ta tức đến mức hai mắt tối sầm, ngất xỉu, bị thái giám khiêng vào Đông Cung.
Làm thư đồng của Thái tử nào có dễ dàng!
Trời mới tờ mờ sáng, còn chưa tỏ mặt người đã phải thức dậy, Thái phó của Thái tử nghiêm khắc vô cùng, không thuộc bài liền ăn đòn.
Nghĩ ta đường đường là đích tử nhà Trình Hầu, vốn nên sống một đời phú quý tự tại, lại bị Thái tử kéo lên “con thuyền Đông Cung”.
Tên bạc tình bạc nghĩa này sợ ta ngủ nướng, ép ta ngủ chung, mỗi sáng dùng khăn lạnh rửa mặt cho ta.
Nhớ lại những ngày tháng đen tối ấy, lòng ta không khỏi chua xót.
Ta vừa khóc vừa gào, đi vào Đông Cung mà giọng cũng khàn, mắt cũng khô. Thái tử rửa khăn mặt lau cho ta, nghiêm mặt quở trách:
“Trình Vận, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Ta ngơ ngác đáp:
“Mười tám.”