Mùa đông tuyết lạnh, lại gặp cơn mưa hiếm hoi mười năm có một.
Mái nhà sụp xuống, đèn dầu thế nào cũng không thể thắp lên.
Trong lúc hỗn loạn, hài nhi của phủ Hầu và đứa trẻ sơ sinh nhà nông dân bị ôm nhầm.
Mãi đến khi Cư Xuân Nhan lớn lên, nàng mới tình cờ nghe được phụ mẫu nói về việc nàng có diện mạo rất giống Bình Dương Hầu năm xưa.
Nàng không thể nào quên được khoảnh khắc khi bị đưa vào hậu viện, tận mắt nhìn thấy Cư Tư Lâm.
Thiếu nữ được nuông chiều từ bé, đôi mắt sáng như sao, làn da trắng mịn như ngọc, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều vương giả, ẩn ẩn hương thơm vấn vít.
Nàng ta ngọt giọng nũng nịu trong lòng mẫu thân, muốn xin một thứ gì đó.
Cư Xuân Nhan suýt bị tự ti nhấn chìm, vội vã giấu đôi giày rách vá chằng chịt dưới gấu váy.
Bởi vậy, nàng không chỉ muốn mọi thứ trở lại vị trí vốn có, mà còn muốn nữ nhân kia phải nếm trải hết thảy những đau khổ mà nàng từng chịu đựng.
Mãi đến khi hai mẹ con bên kia rời đi, ta vẫn không thể hoàn hồn lại.
Ta biết Cư Xuân Nhan hận ta, nhưng không ngờ lại hận đến mức này.
Nghĩ lại, nếu ta chịu khổ suốt mười bảy năm, đến một ngày phát hiện có kẻ thay thế ta sống những tháng ngày vinh hoa phú quý, e rằng ta còn không bằng nàng ấy.
May mắn thay, ít nhất bọn họ cũng không bắt ta trở về gả cho lão góa vợ.
Nghĩ vậy, lòng ta cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Kiều Vọng Trạch bỗng phá vỡ sự im lặng, “Ngươi không vui sao?”
Không đợi ta đáp, hắn tự mình nói tiếp, “Ta thấy Cư Xuân Nhan kia cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì. Ngươi cứu ta hai lần, chi bằng ta giết nàng ta để trả ơn ngươi.”
“Ta giết người đều lấy tiền, nhưng lần này coi như báo ân, không lấy của ngươi một xu nào. Chỉ là ngươi chớ nên nói ra ngoài, hỏng mất danh tiếng làm ăn của ta.”
Nghe hắn nói, ta toát hết cả mồ hôi.
Không thấy ta hồi đáp, Kiều Vọng Trạch liền cho rằng ta đã ngầm đồng ý.
“Nếu đã giết, ta còn có thể khiến nàng ta chết đau đớn hơn một chút.”
Ta vội vàng xua tay như quạt gió, “Ta không muốn nàng ta chết.”
“Vì sao? Nàng ta đã đối xử với ngươi như vậy rồi.”
“Vốn dĩ đây là những gì ta nên chịu. Nàng ta không có bắt nạt ta.” Ta cố gắng che giấu sự uất ức trong lòng, nở nụ cười nhàn nhạt, “Cư Xuân Nhan đã chịu khổ suốt mười bảy năm, nàng ta tức giận thế nào cũng là lẽ thường. Đây là ta nợ nàng ta.”
Kiều Vọng Trạch nhíu mày, nhìn ta với vẻ kỳ quái, “Là phụ mẫu ngươi tráo đổi hai người sao?”
“Tự nhiên không phải. Năm đó chỉ là ôm nhầm.” Nếu không, Bình Dương Hầu phu nhân sớm đã diệt khẩu cả nhà nông kia rồi, đâu còn chuyện đưa vàng bạc đền bù.
“Vậy thì liên quan gì đến ngươi? Vì cớ gì đây lại là những gì ngươi phải chịu?”
Ta không hiểu lắm ý của hắn.
Kiều Vọng Trạch vừa nhét bánh ngọt vào miệng, vừa nhàn nhạt nói, “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Đây không phải là lỗi của ngươi, mà chỉ có thể chứng minh rằng Cư Xuân Nhan vốn mang kiếp này. Ngươi sinh ra đã có mệnh phú quý.”
“Ngươi đã có mệnh tốt như vậy, thì cứ hưởng thụ đi. Nàng ta có thể mỗi ngày đứng trong viện mà nguyền rủa trời xanh, nhưng lại chẳng dám trách cứ cha mẹ mình sơ suất, càng không dám trút giận lên thiên đạo. Cuối cùng, nàng ta chỉ dám bắt nạt ngươi – một kẻ dễ bắt nạt nhất. Nếu ta mà bị người ta đày lên núi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ta nhất định quay về phủ Hầu mà khiến nàng ta phát điên.”
“Nàng ta chẳng qua chỉ là một kẻ giả dối.”
Lâu nay, ta luôn canh cánh trong lòng một nỗi áy náy với Cư Xuân Nhan.
Khi mới lên núi, ta từng khóc nức nở vì bị mèo hoang dọa sợ, thậm chí còn không biết tự giặt y phục, vẩy nước tung tóe khắp người, kết quả phát sốt ba ngày liền.
Những lúc như vậy, trong lòng ta không khỏi dâng lên một tia oán hận.
Đây vốn không phải lỗi của ta, vì cớ gì mọi người đều trách ta?
Nhưng mỗi khi nghĩ vậy, ta liền tự mắng chính mình.
Ngươi đã sống sung sướng suốt mười bảy năm rồi, còn chưa thỏa mãn hay sao?
Song, lời của Kiều Vọng Trạch lại khiến ta giật mình bừng tỉnh.
Chuyện này vốn không phải do ta gây ra, nhưng mọi người đều ngầm chấp nhận rằng ta phải gánh chịu tất cả.
Bởi vì trong tất cả những kẻ liên quan, bắt nạt ta là cái giá thấp nhất.
Sai lầm của mười bảy năm này, là do tất cả bọn họ cùng nhau tạo thành.
Ta học theo Kiều Vọng Trạch, cắn răng mắng một câu, “Cư Xuân Nhan đúng là kẻ giả dối!”
Mắng xong, ta không kìm được mà liếc nhìn qua khe hở sang phòng bên cạnh, sợ có người nghe thấy.
Kiều Vọng Trạch nhìn động tác của ta, không nhịn được bật cười, kéo ta chạy ra ngoài.
“Đừng nghĩ nữa, dẫn ngươi đi chơi.”
8
Mùa hạ, phố đêm náo nhiệt vô cùng.
Tiếng rao hàng của tiểu thương, tiếng trẻ con vui đùa, hòa thành một khung cảnh ồn ào rực rỡ.
Đối với chợ đêm, ta tràn đầy hiếu kỳ.
Kiều Vọng Trạch mua cho ta một que kẹo đường, để ta vừa liếm vừa đi dạo.
Vị ngọt của mạch nha lan tỏa trong khoang miệng, ta chân thành nói lời cảm tạ.
Vì cây kẹo đường đêm nay.
Vì gà quay, thịt kho lần trước.
Vì cả những lời thức tỉnh ngày hôm nay.
Kiều Vọng Trạch khoanh tay sau lưng, bước đi trên con đường đá xanh, bóng dáng nhẹ nhàng mà tiêu sái.
Ánh đèn từ vô số căn nhà hắt ra, phủ lên người hắn từng vệt sáng nhỏ li ti, tựa như ảo mộng.
Hàng mi dài khẽ rung động, đọng lại những tia sáng lấp lánh như một con bướm chực chờ bay lên.
Mỗi lần ánh sáng ấy rơi xuống từ hàng mi, tựa như cánh bướm chớp động đôi cánh.
Hắn vung tay, mày mắt ẩn ý cười, kéo ta ra khỏi mộng tưởng.
“Lần đầu tiên có người nói ta là người tốt.”
Thiếu niên phóng đãng khẽ nghiêng người sát lại gần ta, ta thậm chí có thể ngửi thấy mùi tanh của huyết tinh phảng phất trên người hắn.
Giọng nói của hắn nhẹ như gió thoảng bên tai.
“Ngươi biết ta giết người, chẳng lẽ không sợ sao?”
Ta nhíu mày, tiếp tục cắn kẹo đường, “Ngươi định giết ta sao?”
“Tạm thời không, ngươi chưa đắc tội với ta.”
“Ngươi chưa giết ta, còn đối xử với ta không tệ, tất nhiên ta thấy ngươi là người tốt. Nếu một ngày nào đó ngươi muốn giết ta, nhớ báo trước một tiếng, lúc đó ta sẽ sợ cũng chưa muộn.”
Con người, phải biết nhớ ơn.
Kiều Vọng Trạch bên ngoài là hạng người thế nào, có lẽ thiên hạ ghét bỏ hắn, nhưng từ lúc ta quen biết hắn, nhận được đều là những điều tốt đẹp.
Ta một chút cũng không sợ hắn.
Kiều Vọng Trạch nghiêng đầu, dường như đang suy ngẫm về lời ta nói.
Một lúc sau, hắn đưa tay búng trán ta, “Vậy thì ta sẽ cố gắng không muốn giết ngươi.”
9
Từ ngày ở trà lâu nghe những lời của Cư Xuân Nhan, ta không còn ôm bất kỳ mong đợi nào với phủ Hầu nữa.
Ta nhờ Kiều Vọng Trạch mua thật nhiều hạt giống rau, dọn sạch mảnh đất hoang trước nhà.
Kiều Vọng Trạch nóng đến mức cởi áo ngoài, buộc ngang hông, bực bội than, “Sao ngươi cứ ngày nào cũng phiền phức thế? Sớm biết ngươi muốn cuốc đất, ta đã không mua hạt giống cho ngươi rồi.”
Ta đội nón tre nhặt đá vụn, nghe vậy bèn bận rộn chạy tới giành lấy cái cuốc trong tay hắn, “Vậy ngươi nghỉ đi, để ta làm.”
Kiều Vọng Trạch linh hoạt tránh đi, mặt hầm hầm đẩy ta vào dưới mái hiên, “Ngươi làm đến sang năm cũng chưa xong đâu, đừng ở đây vướng chân vướng tay, đi rót cho ta chén nước.”
Mặt trời ngả về Tây, mảnh đất hoang vu rốt cuộc đã có hình dáng của một vườn rau nhỏ.
Những luống đất được xới tơi, chia thành hai hàng ngay ngắn.
Kiều Vọng Trạch lau mồ hôi trên trán, đắc ý hỏi, “Thế nào?”
Ta lập tức không ngớt lời khen, “Tay nghề của ngươi không thua gì Hậu Tắc.”
Kiều Vọng Trạch tắm rửa xong liền nhấc chân định đi.
Ta níu lấy khung cửa, ngập ngừng hỏi, “Hay là dùng xong bữa tối rồi hãy đi?”
“Cơm ngươi nấu khó ăn chết đi được.”
Sợ chưa đủ nhấn mạnh, hắn lặp lại ba lần “Khó ăn.”
Hắn vừa lau bùn trên giày vừa cúi đầu nói, “Nước trong lu kia đủ dùng cho tối nay rồi. Tay ngươi vừa mới đỡ hơn một chút, mai đừng có đi xách nước, chiều ta qua xách giúp.”
“Cũng đừng nấu cái loại canh khó uống kia nữa, lần trước ta chỉ uống một ngụm mà bụng đau suốt một ngày trời. Thật không hiểu sao ngươi còn chưa bị độc chết. Ta có mang ít thức ăn, để trong bếp rồi.”
Hắn cứ lải nhải mãi không ngừng.
Một cảm giác ấm áp dâng lên từ tim ta, lan tỏa khắp cơ thể, cuối cùng hội tụ lại trên gương mặt.
Kiều Vọng Trạch ngẩng đầu, thấy mặt ta đỏ bừng, kinh ngạc hỏi, “Ngươi mắc bệnh sao?”
“Ngươi mới mắc bệnh!”
“Ngươi không bệnh thì mặt sao đỏ như vậy?”
Ta mặt nóng bừng, thầm nghĩ, đúng là đem ánh mắt đưa tình trao cho kẻ mù.
Sau khi Kiều Vọng Trạch rời đi, ta quyết định từ bỏ bữa canh rau dại, đến am ni cô lấy ba chiếc màn thầu.
Lúc về trời đã nhá nhem tối, từ xa ta đã thấy trước cổng viện có một bóng người vận hắc y đứng đó.
Ta tưởng rằng Kiều Vọng Trạch lại quay trở về.
Ta kéo dài giọng gọi, “Sao ngươi không vào đi?”
Nhưng khi bóng người đó quay lại, bàn tay cầm giỏ thức ăn của ta bất giác siết chặt.
Người ấy gió mát trăng thanh, mày mắt ôn hòa thanh tú.
Là vị hôn phu trước kia của ta – Giản Minh Từ.
10
Ta và Giản Minh Từ có thể xem như thanh mai trúc mã.
Phụ thân hắn giữ chức quan nhị phẩm, phủ đệ lại sát cạnh phủ Bình Dương Hầu, từ nhỏ hai ta đã quen biết.
Giản Minh Từ học vấn cao thâm, cũng không có thói quen xấu, việc ta cùng hắn đính hôn là điều đương nhiên.
Nếu không có biến cố, đầu xuân năm nay, lẽ ra chúng ta đã thành thân.
Trước khi Cư Xuân Nhan kiểm chứng thân phận, ta từng gửi thư cho hắn.
Phụ mẫu giam lỏng ta trong phòng, một thiếu nữ chưa từng trải qua biến cố lớn, viết thư mà nước mắt làm nhòe hết mực chữ.
Thế nhưng, Giản Minh Từ – người luôn nâng niu ta như trân bảo – lại không hề hồi âm.
Giờ đây, ta không biết nên nói gì với hắn, đành mím môi cười nhạt.
Giản Minh Từ vẫn như trước, trong ánh mắt ngập tràn nhu tình, khẽ gọi tên ta, “Tư Lâm, nàng đã đi đâu vậy?”
Ta giơ chiếc giỏ trong tay, “Đi lấy thức ăn.”
Giản Minh Từ thoáng kinh ngạc, “Nàng tự mình đi lấy sao?”
Ta gật đầu, “Từ đầu năm đã chỉ có một mình ta rồi.”
Ánh mắt hắn dừng trên mái tóc búi đơn giản của ta, rồi lướt xuống tà váy bạc màu, cuối cùng chỉ khô khốc thốt lên, “Nàng chịu khổ rồi.”
Trước kia cũng có chút khổ, nhưng từ khi có Kiều Vọng Trạch, cuộc sống cũng dễ chịu hơn nhiều.
Chuyện này ta không nói, chỉ lặng lẽ vòng qua hắn, đẩy cửa viện.
Trong mắt Giản Minh Từ ánh lên chút đỏ, giọng nói trầm xuống, “Nàng đang trách ta sao?”
Hắn vội vã giải thích, “Chuyện ngày ấy ta có nhiều điều bất đắc dĩ, gia tộc lớn, chỉ một sợi dây động cũng có thể kéo cả thân cây, ta không thể không suy tính cho nhà họ Giản.”
Ta mỉm cười, ôn hòa gật đầu, “Ta hiểu mà, huynh là trưởng tử của Giản gia, bọn họ sao có thể chấp nhận một dưỡng nữ làm chính thất được.”
Giản Minh Từ thở phào nhẹ nhõm, định theo khe cửa lách vào trong.
Ta lập tức dùng sức chặn cửa, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn hắn, “Giản công tử, huynh đây là muốn làm gì?”
Nụ cười trên mặt Giản Minh Từ thoáng cứng lại, “Tư Lâm, nàng không mời ta vào ngồi một lát sao?”
“Trong phòng này chỉ có một mình ta, cô nam quả nữ cùng chung một gian, huynh muốn hủy danh tiết của ta à?” Ta tự giễu cười nhạt, “Hay là Giản công tử có thể đảm bảo sẽ cưới ta làm chính thê?”
Sắc mặt Giản Minh Từ trở nên khó coi.
Hắn lắp bắp, “Ta… ta hiện tại…”
Ta thay hắn nói nốt, “Huynh hiện tại đã có hôn ước với Cư Xuân Nhan.”
Những gia tộc lớn, điều coi trọng nhất chính là lợi ích.
Huynh ràng buộc ta, ta ràng buộc huynh, như thế mới có thể nắm giữ quyền lực trong tay.
Cuộc hôn ước giữa Giản gia và Cư gia sẽ không vì đổi con gái mà hủy bỏ.
Giản Minh Từ vội vã bày tỏ lòng mình, “Nhưng trong lòng ta vẫn có nàng, nếu nàng đồng ý, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau.”
Ta nhìn người nam nhân suýt chút nữa trở thành phu quân của mình, cảm thấy vô cùng nực cười.
Trước đây, ta cho rằng hắn phong nhã thư sinh, giờ mới thấy chẳng qua chỉ là một kẻ vô trách nhiệm.
Nếu ta đã thành thân với hắn, e rằng hắn sẽ là loại nam nhân có thể giáng vợ làm thiếp.
“Giản công tử muốn có cả hai, muốn hưởng phúc tề nhân à?”
Mặt Giản Minh Từ đỏ bừng, “Tư Lâm, ta chỉ muốn giúp nàng thôi.”
“Đi theo ta về Giản phủ, dù mang tiếng không hay, nhưng so với việc sống lẻ loi nơi sơn dã này, vẫn tốt hơn nhiều.”
“Chỉ cần nàng đồng ý, cuộc sống của nàng tại Giản gia sẽ chẳng khác gì lúc ở Cư gia. Sau này, khi Xuân Nhan gả vào, ta tuyệt đối không để nàng ta ức hiếp nàng.”
Nói xong, hắn chậm rãi vươn tay, vuốt nhẹ bàn tay ta đang vịn cửa, ánh mắt sâu thẳm, “Dẫu sao, giữa chúng ta vẫn còn bao nhiêu năm tình nghĩa.”
Ta dứt khoát giáng cho hắn một cái tát.
Giản Minh Từ ôm mặt, trừng mắt đầy kinh ngạc.
Nhân lúc đó, ta nhanh chóng đóng sầm cửa, chốt lại.