Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại LỆ VŨ KINH MỘNG Chương 2 LỆ VŨ KINH MỘNG

Chương 2 LỆ VŨ KINH MỘNG

8:35 sáng – 05/02/2025

Ta gắp một miếng thịt kho, run rẩy nhét vào miệng.

Hương vị thịt hòa quyện với nước sốt đậm đà, lan tỏa trong khoang miệng, nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống.

Kiều Vọng Trạch cầm đũa, sững sờ nhìn ta, “Cửa hàng này có thể ngon đến thế sao?”

Hắn nào biết cảm giác ba tháng chưa được ăn thịt là thế nào!

Trước kia, ta còn cảm thấy dầu mỡ ngấy ngán, nhưng lúc này, tất cả đều như mỹ vị tiên gia.

Ăn đến mức thức ăn dâng lên tận cổ, ta vẫn không nỡ buông đũa.

Kiều Vọng Trạch nhìn thiếu nữ trước mặt ăn đến trắng bệch cả mặt, thầm nghĩ như vậy xem như đã trả xong ân cứu mạng rồi.

Bàn thức ăn này tốn không ít bạc đâu.

Hắn đau lòng sờ túi tiền trong ngực.

Túi tiền vốn phồng căng, giờ đã xẹp đi một góc.

Ta thấy hắn đứng dậy, bất giác có chút ngượng ngùng, “Ngươi cũng ăn đi chứ.”

“Ngươi ăn hết đi.”

Ánh mắt Kiều Vọng Trạch lạnh lẽo, thấp thoáng ý vị uy hiếp, “Không được nói với bất kỳ ai rằng ta đã tới đây. Nếu không, dù ngươi có trốn đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ…”

Nhìn nửa lưỡi dao ló ra từ tay hắn, ta vội vàng gật đầu lia lịa như giã tỏi.

5

Ngày rằm tháng Giêng, tựa hồ gần chùa có một đại pháp hội, ngay cả am ni cô cũng nhờ thế mà hương khói vượng hơn thường ngày.

Ta đứng trên sườn núi, cố gắng tìm kiếm trong dòng xe ngựa có cỗ xe nào thuộc về phủ Bình Dương Hầu hay không, nhưng vô ích.

Xem ra ta thật sự không thể trở về được nữa.

Sớm biết thế, ta đã mang theo nhiều vàng bạc hơn, có lẽ cũng chẳng đến mức phải chịu đói.

Ta ủ rũ hạ vai, xách thùng nước rời đi.

Vừa múc xong một thùng, đã thấy vài cô nương cùng nhau tiến lại gần.

“Ôi chao, chẳng phải là đại tiểu thư Cư gia đó sao?”

Từ trước đến nay, ta cùng nhị tiểu thư phủ Quận chúa Nhữ Dương vốn chẳng hợp nhau.

Nàng chê ta làm bộ làm tịch, ta cười nhạo nàng quê mùa thô lỗ.

Hôm nay gặp lại, nhất định nàng sẽ chẳng bỏ qua cơ hội chế giễu ta.

Lâm nhị tiểu thư đầu đội châu ngọc, vẫn cao sang như ngày nào.

Ta hào hứng chào nàng, “Cả ngày không mở cửa hàng cũng không phải là cách hay, nhìn ngươi xem, hàng hóa không bán được, chỉ có thể đeo đầy người thôi. Hay là xin Quận chúa phu nhân mở cho ngươi một cửa tiệm nhé?”

Lâm nhị tiểu thư tức đến giậm chân, trâm cài trên đầu rung lên leng keng va vào nhau.

Nàng vươn tay mắng, “Ngươi là đồ giả mạo, còn dám lớn lối với ta? Còn tưởng mình là đại tiểu thư phủ Hầu sao?”

Mấy nữ tử bên cạnh líu ríu bàn tán về thiên kim tiểu thư chân chính của phủ Bình Dương Hầu.

“Nghe nói Cư Xuân Nhan cũng ngày ngày đeo đầy châu báu, sợ người ta không biết nàng ta được sủng ái vậy.”

“Nghe nói Hầu phu nhân yêu thương nàng ta lắm, hận không thể dùng cả núi vàng bạc bù đắp.”

“Xem ra, trước kia Cư Tư Lâm cũng chẳng được phu nhân yêu quý là bao. Nếu không, sao bao lâu rồi mà phủ Hầu vẫn chưa tới đón nàng?”

Lâm nhị tiểu thư được đà lấn tới, bước lên đá đổ thùng nước của ta, móng tay dài vẽ một đường lên tay ta.

Ngón tay vốn đã sưng tấy đau đớn, nay lại bị móng tay nhọn cào qua, máu tươi lập tức rỉ ra.

Ta hít sâu một hơi vì đau, cắn môi, lặng lẽ giấu tay ra sau lưng.

Nhưng vẫn không thể giấu được.

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên đôi tay xấu xí của ta.

Không khí chợt im lặng, Lâm nhị tiểu thư sau hồi lâu mới lên tiếng, “Tay ngươi… sao lại thế này?”

Ban đầu, ta không muốn bị những người từng là bằng hữu của mình chê cười.

Nhưng nghĩ lại, những lời bọn họ nói không sai.

Giả chính là giả, ta chỉ là con gái một nông gia, có một đôi tay xấu thì sao?

Vậy nên, ta thoải mái đưa tay ra cho họ nhìn.

Một nha hoàn nhỏ giọng giải thích, “Tiểu thư, tay của Cư tiểu thư là do cước khí mà ra.”

Lâm nhị tiểu thư tròn mắt, “Phủ Hầu không để lại người hầu hạ ngươi sao?”

“Hiện tại ta chỉ có một mình, sống trên núi này.”

“Nếu vậy… còn ăn uống thì sao?”

 

Áo váy treo phơi trong gió, thoảng hương thơm dịu của táo giác.

Ta thỏa mãn chống eo, lau đi mồ hôi trên trán.

Không hổ danh là ta, ngay cả giặt y phục cũng giặt đến sạch sẽ thế này.

Ngay sau đó, trong đầu ta bất giác nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.

Có khi nào ta trời sinh đã mang thiên phú làm việc vặt?

Không phải người ta thường nói “Long sinh long, phượng sinh phượng, con chuột sinh ra biết đào hang” đó sao?

Xem ra, ta đúng thật là con gái của nông hộ rồi.

Không biết lúc nhỏ, Khả Xuân Nhan có vì thiếu đi thiên phú giặt áo mà chịu khổ không?

Bụng ta kêu lên ùng ục đúng lúc.

Am ni cô mỗi ngày chỉ cấp hai bữa sáng tối, ta đều để dành lại một nửa bữa tối để ăn trưa ngày hôm sau.

Sáng nay, vì Kiều Vọng Trạch, ta không xuống lấy thức ăn, đoán chừng họ cũng chẳng chừa phần cho ta.

Lúc Kiều Vọng Trạch quay lại, trước mắt hắn chính là cảnh ta ngồi trước cổng viện, cắn từng miếng màn thầu nhỏ.

Ta trố mắt nhìn hắn xách theo từng bọc lớn nhỏ, ánh mắt suýt chút nữa rơi ra ngoài.

Gà quay, thịt kho, chân giò hầm, bánh sữa cùng đủ loại mỹ thực…

“Buổi sáng là cháo loãng với dưa muối, buổi tối ba chiếc màn thầu, mỗi ngày mồng Một và rằm có thêm cải trắng và đậu phụ.”

Lâm nhị tiểu thư trầm mặc.

Ngay sau đó, ta thấy vị tiểu thư vốn đa sầu đa cảm mắt đã hoe đỏ, giọng thấp xuống, “Hầu gia và Hầu phu nhân thật nhẫn tâm.”

Những người có mặt tại đây ai nấy đều là tiểu thư xuất thân quyền quý, từ nhỏ được nâng niu trong nhung lụa, hầu hạ bên mình ít nhất cũng vài nha hoàn, bàn tay chưa từng dính bụi.

Trước kia, ta cũng từng như vậy.

Bọn họ vốn cho rằng dù ta bị đuổi lên núi, cũng vẫn giữ được thân phận thiên kim đại tiểu thư, đâu ngờ lại rơi từ mây xanh xuống tận bùn đen.

Lâm nhị tiểu thư hừ lạnh, đôi mày liễu nhíu chặt, “Nhẫn tâm cái gì? Nàng chẳng qua chỉ là con gái nông hộ, vốn dĩ nên sống như vậy.”

Dứt lời, nàng tháo chiếc vòng vàng nặng trĩu nơi cổ tay, ném xuống trước mặt ta, tức giận xoay người rời đi.

Những tiểu thư khác cũng để lại vài món trang sức.

Vị tiểu thư đa cảm kia còn dặn nha hoàn để lại một bình thuốc trị cước khí.

“Như nhi miệng lưỡi chua ngoa, kỳ thực cũng chính nàng là người đề nghị đến đây ngắm cảnh.”

“Núi cao đường xa, có cảnh gì đáng để ngắm? Nàng ấy rõ ràng là muốn đến xem ngươi.”

6

Ta không ngờ lại có thể gặp Kiều Vọng Trạch thêm lần nữa.

Hoa đào đã tàn, những trái đào xanh mọc thấp cũng đã bị hái sạch.

Tiếng ve không ngừng kêu râm ran từ sáng đến tối.

Trăng đã lên giữa trời, Kiều Vọng Trạch lại một lần nữa ngất xỉu trong sân viện.

Nhưng lần này, ta đã bình tĩnh hơn nhiều.

Ta kéo lê hắn vào phòng, thuần thục thò tay vào ngực áo hắn.

Không biết có phải thương thế nặng hơn lần trước hay không, hắn uống thuốc nhưng mãi đến ngày hôm sau mới tỉnh.

Trước khi hắn kịp mở miệng, ta đã lên tiếng trước, “Lần này đừng mua đồ ăn cho ta nữa, ngươi đưa ta xuống núi đi.”

Ta muốn tận mắt nhìn xem phủ Bình Dương Hầu có thật như lời bọn họ nói, vô tình đến thế không.

Ánh mắt Kiều Vọng Trạch mờ mịt, một lúc lâu sau mới lấy lại tiêu cự.

Hắn chậm rãi đánh giá ta một lượt, giọng điệu có chút nghi hoặc, “Sao lần này trông ngươi có vẻ xinh đẹp hơn rồi?”

Hắn không hỏi ta vì sao muốn xuống núi.

Tĩnh dưỡng vài ngày, hắn liền đưa ta trở về phủ Bình Dương Hầu.

Nửa năm qua, thân thể ta so với trước kia đã mạnh mẽ hơn nhiều, nếu không, một canh giờ đi bộ xuống núi ta e rằng không thể chịu nổi.

Hầu phu nhân dẫn thiên kim tiểu thư ra ngoài.

Ta tìm đến trà lâu mà trước kia thường đi cùng mẫu thân, nhưng lại bị tiểu nhị chặn ngoài cửa.

“Quán chúng ta đều là phòng bao, không tiếp khách lẻ, phải đặt trước một lượng bạc.”

Ta quay sang nhìn Kiều Vọng Trạch đầy mong đợi.

Hắn nhíu mày, vẻ mặt đau đớn như bị nhổ răng, chậm chạp lấy túi tiền ra.

Ta cố ý chọn phòng bao sát vách với trà thất mà phủ Hầu thường xuyên đặt trước.

Vách ngăn của trà lâu không đủ dày để ngăn cách hoàn toàn giọng nói từ bên kia.

Hơn nữa, giọng của Cư Xuân Nhan vốn dĩ cũng không nhỏ.

“Tư Lâm đã chịu đủ khổ cực rồi, vì sao muội vẫn cứ muốn bám riết lấy nó không buông? Chuyện năm xưa vốn không liên quan đến nó!”

Đây là giọng của mẫu thân.

Cư Xuân Nhan nghiến răng nghiến lợi đáp, “Ta lúc nhỏ mùa đông giặt áo trong nước băng, mùa hè đội nắng làm việc ngoài đồng. Đây vốn là khổ nạn nàng ta đáng phải chịu! Vì cớ gì mẫu thân lại nói nàng ta đã nếm đủ gian truân?”

Mẫu thân im lặng một lúc, rồi lại nói, “Dẫu sao cũng đã nuôi nó mười bảy năm. Nếu muội thực sự còn vướng bận trong lòng, vậy ta sẽ gả nó ra xa.”

“Vậy trước tiên cứ để nó bị đánh đập, mắng chửi mấy năm như ta lúc nhỏ, sau đó gả cho một lão già góa vợ!”

Bên kia trà thất chìm vào sự im lặng quái dị.

Hồi lâu sau, mẫu thân lại mở lời, giọng điệu đầy vẻ dỗ dành, “Được rồi được rồi, xem con lại tức giận rồi. Không đáng vì người ngoài mà cáu kỉnh đâu. Hay là mẫu thân đưa con đến Trân Bảo Các xem thử, xem có trang sức, y phục mới nào hợp ý không.”

7

Năm đó, khi Hầu phu nhân sinh đứa thứ hai, đúng lúc Bình Dương Hầu kết thúc nhiệm kỳ bên ngoài.

Bà lâm bồn trên đường hồi kinh, không thể không ở nhờ nhà dân.

Chủ nhân của căn nhà ấy cũng hạ sinh hài tử vào hôm đó.

Để báo đáp ơn cưu mang, bà liền để bà mụ chuẩn bị sẵn hỗ trợ đỡ đẻ cho nữ chủ nhân kia.