3
Trong hậu cung, nhiều phụ nữ thì thị phi cũng nhiều, lời đồn lan truyền rất nhanh.
Vừa bước chân vào Phượng Nghi Cung, Tôn Tần đã vội vàng tìm đến cửa.
“Thần thiếp xin thỉnh an hoàng hậu nương nương.” Tôn Tần có nhan sắc diễm lệ, nhưng giữa đôi mày luôn mang theo vẻ u sầu không thể xua tan.
Ta nhớ nàng trước khi vào cung cũng là một mỹ nhân lạnh lùng, nay vào cung đã hơn năm năm, vẫn giữ vẻ đoan trang, dịu dàng.
“Trời lạnh thế này, muội muội sao lại đến đây?”
Ta hiểu rõ, nàng chắc chắn đến vì chuyện của Đặng Liên Nhi, chỉ là không biết ai miệng lưỡi nhanh nhẹn, truyền tin đồn nhanh như vậy.
“Thần thiếp nghe nói, vị cô nương mà hoàng thượng mang về, định phong làm tần?”
Ta để Văn Hạnh giúp ta rửa tay, rồi từ tốn ngồi xuống: “Đó là lời từ đâu ra?”
“Trong cả hậu cung đều nói rằng hoàng thượng đã cho sửa sang lại cung Trùng Hoa, cô nương đó nhất định sẽ được phong tần…”
“Muội muội đừng lo,” ta vỗ nhẹ tay Tôn Tần, “nàng sẽ không vượt qua muội muội đâu.”
Tôn Tần không thể sinh con, nên hoàng thượng không sủng ái nàng, nàng cũng hiếm khi đến trước mặt ta. Nay nhắc đến vết thương lòng, nàng không kìm được mà rơi nước mắt.
“Công lao của muội muội, hoàng thượng và bản cung đều ghi nhớ, nỗi khổ của muội muội, bản cung cũng biết.”
Ta ra hiệu nàng lau nước mắt, “Mấy hôm trước có gửi vào cung một ít tổ yến từ Sơn Đông, hoàng thượng còn dặn bản cung giữ lại một phần cho muội đấy.”
“Thần thiếp luôn ghi nhớ ơn huệ của nương nương, nương nương đối xử với thần thiếp thật không bạc bẽo, tổ yến, tơ lụa Tứ Xuyên, chăn gấm, nương nương chưa bao giờ bỏ rơi thần thiếp…”
Tôn Tần là người mạnh mẽ, vội lau nước mắt, chỉnh lại dung mạo, cố gắng nở nụ cười gượng gạo: “Thần thiếp thật thất lễ.”
Ta biết nàng trong lòng có nỗi khổ, chỉ đành chọn vài câu chuyện gia đình để an ủi nàng, lặp đi lặp lại chỉ là muốn khuyên nàng đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.
Tôn Tần ngồi đến chiều mới trở về. Chỉ vài giờ sau, hoàng thượng đã ra chỉ dụ, Đặng Liên Nhi có công cứu giá, phong làm tài nhân, hiệu là Liên, ban cho Dụ Lan Hiên. Liên tài nhân.
4
Tối đó, hoàng thượng giữ lời, đến thăm ta. Ta dắt Lịch Nhi ra đón ở cửa cung.
“Sao con không ở bên cạnh hoàng tổ mẫu, lại chạy đến Phượng Nghi Cung thế này?” Hoàng thượng giả vờ nghiêm nghị. Lịch Nhi mới sáu tuổi, có phần sợ hãi hoàng thượng.
“Thần thiếp gọi Lịch Nhi đến,” ta giải thích, “thần thiếp nghĩ hôm nay cả nhà dùng một bữa cơm đoàn tụ.”
“Ừm,” hoàng thượng gật đầu, “trẫm cũng đã lâu không kiểm tra bài vở của Lịch Nhi, hôm nay để trẫm xem nào.”
Lịch Nhi được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu, nên không bỏ bê việc học.
Phụ tử hai người, một người hỏi, một người đáp, chẳng mấy chốc đã đến giờ dùng bữa.
Khi ta vào, hoàng thượng đang giảng về “Kinh Dịch” cho Lịch Nhi. Lịch Nhi không hiểu, nhưng cũng phải gắng gượng nghe.
“Hoàng thượng,” ta mỉm cười ngắt lời, “Lịch Nhi tứ thư ngũ kinh vẫn chưa học thông, nhưng cũng không cần gấp. Hôm nay trời lạnh, thần thiếp đã chuẩn bị canh gà sen, hoàng thượng và Lịch Nhi uống vài bát cho ấm người rồi hãy ôn bài tiếp?”
“Thôi được,” hoàng thượng gật đầu, rồi bảo với Lịch Nhi: “Theo mẫu hậu ăn chút gì đó đi.”
Ta nắm tay Lịch Nhi, theo sau hoàng thượng lên bàn dùng bữa. Vừa ăn được một nửa thì Thái hậu cho người đến đón Lịch Nhi về Cung Thọ Khang.
“Mẫu hậu sợ trẫm làm khó Lịch Nhi đến vậy sao?” Hoàng thượng cười nhạt, sau đó để Lịch Nhi theo cung nữ trở về.
“Lịch Nhi chưa hoàn thành bài học hôm nay,” ta múc một bát canh, đặt trước hoàng thượng, “mẫu hậu nói trẻ con không nên chậm trễ bài học, việc hôm nay phải hoàn thành trong hôm nay, từ nhỏ đã phải rèn tính kỷ luật.”
“Ừm, mẫu hậu dạy dỗ Lịch Nhi rất tốt,” hoàng thượng uống một ngụm canh, “hoàng hậu cũng nuôi dạy rất tốt.”
Lịch Nhi là trưởng tử do trung cung sinh ra, cũng là đứa con duy nhất hiện tại của hoàng thượng, kỳ vọng đặt lên người nó nặng nề đến mức không cần phải nói ra.
“Lịch Nhi là một đứa trẻ tốt,” ta mỉm cười, “dù sao nó cũng sẽ không đi lệch đường đâu.”
5
Dùng xong bữa tối, hoàng thượng đã lên giường nghỉ ngơi, nhưng thấy ta mãi không đến, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Hoàng hậu đi đâu rồi?”
“Hoàng thượng thứ tội,” ta nghiêm túc trả lời, “An tần đột nhiên thấy không khỏe, vừa cho mời thái y, thần thiếp lo lắng nên đợi tin tức ở đây.”
An tần từ khi còn là tiểu cô nương đã theo ta, vào cung rồi vẫn thích đi theo ta.
Nàng còn trẻ, tính tình nóng nảy, chuyện gì cũng nhờ ta giải quyết. Ta luôn bảo vệ nàng như em gái ruột, nhưng từ nhỏ nàng đã khá khoẻ mạnh. Nay đột ngột gọi thái y, ta chỉ sợ có chuyện không hay.
Chẳng bao lâu sau, một tiểu thái giám tới báo tin rằng An tần đã có thai.
Ta vui mừng khôn xiết, nhưng trong lòng lại thêm phần trầm ngâm.
Ngay lập tức, ta khoác áo ngoài định đến cung Vĩnh Ninh thăm nàng, tiện thể kéo hoàng thượng đang chuẩn bị đi ngủ theo.
Trong cung Vĩnh Ninh đã có không ít phi tần đến, những người có địa vị cao như Thục phi và Lệ phi đều có mặt.
Thấy ta và hoàng thượng đến, họ lập tức quỳ xuống hành lễ.
Đây thực sự là một tin vui, hoàng thượng lạnh nhạt với hậu cung, suốt bao năm qua ngoài Lịch nhi và đại công chúa yểu mệnh, hoàng thượng chưa có thêm một đứa con nào. Hoàng thượng có ít con cháu, triều đình và hậu cung đều sốt ruột, nhưng không có phi tần nào mang thai, bề tôi cũng không thể cởi áo hoàng thượng ép ngài phải chăm chỉ hơn được.
An tần nằm trong phòng, thấy ta đến, nàng cười toe toét định ngồi dậy nhưng bị ta ngăn lại: “Nằm xuống đi.”
“Tỷ tỷ, ta sắp có con gái rồi.” An tần đáng yêu, cười lên khiến đôi mắt cong cong, khiến người ta không nhịn được mà cười theo. Nàng vuốt ve bụng mình: “Nhị công chúa.”
“Muội thật là,” ta chọc chọc trán nàng, “Tính cách bồng bột như vậy, làm ầm ĩ đến mức cả hậu cung đều biết, sao lại không giấu đi một chút?”
Ta hạ giọng, An tần cũng nhận ra mình hơi nóng vội, hổ thẹn nói: “Không phải là có tỷ tỷ ở đây sao, muội không nghĩ gì nhiều.”
Giờ chuyện đã như vậy, ta cũng không tiện trách mắng gì thêm, chỉ dặn dò các phi tần khác giải tán, và thay nàng nghiêm khắc răn đe mọi người trong cung Vĩnh Ninh.
Nhân tiện ta cũng sắp xếp cho Kỳ tài nhân trong điện bên cạnh chuyển sang Gia Hòa Cư, làm hàng xóm với Liên tài nhân. Hoàng thượng trở về Càn Thanh Cung, còn ta vẫn ở lại cung Vĩnh Ninh cho đến khuya.
Văn Hạnh dẫn theo đại cung nữ bên cạnh An tần chỉ dạy họ cách kiểm tra hương liệu và các vật dụng khác.
An tần dựa vào vai ta: “Tỷ tỷ.”
“Ừm?”
“Lúc thái y nói muội có thai, muội không biết vì sao lại cảm thấy, đứa bé này nên là con gái của tỷ.”
Không hiểu sao, nghe câu này, lưng ta lạnh toát, “Không được nói linh tinh.”
“Con gái này của tỷ, tỷ phải tự mình nuôi dạy nó trưởng thành, biết không.”
“Con gái của muội cũng là con gái của tỷ,” An tần nũng nịu, “Muội không biết dạy dỗ con gái, phải nhờ tỷ dạy nó.”
“Tỷ là tài nữ nổi danh kinh thành khi còn ở khuê các, có tỷ dạy bảo, muội mới yên tâm.”
Ta trầm mặc một lúc: “Nếu có thể có một đứa con gái cởi mở như muội thì tốt quá.”
“Đều sẽ tốt thôi, đều sẽ tốt cả thôi.” An tần nhận ra sự buồn bã của ta, liền cười đùa để làm dịu không khí, nhưng lại bị ta chặn lại. Ta trách nàng sắp làm mẫu phi rồi mà sao vẫn chưa chín chắn gì cả.