Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KỸ NỮ Chương 4 KỸ NỮ

Chương 4 KỸ NỮ

11:09 sáng – 14/11/2024

Năm ngoái, nàng xuất giá và cùng phu quân chuyển lên phương Bắc, trước khi đi đã để lại cho ta tất cả sách y thuật của mình.

Ta nghĩ, có lẽ mình có thể mở một y quán để mưu sinh.

Ta từng nghĩ Viên Huyền Thừa sẽ châm chọc ta, giống như Phí Giang Yến, nhung ắn chỉ gật đầu: 

“Không tệ. Sau này có gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm ta.”

Ta sững người, rồi nở một nụ cười thật lòng.

“Được.”

9

Tú bà nhận hai ngàn lượng bạc của ta, vui vẻ trả lại khế ước bán thân. Ta đưa số trang sức còn lại cho bà, bà liền giao Thu Du lại cho ta.

Trong mắt bà, ta là một món hàng thua lỗ, không thể kiếm tiền, chỉ mong ta mau chóng rời đi.

Ta và Thu Du tìm kiếm mấy ngày, cuối cùng thuê được một căn tiểu quán. Ta dùng số tiền còn lại mua vài tủ thuốc và dược liệu, tự tay viết một tấm biển, chuyên chữa bệnh cho nữ nhân, coi như khai trương.

Trong những năm hành y cùng Hạ Ngôn, ta tận mắt thấy nhiều nữ nhân bị những căn bệnh kín hành hạ. Họ có thể vì lao lực mà mang bệnh, hoặc vì lang quân phóng túng bên ngoài mang bệnh về nhà. Những nữ nhân ấy chịu nhiều đau khổ nhưng lại e ngại, không dám đi chữa trị. Ta mong muốn nơi này có thể là chốn chữa bệnh an tâm cho họ.

————————-

Y quán khai trương suôn sẻ hơn ta tưởng. 

Lúc đầu, đúng là không có mấy ai đến, nhưng khi người đầu tiên sau vài ngày lấy dũng khí bước vào, số người đến khám càng ngày càng đông.

Những nữ nhân ấy truyền tai nhau, chẳng mấy chốc y quán đã đông đúc, có khi còn bận rộn không xuể.

Hôm nay, khi ta đang cân thuốc, có người vén rèm bước vào, là một nữ nhân từng được ta chữa trị. Nàng từng bị băng huyết sau khi sẩy thai, phu quân không cho nàng đi gặp đại phu, để kéo dài một thời gian không dám đến tìm ta. Sau khi uống vài thang thuốc tại đây, bây giờ tình trạng đã dần ổn định.

Nàng đưa ta một bát: 

“Nhà có làm ít bánh chẻo, đại phu nếm thử một chút.”

Ta mỉm cười đón nhận.

Chỉ mới hai tháng thôi, nghĩ lại những ngày đã qua, mà như thể cả một kiếp trước. Những đau đớn, những tháng ngày sống mà không thể tự quyết đều đã qua rồi.

Giờ đây, ta thực sự đã sống cuộc sống mà ta mong muốn, sống như một con người, có tôn nghiêm mà tồn tại.

Ta đang định ăn bánh chẻo thì bỗng nghe một tiếng động lớn từ ngoài cửa, tay ta run lên, bát bánh rơi xuống đất vỡ tan. 

Vài tên gia đinh mặc áo ngắn lao vào, theo sau là Lưu Cảnh Xuân. Nàng mặc áo gấm ngọc xanh, đầu đội trâm ngọc tròn trịa sáng bóng, trang sức xa hoa, trông thật phú quý. Thấy ta, khóe môi nàng cong lên một nụ cười khinh bỉ:

“Đập cho ta!”

Đám gia đinh lập tức phá hoại tiệm thuốc của ta, đổ hết thuốc tôi đã phơi khô ra khắp nơi, các bệnh nhân cũng hốt hoảng kêu lên.

Ta phẫn nộ hỏi: 

“Lưu tiểu thư, cô làm gì vậy?”

Lưu Cảnh Xuân nhìn chằm chằm vào mặt ta, trong mắt lóe lên tia ghen ghét và ác độc:

“Tiện nhân, ngươi còn làm bộ ngây thơ gì nữa?! Hôn lễ của ta và Phí Giang Yến đã bị hoãn lại rồi, nếu không phải vì ngươi quyến rũ hắn, sao hắn lại làm vậy với ta!”

Ta sững sờ, sau đó bình tĩnh đáp:

“Ta đã nói rõ với công tử rồi, không còn bất kỳ liên hệ nào với hắn nữa.”

Lưu Cảnh Xuân không thèm nghe lời giải thích của ta, quay sang đám bệnh nhân lớn tiếng nói:

“Ta nói cho các ngươi biết, nàng ta trước đây là kỹ nữ của Như Ý Lâu, để một ả bị người người cưỡi, vạn người gối đầu như nàng chữa bệnh cho các ngươi, các ngươi không sợ bị lây bệnh dơ bẩn sao?”

Đám đông xôn xao, bắt đầu thì thầm bàn tán và nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt. Ngay cả người vừa mang bánh chẻo cho ta cũng lùi lại, mở to mắt nhìn ta. Đám người xung quanh cũng đã tụ lại xem náo nhiệt.

“Ta còn khen đại phu này xinh đẹp, hóa ra là một ả bán thân, bảo sao…”

“Còn là đại phu gì chứ, chắc mở y quán cũng chỉ để làm kỹ nữ trá hình thôi!”

“Trông thì tử tế, ai ngờ lại là hạng tiện nhân, may mà ta chưa kịp đến khám, không thì chẳng biết có lây bệnh dơ bẩn nào không nữa…”

Ta đứng giữa đám đông, nhìn những bệnh nhân tránh xa mình như tránh ôn dịch. Nhìn cảnh người ta chế giễu, đột nhiên cảm thấy như mình đang quay lại cái ngày bị bán vào kỹ viện, khi tú bà lột trần ta và dùng sắt nóng bắt ta nhận làm kỹ nữ.

Lưu Cảnh Xuân đắc ý cười, tiến đến trước mặt ta:

“Ngươi không nghĩ rằng ra khỏi Như Ý Lâu, đổi tên đổi họ thì không ai nhận ra ngươi nữa sao? Ta nói cho ngươi biết, cả đời ngươi cũng không bao giờ rửa sạch thân phận hạ tiện này, mãi mãi là một kỹ nữ!” 

Nàng ta dùng móng tay cào mạnh vào mặt ta:

“Ngươi sai lầm ở chỗ không biết mình là thứ gì. Chàng là người của ta, ngươi không nên đụng vào.”

Nói xong, nàng ta vung tay, ý bảo người hầu trói ta lại. Ta rùng mình ớn lạnh, biết rằng một khi bị Lưu Cảnh Xuân dẫn đi sẽ là kết cục tồi tệ, hơn nữa cha nàng ta quyền cao chức trọng, không ai dám đắc tội với ông ta vì ta cả!

Trong lúc tuyệt vọng, bỗng có người bước vào, dùng sống đao gõ mạnh lên tay Lưu Cảnh Xuân. Một cú gõ khá mạnh, khiến nàng đau đớn rên lên một tiếng. Đang định nói gì đó thì khi nhìn thấy người đó, sắc mặt nàng bỗng chốc tái nhợt!

“V…Viên đại nhân?!”

Cái tên Viên đại nhân này ở kinh thành ai ai cũng biết danh. Lưu Cảnh Xuân cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Viên đại nhân, ngài… sao ngài lại ở đây?”

Viên Huyền Thừa không thèm nhìn nàng ta, lạnh lùng đáp:

“Biến đi.”

Lưu Cảnh Xuân nghiến răng chỉ vào ta, lớn tiếng:

“Nàng ta là kỹ nữ, lại giả danh đại phu, ta chỉ là không muốn thấy nàng ta làm hại người khác thôi! Viên đại nhân, chẳng lẽ ngài cũng là một trong những người bị ả quyến rũ nên mới ở đây bảo vệ ả? Phụ thân ta là Hộ bộ Thượng thư Lưu Sơn, hôm nay dù thế nào ta cũng phải dẫn ả đi, ngài dám động vào ta sao?!”

Viên Huyền Thừa đột nhiên bật cười, nụ cười ấy toát ra vẻ lạnh lùng đến mức khó gần, nhưng đôi mắt híp lại càng làm toát lên vẻ sắc sảo, cuốn hút đến lạ. Tuy nhiên, nụ cười ấy quá lạnh lùng. 

Viên Huyền Thừa rút đao ra, kề vào cổ Lưu Cảnh Xuân. Lưỡi đao lạnh lẽo lướt qua cổ nàng ta để lại một vệt máu, máu tươi rỉ ra và thấm xuống cổ áo.

Viên Huyền Thừa nhếch môi:

“Lưu tiểu thư, hôm nay dù phụ thân ngươi có ở đây, ta giết cũng sẽ hết.”

Lưu Cảnh Xuân lớn lên đến giờ e rằng đây là lần đầu bị đao kề cổ, nàng run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, và đột nhiên ta ngửi thấy trong không khí phảng phất mùi khai nồng. Nhìn xuống, thì ra Lưu Cảnh Xuân đã tè dầm.

Viên Huyền Thừa lùi lại một bước, ghê tởm thu đao. Đám đông xung quanh phá lên cười:

“Đây là tiểu thư nhà nào mà lại tè ra quần giữa đường thế này!”

“Ngươi không nghe nàng ta nói sao, đây là con gái của Hộ bộ Thượng thư Lưu Sơn, trời ơi, quan lớn như vậy mà sao lại nuôi được một đứa con gái như thế này.”

“Trời ạ, hôi chết mất, tránh xa ra thôi!”

Lưu Cảnh Xuân vừa sợ vừa giận, cuối cùng lăn ra ngất. Sau khi nàng bị người ta khiêng đi, ta mới hoàn hồn và cúi đầu cảm tạ Viên Huyền Thừa.

“Đa tạ Viên đại nhân, nhưng sao ngài lại đến đây?”

Hắn ngừng lại một chút rồi đáp: 

“Công vụ, tình cờ đi ngang qua.”

Nói rồi, hắn tháo từ thắt lưng ra một miếng ngọc bội đưa cho ta.

“Vài ngày tới ta phải đến Hà Dương, sẽ không ở trong kinh thành. Nếu có ai gây khó dễ, cầm ngọc bội này đến tìm người của Cẩm Y Vệ, họ sẽ giúp ngươi.”

Nói xong, hắn liền rời đi. Ta nhìn miếng ngọc bội, không khỏi bật cười.

Nói là tình cờ đi ngang qua, rõ ràng là cố tình đến để đưa ngọc bội cho ta.

Dẫu vậy, ta không vạch trần, chỉ mỉm cười nói:

“Vậy đa tạ ngài, Viên đại nhân.”

10

Y quán của ta không thể tiếp tục mở nữa.

Từ khi Lưu Cảnh Xuân phao tin ta từng là kỹ nữ, không còn ai tìm đến ta chữa bệnh. Nữ nhân từng mang bánh chẻo đến cho ta lần trước cũng có đến một lần nữa, ngập ngừng an ủi vài câu rồi nhanh chóng rời đi.

Ta hiểu sự khó xử của nàng.

Dính líu đến người như ta, danh tiếng của nàng sẽ bị ảnh hưởng. Nàng là phận nữ nhi, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Nhưng điều tệ hơn là, bắt đầu có người đến cầu hôn ta. Chẳng phải gia đình đàng hoàng gì, toàn là những kẻ lười biếng, tàn tật, hoặc là những tên quả phu từng đánh chết thê tử.

Khi Phí Giang Yến tìm đến, ta đang bị một tên du côn bám riết. Hắn cười cợt sỗ sàng đưa tay chạm vào cằm ta:

“Ngươi là một kỹ nữ mà còn giả vờ giữ gìn trinh tiết? Ta không chê ngươi đã nằm dưới thân nhiều gã nam nhân đã là phước cho ngươi rồi, ngươi còn dám chê ta sao?!”

Hắn trước đây thường lảng vảng trước cửa y quán của ta, sau khi y quán bị đập phá thì càng không kiêng dè, giờ đây đã tìm đến ta mấy lần, nhất định ép ta phải gả cho hắn.

Ta phiền muộn vô cùng nhưng không có cách nào khác. Đang định dùng đến miếng ngọc bội mà Viên Huyền Thừa đã đưa, đột nhiên có một bàn tay chìa ra, một cây quạt đập mạnh vào mặt tên du côn. Hắn ôm mặt ngã xuống đất, lát sau nhổ ra hai chiếc răng dính máu. Phí Giang Yến ném cây quạt xuống đất, ánh mắt lộ vẻ khinh ghét khi nhìn ta từ trên cao:

“Đây là cuộc sống mà nàng muốn sau khi rời bỏ ta sao?”

Ta cắn chặt môi, không trả lời.

Nhìn thấy ta khổ sở, Phí Giang Yến dường như rất vui vẻ.

“An Tuế, trở về bên ta đi, nàng vốn không cần phải chịu khổ như thế này.”

Ta quay đầu, im lặng từ chối. Hắn hơi dừng lại, rồi nói: 

“Nghe nói hôm đó là Viên Huyền Thừa giúp nàng đối phó với Lưu Cảnh Xuân?”

Hắn cười nhạt:

“Chẳng lẽ nàng lại đang toan tính với hắn sao? Mẫu thân hắn là Trưởng Công chúa Khang Bình, không chỉ là hoàng tôn của Thánh Thượng, mà còn là tâm phúc của người, dòng dõi hoàng gia chính thống. Chớ nói nàng bây giờ, dù ngày xưa nhà họ Lục không bị tịch biên, nàng cũng chỉ có thể làm thiếp của hắn mà thôi. Nàng còn mơ tưởng gì nữa?!”

Cuối cùng ta không nhịn nổi, siết chặt tay nhìn hắn chằm chằm:

“Phí công tử, ta không như ngươi, xem bản thân chỉ là công cụ để trèo lên cao!”

Có lẽ trước đây ta từng vậy, nhưng giờ thì không.

Ta mỉa mai: 

“Ngươi cam tâm bán mình cho nhà họ Lưu, ta thì không muốn bán mình cho bất kỳ kẻ nào nữa.”

Bất ngờ, hắn không hề tức giận. Hắn nhướng mày: 

“Thì ra nàng vẫn còn bận tâm đến Lưu Cảnh Xuân. Yên tâm đi, Lưu Sơn nay đã tuổi cao sức yếu, Thánh Thượng cũng ngầm gợi ý cho ông ta cáo lão về hưu, đợi ông ta rời đi, thì Hộ Bộ sẽ là thiên hạ của ta. Khi đó, ta sẽ tự xử lý Lưu Cảnh Xuân, nàng ta sẽ không còn là thê tử của ta nữa.”

Ta cười lạnh: