“Sao Diêm Vương lại quay về đây?!”
Sau này ta mới biết, hắn chính là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ lừng lẫy, tuổi chưa quá đôi mươi đã nắm quyền sinh sát, thống lĩnh toàn bộ Cẩm Y Vệ.
Phụ thân của Viên Huyền Thừa là đại tướng quân đã hy sinh ngoài trận mạc, mẫu thân là hoàng tỷ duy nhất của Hoàng thượng, vì tình mà quyên sinh sau khi phu quân qua đời, để lại duy nhất một đứa con trai này.
Hắn là hoàng tôn của Hoàng thượng, cũng là người mà Hoàng thượng tin tưởng nhất. Thậm chí Hoàng thượng còn đặc biệt ban quyền “tiên trảm hậu tấu” cho hắn.
Có lời đồn đại nói rằng Viên Huyền Thừa là một kẻ dị tướng mặt xanh răng nhọn, cao tám thước, nhưng khi thấy tận mắt, hắn lại là một quý công tử phong lưu tuấn tú. Chỉ là trên mặt hắn còn vương vết máu tươi, đao bên hông vừa uống máu chưa tra vào vỏ, đôi mắt đen khi lia đến khiến người ta có cảm giác như bị xẻ sống.
Lần thứ hai ta gặp hắn, là khi hắn cùng một nhóm quan viên đến nghe hát.
Có thể thấy mọi người đều sợ hắn, đặc biệt là các cô nương từng chứng kiến hắn giết người lần trước, ai nấy run rẩy không dám đến gần hắn. Cuối cùng chỉ có ta bước tới ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu rót rượu.
Ngày hôm ấy, ta yên lặng ngồi bên hắn, khi thấy chén cạn liền rót đầy, không nhiều lời cũng không né tránh. Khi sắp rời đi, Viên Huyền Thừa nhìn ta một cái, giọng điệu bình thản hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Ta cung kính đáp:
“Đại nhân, thiếp tên là Liên Kiều.”
Hắn gật đầu, để lại một túi tiền rồi rời đi.
Từ đó về sau, mỗi lần giết người xong, Viên Huyền Thừa đều đến tìm ta, đôi khi để uống rượu, đôi khi chỉ để nghe ta gảy đàn tỳ bà. Những lúc ta lỡ đàn sai, hắn cũng không giận.
Hắn chưa bao giờ giống như kẻ khác chiếm tiện nghi của ta, cũng chưa từng bước lên giường ta, tựa như hắn đến chỉ để nghe vài khúc nhạc rồi rời đi, nhưng mỗi lần đều để lại một khoản tiền hậu hĩnh. Trong số một ngàn tám trăm lượng bạc mà ta có, quá nửa là do hắn thưởng cho.
Hôm nay, ta cũng nhờ thấy hắn ở đây nên mới dám vào cứu Lục Châu.
Ta đang đánh cược, cược rằng hắn đối với ta có đôi chút khác biệt.
Và có vẻ như, ta đã cược đúng rồi.
“Sao lúc nãy không cầu cứu ta?”
Giọng Viên Huyền Thừa vẫn không chút dao động. Ta quỳ rạp xuống đất, nhìn đôi giày thêu chỉ vàng trước mắt.
“Ngài cứu được ta một lần, nhưng không cứu được cả đời.”
Một khoảng lặng dài phủ xuống.
Khi ta nghĩ rằng hắn đã nổi giận, Viên Huyền Thừa đột ngột lên tiếng, giọng điệu không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
“Nếu ta nói rằng, có thể cứu ngươi cả đời thì sao?”
Ta ngỡ ngàng ngẩng đầu, cứ ngỡ mình nghe nhầm. Nhưng Viên Huyền Thừa không nói thêm lời nào, chỉ xoay người bước ra khỏi phòng.
7
Tú bà đột nhiên lại báo rằng ta không cần phải tiếp khách nữa, chỉ cần đàn ca như trước đây. Ta cứ ngỡ là Phí Giang Yến lại lên tiếng, nên cũng không nghĩ nhiều.
Thu Du vui mừng thông báo rằng Phí Giang Yên đã đến, lúc ấy ta đang đếm ngân phiếu của mình, nghe xong thì vội cất giấu số ngân phiếu trước khi hắn bước vào.
Phí Giang Yến ngồi xuống bên bàn, tự rót trà cho mình mà không nhìn ta, lạnh lùng nói:
“Những ngày qua nàng đã suy nghĩ thông suốt chưa?”
Ta gật đầu:
“Thông suốt rồi.”
Hắn nghĩ rằng ta đã nhượng bộ, giọng điệu cũng dịu lại đôi chút, cuối cùng mới chịu ngẩng đầu nhìn ta.
“Từ nhỏ đã là cái tính bướng bỉnh, phải chịu thiệt mới biết hối cải. Cuối tháng này ta sẽ thành thân với Lưu Cảnh Xuân, nàng ấy tính tình ghen tuông, ta giờ cũng phải để ý đến cha nàng ấy nữa.”
Hắn đặt một tờ ngân phiếu hai nghìn lượng lên bàn:
“Nàng cũng biết thân phận của mình, hiện tại ta chưa thể đón nàng vào cửa, nhưng ta đã chuẩn bị một căn nhà, nàng có thể tạm ở đó trước. Nếu nàng có con, ta có thể đưa về cho Lưu Cảnh Xuân nuôi, để đứa trẻ có danh phận tốt. Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ…”
Ta cắt lời hắn.
“Phí công tử, ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Ta không cần ngươi chuộc thân cho ta.”
Hiếm khi thấy Phí Giang Yến lộ vẻ kinh ngạc trong giây lát, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, cau mày nói:
“Nàng nói gì?”
Ta cười nhạt, đẩy tờ ngân phiếu lại phía hắn.
“Ta nói, ta sẽ không đi theo ngươi.”
“Có kẻ khác định chuộc thân cho nàng?” – Hắn hỏi theo bản năng.
Ta lắc đầu.
“Vậy nàng còn giận chuyện lần trước?”
“Không phải.”
Ánh mắt Phí Giang Yến dần trở nên mỉa mai, khóe môi nhếch lên một nét cười lạnh.
“Liên Kiều, ta biết tính tình nàng từ nhỏ đã bướng bỉnh, nhưng ta khuyên nàng nên tỉnh táo lại đi. Giờ đây nàng không còn là tiểu thư nhà quyền quý gì nữa. Nàng nghĩ không theo ta thì nàng sẽ làm được gì? Chẳng lẽ nàng thật sự quen thân phận này, định làm kỹ nữ cả đời sao? Chỉ e đến lúc ấy muốn bán mình cũng không ai thèm mua nữa!”
Hắn nói năng xưa nay luôn chẳng kiêng nể, nhưng giờ ta không còn tức giận, chỉ cúi đầu nhấp trà.
“Được rồi.”
Phí Giang Yến cố nén cơn giận.
“Về sau ta sẽ không để Lưu Cảnh Xuân gặp mặt nàng nữa, cũng sẽ không để nàng ấy làm khó nàng. Nếu nàng muốn tự mình nuôi con, thì cứ giữ lại, như vậy là được chứ gì?”
Ta hơi ngạc nhiên, không ngờ Phí Giang Yến lại chịu nhượng bộ, nhưng ta vẫn từ chối:
“Không cần.”
Vẻ mặt Phí Giang Yến hiện rõ sự giận dữ:
“Nàng muốn thế nào?!”
“Ta không muốn gì cả.”
Ta đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cây cối ven đường vào xuân đã đâm chồi non, từ xa nhìn lại là một màu xanh non mơn mởn.
Ta khẽ nói:
“Phí Giang Yến, ta không muốn dây dưa với ngươi nữa. Năm xưa ta vì cứu ngươi mà bán thân vào kỹ viện, nhưng những năm qua ngươi cũng đã chu cấp cho ta không ít, chúng ta xem như hòa nhau. Từ nay, đường ai nấy đi, mỗi người một lối.”
“Đường ai nấy đi?!”
Phí Giang Yến đột ngột đứng dậy, túm lấy cằm ta. Trong mắt hắn ửng đỏ, có khoảnh khắc ta đã tưởng hắn sẽ ra tay đánh ta. Nhưng hắn chỉ trừng mắt nhìn ta, hồi lâu mới nén giận mà bật cười:
“Được, được lắm, đường ai nấy đi!”
Hắn mạnh mẽ hất tay, như thể vứt bỏ thứ gì dơ bẩn.
“Để xem không có ta, nàng sẽ sống thế nào!”
“Đợi đã!” – Ta gọi hắn lại.
Bước chân Phí Giang Yến khựng lại, quay đầu nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ:
“Hối hận rồi?”
Ta lấy từ trong ngực ra hôn thư của chúng ta, đưa cho hắn:
“Hôn thư trả lại ngươi, giờ nó không còn tác dụng gì nữa rồi.”
Ánh mắt Phí Giang Yến lóe lên cơn giận, bão tố như muốn kéo đến. Hắn giật lấy hôn thư, siết chặt trong tay, cười lạnh đầy phẫn uất.
“Lục An Tuế.”
Lần đầu tiên hắn gọi đầy đủ tên của ta.
“Ta sẽ đợi ngày nàng phải đến cầu xin ta.”
…
Phí Giang Yến đi rồi, ta lật ra ngân phiếu.
Hai ngàn lượng, cuối cùng ta cũng đã có đủ.
Vừa lúc ta định đi tìm tú bà thì Thu Du bất ngờ xông vào, vẻ mặt khó nói rõ là vui hay lo lắng:
“Cô nương, lại có người đến chuộc thân cho người rồi!”
Ta sững sờ.
Những năm qua vì Phí Giang Yến, không mấy khách nhân dám tìm ta, nhiều nhất cũng chỉ nghe ta đàn hát.
Có ai lại có thể bỏ ra số bạc lớn như thế để chuộc thân cho ta?
Thu Du bối rối, kéo kéo tay áo:
“… Là Viên đại nhân!”
8
Ta chẳng thể ngờ rằng Viên Huyền Thừa lại muốn chuộc thân cho ta.
Khi trấn tĩnh lại, ta vẫn cung kính mời hắn vào, nói lời cảm tạ, rồi khéo léo từ chối. Viên Huyền Thừa thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ điềm nhiên.
“Ta cứ tưởng ngươi cố ý tiếp cận ta là để ta chuộc thân cho ngươi.”
Hóa ra hắn đã nhận ra.
Ngay từ lần đầu tiếp xúc, ta đã có mục đích. Mỗi lần sau đó, ta đều từ từ tiến thêm, từng bước kéo gần quan hệ với hắn.
Ta thường nhân lúc hắn vui mà nhờ vả, đôi khi là vài món đồ nhỏ. Cũng sẽ nhờ hắn kể về những chuyện bên ngoài. Thậm chí nhờ hắn tìm giúp bản nhạc thất lạc.
Trong mắt người khác, hắn là ma quỷ không ghê tay, nhưng với ta, hắn là người có thể nói là rất kiên nhẫn, gần như luôn đáp ứng mọi yêu cầu của ta.
Đúng là ta từng nghĩ, nếu không thể dựa vào Phí Giang Yến, thì Viên Huyền Thừa có thể chuộc thân cho ta.
Hắn trẻ trung tuấn tú, quyền cao chức trọng, cũng là một lựa chọn tốt để nương tựa cả đời. Hơn nữa, hắn thống lĩnh Cẩm Y Vệ, chắc chắn có cách giúp ta lật lại vụ án của phụ mẫu.
Nhưng bây giờ ta lại không nghĩ thế nữa.
Ta không muốn cả đời phải dựa vào nam nhân, bị nam nhân chuộc thân, làm thiếp của nam nhân, cả đời bị vây hãm trong hậu viện chờ đợi sủng ái, rồi cuối cùng già đi trong cô độc.
Nếu cha mẹ còn sống, họ cũng chắc chắn không muốn thấy ta sống như thế.
Ta muốn sống thật tốt, tự mình làm chủ vận mệnh của mình.
Sống như một con người, một người độc lập, có tôn nghiêm.
“Vậy sau này ngươi định làm gì?”
Viên Huyền Thừa không tỏ vẻ tức giận, thần thái vẫn bình thản. Ta không giấu diếm:
“Ta đã dành đủ tiền chuộc thân, định sau khi chuộc thân sẽ mở một y quán.”
Mấy năm trước, trong một lần tình cờ ra khỏi thành, ta cứu một nữ lưu dân tên là Hạ Ngôn. Sau này ta mới biết gia đình nàng là một gia đình có truyền thống y học.
Những khi rảnh rỗi, ta sẽ theo nàng học y thuật. Nàng rất biết ơn ta, cũng không hề chê bai thân phận ta, thậm chí còn dốc lòng truyền dạy.
Mấy năm nay, ta thường lén theo nàng ra ngoài chữa bệnh cho những người lưu dân, y thuật tiến bộ rất nhanh. Nàng nói rằng ta đã có thể tự lập hành nghề.