Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KỸ NỮ Chương 2 KỸ NỮ

Chương 2 KỸ NỮ

11:08 sáng – 14/11/2024

Ta sững lại, đột nhiên nhớ đến khi còn nhỏ, ta cũng có tính tình kiêu ngạo, thứ gì muốn là nhất định phải có. Nếu có tiểu thư nào cố tình làm ta bẽ mặt, ta có thể thẳng tay túm tóc mà đẩy nàng xuống nước.

Mẫu thân giận đến mức muốn dùng gia pháp đánh ta, nhưng khi cầm đến gậy lại không nỡ, nghiến răng chỉ vào trán ta:

“Sao lại nuôi ra một đứa bướng bỉnh không sợ trời, không sợ đất như vậy chứ, sau này biết phải làm sao?!”

Phụ thân đứng bên liền bênh vực:

“Thôi nào, An Tuế cũng không cố ý, rõ ràng là người ta gây khó dễ trước. Vả lại, không sợ trời, không sợ đất thì đã sao, còn có ta là cha nó đây, ai dám ức hiếp nó?!”

Mẫu thân giận lườm phụ thân:

“Ông cứ chiều nó đi, xem ông có chiều nổi cả đời không!”

Đúng là lời tiên đoán thành sự thật.

Ta ngơ ngác nhìn mũi giày, bỗng cảm thấy lòng nghẹn ngào khó tả.

Khi tú bà đánh ta, ép ta tiếp khách, ta không khóc. Lúc Lưu Cảnh Xuân sai người đánh ta, ta cũng không rơi một giọt nước mắt.

Nhưng giờ đây, viền mắt ta không kìm được mà cay xè.

Nếu cha mẹ còn sống, nhìn thấy ta như thế này, chắc chắn sẽ đau lòng lắm.

Ngày xưa chỉ cần ta rụng một sợi tóc là họ đã lo lắng không thôi. Còn bây giờ, ta bị người ta đánh đến sưng đỏ hai má, nhưng chẳng còn ai thương xót, chẳng còn ai đứng ra bảo vệ cho ta nữa.

Phí Giang Yến thật biết cách làm người ta đau lòng.

Ta không nói một lời, sắc mặt hắn càng thêm khó coi. Trong mắt hắn, việc hắn đích thân đến tìm ta đã là cho ta một bậc thang để xuống. Trước mặt hắn, ta luôn ngoan ngoãn dịu dàng, chưa từng dám phản kháng. Chưa bao giờ ta lại tỏ ra không biết điều như hôm nay.

“Liên Kiều, đừng không biết tốt xấu, chừng mực một chút.”

Ta cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

“Được, được.” 

Phí Giang Yến cười lạnh, ném mạnh lọ thuốc xuống đất, rồi hắn đột ngột đứng dậy, phất tay áo rời đi.

Thu Du cẩn thận bước đến sau lưng ta, gõ nhẹ vào vai ta.

“Cô nương…” 

Nàng thở dài.

“Sao người lại chọc giận Phí công tử, giờ chàng là hy vọng duy nhất của người rồi. Người đã mến mộ chàng bao năm nay, dạo gần đây chàng mới chịu mở lời sẽ chuộc thân cho người.”

Ta chạm nhẹ vào gương mặt sưng đau của mình, nhìn về chiếc hộp bên cạnh giường.

Phí Giang Yến giận rồi, ta biết.

Từ nhỏ đến lớn, luôn là ta đuổi theo hắn, dỗ dành và nhẫn nhịn hắn.

Sau khi Thu Du rời đi, ta lấy chiếc hộp, rút ra xấp ngân phiếu từ ngăn bí mật bên trong.

Một ngàn tám trăm lượng, là số tiền ta tích góp được bao năm qua.

Ta không phải chưa từng nghĩ đến việc nhờ Phí Giang Yến chuộc thân cho mình. Năm đó ta bán thân, thực ra không chỉ vì Phí Giang Yến.

Ta biết rõ một cô gái có chút nhan sắc như ta không thể sống một mình, không nơi nương tựa. Phí Giang Yến không chỉ là vị hôn phu của ta, hắn còn là nam nhân tài hoa, học rộng, có thể thi đỗ công danh.

Hắn là hy vọng duy nhất để ta tồn tại.

Việc tự bán thân lấy hai mươi lượng bạc ấy chính là minh chứng cho lòng trung thành của ta dành cho hắn.

Quả nhiên, Phí Giang Yến đã nhớ kỹ ơn nghĩa của ta, những năm qua hắn thăng tiến không ngừng, cũng đã che chở cho ta không ít trong chốn kỹ viện.

Tú bà không dám ép ta tiếp khách, ta chỉ cần gảy đàn hát cho khách, sinh hoạt cũng chẳng thiếu thốn thứ gì. Khi có khách gây chuyện, Phí Giang Yến cũng đều giúp ta giải quyết.

Ta đã từng nghĩ đến việc ở bên Phí Giang Yến, dù chỉ là làm thiếp cũng được. Năm xưa, khi phụ thân liều mạng đưa ta ra ngoài, ngài chỉ nói với ta một câu.

“An Tuế, sống tiếp đi!”

Sống tiếp thì còn hy vọng.

Sống tiếp, thì vụ án của gia đình ta sẽ có ngày được minh oan, oan khuất của bảy mươi hai mạng người trong gia tộc ta sẽ có ngày được rửa sạch.

Vậy nên dù Phí Giang Yến luôn lạnh nhạt với ta, ta vẫn đối với hắn hết mực dịu dàng, ai ai cũng biết ta say mê Phí công tử, mong hắn chuộc thân cho ta ra ngoài.

Ngay cả Phí Giang Yến cũng nghĩ như vậy.

Hắn cho rằng ta yêu hắn, rằng giờ ta đã là một kỹ nữ, ta chỉ có thể đợi hắn chuộc thân, đó là con đường duy nhất của ta.

Ta đã từng nghĩ như vậy.

Thân phận ta định sẵn không thể làm chính thất của Phí Giang Yến, hy vọng một chút tình nghĩa xưa mà được làm thiếp cũng là con đường tốt nhất rồi.

Nhưng giờ ta không nghĩ thế nữa. 

Phí Giang Yến rõ ràng là sắp lấy Lưu tiểu thư, với thủ đoạn của nàng ấy, e rằng chỉ vài ngày sau khi vào phủ ta đã bị hành hạ đến chết. Đến lúc đó Phí Giang Yến liệu có đứng ra bảo vệ ta chăng? E rằng hắn cũng sẽ chỉ lạnh lùng đứng nhìn như hôm nay thôi.

Ta siết chặt xấp ngân phiếu trong tay. Khi còn sống, cha mẹ luôn dạy ta một đạo lý. Đó là trên đời này, không ai có thể nương tựa, ngoài chính bản thân mình.

Những năm qua ta vừa chu cấp cho Phí Giang Yến ăn học, vừa đem các loại trang sức, vàng bạc được khách thưởng đổi thành ngân lượng, chờ đợi đến khi nào không thể dựa vào Phí Giang Yến, ta vẫn còn đường lui.

Giờ thời điểm đó đã đến.

5

Tất cả ăn mặc chi tiêu của ta đột ngột bị cắt giảm.

Trước kia ta ở gian phòng tốt nhất, chọn những món trang sức đẹp nhất, ăn một bữa có khi mất mấy lượng bạc. Nhưng giờ tú bà đột nhiên cười tươi tắn bảo ta dọn đi, để hoa khôi của lầu chuyển vào phòng của ta.

Nha hoàn của ta chỉ còn lại một mình Thu Du, nước tắm mỗi ngày cũng không ai đưa đến, ta và Thu Du phải tự nhóm củi từng chút một, vậy mà tú bà còn trách chúng ta tốn củi.

Ngay cả cơm cũng toàn là đồ thừa của người khác, ta đành phải tự bỏ tiền để Thu Du ra ngoài mua đồ ăn.

Kể cả những người trong lầu trước đây đều niềm nở với ta, ngay cả tú bà cũng phải nể mặt ta đôi chút. Nhưng giờ lại vì trước đây ganh tị với ta mà đều bắt đầu nhân cơ hội giẫm đạp ta, hoa khôi của lầu còn thẳng tay lấy hết y phục đẹp của ta, khi ta lên tiếng tranh luận, nàng ta che miệng cười:

“Y phục này là của lầu mua, từ lúc nào mà thành của ngươi vậy? Liên Kiều, ngươi còn tưởng mình là người được Phí công tử yêu thích hay sao? Trước đây nể mặt Phí công tử, ta còn gọi ngươi một tiếng ‘tỷ tỷ,’ ngươi thật sự tưởng mình có giá trị gì sao?”

Khi rời đi, nàng ta cầm theo y phục của ta, cười khinh bỉ:

“Tỷ tỷ chớ trách, người tìm ta bây giờ nhiều lắm, mỗi dịp đều cần ăn mặc cho đẹp, còn ngươi giờ người già rồi, nhan sắc tàn phai, chẳng có mấy khách, để những thứ này ở chỗ ngươi cũng chỉ là lãng phí thôi.”

Sau khi nàng ta đi, Thu Du giậm chân căm tức:

“Trước kia ngày nào cũng nịnh hót, gọi tỷ tỷ ngọt xớt, giờ trở mặt không nhận người, thật chẳng ra gì!”

Ta chỉ phẩy tay: 

“Không sao, nàng ta thích thì cứ để nàng ta lấy.”

Ta biết, đây hẳn là do Phí Giang Yến chỉ đạo, đây là sự trừng phạt của hắn dành cho ta, trừng phạt ta vì đã không nghe lời. Hắn muốn cho ta thấy rằng, không có hắn, ta chẳng là gì, chỉ là một kẻ sẽ bị người khác chà đạp.

Nhưng ta không ngờ hắn lại tàn nhẫn đến thế.

Ngày hôm sau, tú bà nói với ta, sau khi vết thương lành, ta sẽ phải bắt đầu tiếp khách. Lúc đó ta mới biết, Phí Giang Yến đã dỡ bỏ sự bảo vệ đối với ta rồi.

Tú bà đeo hoa đỏ, giả vờ cười nói với ta:

“Mẹ đã sớm nói với con rồi, phàm là nam nhân thì đều không thể dựa vào, giờ con cũng phải tiếp khách như thường thôi! Lo mà phục vụ khách cho tốt, kiếm tiền cho giỏi, tiền bạc nằm trong tay mình mới là của mình.”

Ta lảo đảo bước về phòng, nhưng khi đi ngang qua hành lang, ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ một căn phòng gần đó. Tiếng kêu ấy ta nhận ra ngay, đó là của Lục Châu – người tỷ muội thân thiết nhất của ta ở lầu này!

Ta len lén nhìn qua khe cửa, thấy một nhóm nam nhân đang ngồi uống rượu nghe hát, bên cạnh là vài nữ tử hầu hạ.

Trong đó có một gã nam nhân sắc mặt u ám, đáng sợ, đang đè Lục Châu xuống, ánh mắt như rắn độc lướt trên thân nàng.

Là thế tử của Thừa Ân hầu, ta vừa nhìn đã nhận ra hắn!

Hắn nổi tiếng khắp kinh thành vì thường đến kỹ viện, bởi vì hắn là một kẻ bẩm sinh không lành mạnh, nên thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn. 

Nghe nói, các kỹ nữ chết trên giường hắn nhiều không đếm hết, chỉ là mỗi lần hắn đều bồi thường tiền bạc, nên chẳng ai dám quản.

Lục Châu nước mắt rưng rưng, trong mắt hiện rõ vẻ sợ hãi tột cùng, nhưng miệng bị bịt kín không thể kêu cứu.

Nếu hôm nay nàng bị Thế tử của Thừa Ân hầu dẫn đi, e rằng sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai nữa!

Ta do dự rất lâu ở cửa, đến khi thấy Lục Châu bị kéo tóc lôi đi, ta cắn răng, đẩy cửa bước vào, rồi quỳ xuống trước mặt Thế tử Thừa Ân hầu.

“Thế tử gia, Lục Châu thân thể không sạch sẽ, e rằng sẽ làm mất hứng của ngài. Xin hãy để nàng đi!”

Thế tử Thừa Ân hầu bị cắt ngang, phẫn nộ quay lại nhìn ta, ánh mắt hiện lên vẻ giận dữ. Sau đó, khóe miệng hắn nhếch lên, đảo mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, ánh mắt thoáng qua chút hứng thú.

Hắn đẩy mạnh Lục Châu ra, bước tới nắm lấy cằm ta.

“Là nữ nhân của Phí Giang Yến sao? Hắn là một tên ngụy quân tử, nhưng ánh mắt cũng khá đấy. Nếu ngươi không để nàng ấy hầu ta, thì ngươi thay nàng đi! Hôm nay, để ta thử xem nữ nhân của Phí GIang Yến có mùi vị gì!”

Nói rồi, hắn định kéo ta đi. Ánh mắt ta vô thức lướt nhìn quanh, thấy ngồi ở vị trí chính giữa là một nam tử mặc áo đen, lúc này đang nhìn ta đầy thích thú. Ta cắn chặt môi, không nói một lời, nhưng ngay khi Thế tử Thừa Ân hầu đưa tay chạm vào áo ta, nam tử ấy đột nhiên lên tiếng. Hắn nhàn nhạt nói: 

“Trương Lỗ, ngươi chướng mắt ta rồi, cút ra ngoài.”

Động tác của Thế tử Thừa Ân hầu khựng lại, trong mắt thoáng hiện vẻ âm u nhưng ngay sau đó là nụ cười gượng gạo, trên mặt không che giấu được sự sợ hãi:

“Đã là ý của Chỉ huy sứ, vậy ta lập tức cút!”

Nói xong hắn liền không dây dưa với ta nữa, đứng dậy rời đi một cách gọn gàng. Những kẻ khác cũng cuống quýt tìm cớ cáo lui, chỉ trong chốc lát căn phòng đã trở nên trống vắng, chỉ còn lại ta và nam nhân ấy. Hắn bước tới trước mặt ta, cúi xuống nhìn ta từ trên cao:

“Tại sao lại cứu nàng ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ sao?”

Ta ngẩng đầu nhìn Viên Huyền Thừa, khản giọng đáp:

“Sợ.”

Viên Huyền Thừa cúi xuống, đôi môi mỏng nở một nụ cười khó nhận ra.

“Ta cứ nghĩ ngươi vốn gan dạ, chẳng sợ điều gì.”

6

Lần đầu ta gặp Viên Huyền Thừa là ở trong lầu. Chỉ là khi ấy hắn không đến để vui chơi, mà là để giết người.

Hắn mặc áo Phi Ngư, rút đao từ áo choàng đen, gọn gàng chém bay đầu một nam nhân. Các cô nương trong lầu kinh hãi đến thất sắc, khách khứa run lẩy bẩy, thậm chí có kẻ sợ đến nỗi tè ra quần.

Ta nghe thấy có người thì thầm: