“Vậy ngươi có cưới ta làm chính thê không?”
Hắn im lặng một lúc:
“… An Tuế, nàng hiểu rõ thân phận hiện giờ của mình. Ta phải đi trên con đường làm quan, không thể có một chính thê là vết nhơ cho sự nghiệp.”
Hắn dường như đã nhượng bộ hết mức, giọng lạnh lùng:
“Ngoài danh phận, ta có thể cho nàng mọi thứ, vậy vẫn chưa đủ sao?”
Ta không thể nghe thêm nữa, xoay người bước đi. Phía sau, hắn lạnh lùng nói vọng lại:
“Lục An Tuế, ngoài ta ra, còn ai sẽ cần nàng? Nàng ngoài việc cưới ta, chẳng còn con đường nào khác.”
Ta không đáp, cũng chẳng ngoái đầu lại, trong lòng bỗng nhớ tới lời của Hạ Ngôn khi dạy ta y thuật:
“Thời buổi này, nữ nhân sống rất khó khăn, tất cả chỉ vì họ không có cơ sở để đứng vững, buộc phải dựa vào đàn ông. An Tuế, ta dạy ngươi y thuật, là để sau này khi tự do, ngươi có thể tự mình sống mà không cần dựa vào ai.”
Khi đó, ta chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ về Phí Giang Yến, thấy lời nàng có phần vô nghĩa:
“Phí công tử sẽ chuộc ta ra, ta không đến nỗi không sống nổi.”
Nàng chỉ cười, vuốt nhẹ tóc ta.
“Rồi sẽ có ngày ngươi hiểu, trên đời này không ai đáng để ngươi hoàn toàn dựa vào. Nếu ngươi dựa vào một người, đến khi hắn chán ngươi, không muốn để ngươi đường lui nữa, ngươi sẽ bất lực. Con đường tự mình đi, tuy khó khăn, nhưng đó là con đường của chính ngươi, chẳng ai có thể tước đoạt.”
Ta không còn cần ai dẫn đường nữa, ta sẽ tự mình mở lối đi.
11
Tháng tám nắng gắt, từ Hà Dương truyền về tin dữ, ba tòa thành đang hoành hành ôn dịch, thi thể chất đầy đất, số người chết đã vô số.
Nghe tin này, ta như rơi vào hầm băng.
Hà Dương chính là nơi Hạ Ngôn đang sinh sống.
Ta không màng gì cả, thu xếp hành trang rồi lập tức lên đường đi Hà Dương. Thu Du khóc, giữ lấy ta:
“Tiểu thư, tiểu thư, người Hà Dương đều gần như chết hết rồi, đó là ôn dịch! Người đi cũng vô dụng thôi!”
Nhưng ta chẳng nghe lọt tai câu nào, thúc ngựa ra roi thẳng tiến đến Hà Dương. Ta không thể ngồi yên chờ đợi, dù chỉ có một tia hy vọng, ta cũng phải cứu Hạ Ngôn!
Trên đường cưỡi ngựa ngày đêm suốt nửa tháng, cuối cùng ta cũng đến Hà Dương.
Tình cảnh còn tệ hơn lời đồn, trong thành nồng nặc mùi hôi thối, thi thể chết đến nỗi không kịp thiêu chôn. Đường phố vắng tanh, hầu như không thấy bóng người.
Ta tìm kiếm nhiều ngày, cuối cùng cũng tìm thấy Hạ Ngôn ở một y quán ngoài thành. Phu quân của nàng đã chết trong ôn dịch, nhưng nàng không có thời gian để khóc, vẫn đang phát thuốc phòng dịch cho mọi người.
Thấy ta đến, nàng như muốn trách mắng, nhưng rồi chẳng nói gì, chỉ đi tới ôm chặt lấy ta. Nhiều năm không gặp, nàng gầy đi nhiều, đôi vai nhô lên, run rẩy mệt mỏi.
Chúng ta ôm nhau không nói, chẳng cần lời nào.
…
Những ngày tiếp theo, ta cùng Hạ Ngôn mỗi ngày đều dốc lòng cứu chữa dân chúng.
Người chết ngày càng nhiều, ôn dịch chỉ có thể phòng mà không thể chữa, hàng ngày chúng ta chứng kiến bao người chết ngay trước mắt. Giữa mùa hè nóng bức, lại thêm mưa lớn phá đê, nước lũ tràn vào, dịch bệnh lan tràn với tốc độ điên cuồng.
Chính lúc đó, Hạ Ngôn lại đổ bệnh.
Mỗi ngày ở ngoài thành làm việc, dù nàng rất cẩn thận, mỗi ngày đều dùng khăn vải hấp qua nước sôi để che mặt, nhưng vẫn không tránh được.
Ta khóc, ngồi bên giường nàng, còn nàng thì cười, khuyên ta rời đi.
“Ta cả đời không có gì nuối tiếc, vốn ta đã chết cùng cha mẹ trong nạn đói năm ấy, là ngươi đã giúp ta sống thêm mấy năm này, ta đã rất mãn nguyện rồi. Đi đi, An Tuế, ngươi đã cố hết sức rồi. Ngươi còn nhiều ngày tháng tươi đẹp, đừng ở đây cùng ta nữa.”
Ta vừa khóc vừa lắc đầu, nắm chặt tay nàng:
“Ta sẽ đưa ngươi về thành, nhất định ta sẽ tìm cách cứu ngươi!”
Về lại trong thành, ta ngồi ngây ngốc một mình trong phòng. Những ngày phát thuốc này ta đã không còn thuốc, cũng không còn tiền. Đúng lúc tuyệt vọng nhất, lại nhận được tin dữ hơn nữa.
Viên Huyền Thừa cũng đã đến Hà Dương.
Hắn cũng nhiễm ôn dịch rồi.
12
Khi tìm được Viên Huyền Thừa, hắn đang nằm trên giường, dáng vẻ không hẳn quá tiều tụy, chỉ là sắc mặt nhợt nhạt. Mái tóc đen xõa trên gối sứ, vẻ lạnh lùng thường ngày đã tiêu tan, thấy ta, hắn khẽ thở dài.
“Nàng đến đây làm gì, không sợ nhiễm bệnh à?”
Ta siết chặt tấm chăn, giận dữ:
“Phải là ta hỏi ngài đến đây làm gì mới đúng, chẳng lẽ đây là công vụ của ngài?!”
Tiểu đồng bên cạnh hắn – Di Mặc, nhỏ giọng nói:
“Công tử chẳng phải nghe tin cô nương đã tới Hà Dương, bèn vội vàng đến để đưa cô về sao, kết quả là cô thì không sao, công tử lại ngã bệnh.”
Viên Huyền Thừa liếc mắt một cái, Di Mặc không dám nói tiếp nữa.
Sau khi ra ngoài hỏi thầy thuốc, ta mới biết tình hình của Viên Huyền Thừa không hề nhẹ nhàng như vẻ ngoài của hắn. hắn đã bệnh lâu rồi, nếu không tình cờ để ta nghe được tin tức, e rằng hắn vẫn sẽ giấu ta đến cùng.
Cho hắn uống thuốc xong, hắn thiếp đi. Ta ngồi bên giường, cẩn thận ngắm từng nét trên gương mặt hắn.
Ta không biết vì sao hắn lại đến tìm ta. Theo ta, giữa chúng ta có lẽ có chút tình nghĩa, nhưng liệu tình nghĩa ấy có sâu đậm đến thế sao?
Ban đầu hắn muốn chuộc thân cho ta.
Sau đó, hắn giúp ta thoát khỏi rắc rối.
Bây giờ, biết ta ở Hà Dương, hắn lại đến đây để cứu ta.
Ta có tài đức gì mà được hắn đối xử thế này?
…
Ta bắt đầu điên cuồng đọc sách thuốc, thử nghiệm dược thảo. Mỗi ngày, ta đều tự nhốt mình trong phòng, nến cháy hết cây này đến cây khác. Mắt ta cay xè và mờ dần, mọi người đều khuyên ta nghỉ ngơi, nhưng ta không dám.
Hạ Ngôn và Viên Huyền Thừa đều đang đợi ta cứu mạng.
Mỗi ngày, khi trời còn chưa sáng, ta đã lên núi hái thảo dược. Có lần, suýt chút nữa ta đã ngã từ vách đá xuống, suýt gãy cả chân. Ta thử thuốc trên chính mình, lật xem không biết bao nhiêu sách thuốc, nhưng chẳng cuốn nào ghi chép cách trị ôn dịch.
Ta mơ ác mộng hằng đêm, mơ hồ mà không dám dừng lại.
Mỗi ngày, ta đều tận mắt nhìn hai người họ gầy mòn dần. Ta sợ nếu mình nghỉ ngơi, Hạ Ngôn và Viên Huyền Thừa sẽ không còn chờ được.
Đêm ấy, khi ta chuẩn bị thử vài loại thuốc mới, ta bỗng thấy trong phòng chất đầy các rương và hòm nhỏ, bên trong là vàng bạc châu báu và ngân lượng, thậm chí có cả hai hòm ngân phiếu.
“Đây là gì thế này?!”
Ta giữ chặt Di Mặc, người đem đồ đến. Mũi hắn đỏ lên, rõ ràng là vừa khóc.
“Công tử bảo đem những thứ này cho cô nương, nói là sau này cô nương dùng để phòng thân.”
Những thứ trên mặt đất này, giá trị lớn đến mức ta chưa từng dám nghĩ đến, nhưng ta chẳng buồn nhìn, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy không ngừng.
Viên Huyền Thừa tại sao lại đưa tất cả tài sản cho ta? Hắn đã nghĩ rằng mình không còn trụ được nữa sao?
Ta lao đến phòng hắn, sau mấy ngày hắn đã gầy đi nhiều, ngón tay thon dài hơi xanh xao, chạm vào môi hắn mà khẽ run.
“Viên Huyền Thừa, tại sao ngài lại bảo người mang những thứ đó đến cho ta?!”
Hắn khẽ khàng đáp, giọng có chút khàn nhưng vẫn bình tĩnh:
“Chỉ là muốn để nàng có chút của cải phòng thân, một nữ nhân thì nên có nhiều tài sản bên mình.”
Ta cắn chặt môi, cố không để nước mắt rơi:
“Thuốc hôm nay có tác dụng gì không?”
Hắn lắc đầu.
Những ngày qua, ta đã thử hàng loạt phương thuốc trên bệnh nhân, hễ có chút tác dụng tốt là cho Hạ Ngôn và Viên Huyền Thừa dùng thử, nhưng vẫn không có kết quả.
Ta gần như loạng choạng trở về phòng, chẳng còn nhớ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào. Trước đó, ta đã không chợp mắt suốt ba ngày.
Ta quá mệt mỏi.
Ta không chịu nổi nữa.
…
Tình trạng của Viên Huyền Thừa và Hạ Ngôn bắt đầu xấu đi nhanh chóng.
Ban đầu, hai người còn có thể tỉnh lại một chút để nói đôi lời, sau đó thì rơi vào hôn mê. Nhiều thầy thuốc đến rồi cũng chỉ biết lắc đầu, nói rằng không còn cứu được nữa.
Nhưng ta vẫn không từ bỏ, hết lần này đến lần khác thay đổi phương thuốc. Cuối cùng, một ngày khi xuống núi, ta kiệt sức và ngất đi.
Lâu lắm rồi ta mới mơ thấy cha mẹ.
Trong giấc mơ, họ chẳng nói gì, chỉ xót xa xoa đầu ta. Ta ôm họ, khóc nức nở:
“Cha, mẹ, con phải làm sao đây?! Họ là những người quan trọng nhất với con, con không thể sống thiếu họ được!”
Nhưng họ còn chưa kịp nói gì thì ta đã bị ai đó lay tỉnh. Khi tỉnh lại, ta đã nằm trong phòng, khắp người đau nhức, toàn thân đầy vết thương.
Trong cơn mê mờ, ta thấy một người đang vừa khóc vừa cười với khuôn mặt đầy nước mắt. Thu Du mạnh mẽ lau những giọt lệ trên mặt, nói:
“Cô nương, người không cần mạng nữa sao!”
Rồi nàng lại bật cười:
“Viên đại nhân và Hạ cô nương đều tỉnh lại rồi, phương thuốc đã có hiệu quả!”
13
Bài thuốc thứ ba trăm hai mươi tám của ta cuối cùng cũng có tác dụng.
Trong đó có một vị thảo dược mà ta tìm thấy trong sách y, sau đó tự đi vào núi hái. Ban đầu ta cũng không dám dùng, sau đó thử trên chính mình thấy không sao, rồi thử thêm trên những bệnh nhân khác, cuối cùng ta mới dám cho Hạ Ngôn và Viên Huyền Thừa dùng.
Khi ta vội đến phòng của họ, cả hai đã tỉnh lại.
Dù còn rất yếu, nhưng Viên Huyền Thừa đã có thể uống vài hớp cháo, Hạ Ngôn cũng yếu ớt xin nước uống.
Khi ta đến, Hạ Ngôn nắm lấy tay ta, ôn dịch khiến nàng trở nên tiều tụy, nhưng đôi mắt ấy vẫn dịu dàng sáng như xưa.
Nàng nói:
“An Tuế, cảm ơn ngươi.”
…
Bài thuốc của ta ngay hôm đó đã được mang đi, mọi nơi đều đang nấu thuốc để phát cho dân. Ban đầu thảo dược chưa đủ, sau đó người ta gấp rút chuyển từ nơi khác đến.