“Ngươi sinh ra trong tộc rắn, làm sao lại thêu ra được mẫu hoa văn dành riêng cho Thiên hậu của Long tộc được? Còn dám lừa ta!”
Ta khẽ thở dài, tay ôm đầu, từ từ đứng dậy:
“Tỷ tỷ, ta chưa bao giờ muốn tranh giành với tỷ, cũng tuyệt đối không muốn xuất hiện trước mặt thái tử.”
Nàng không để tâm, cười khẩy một tiếng, ngón tay lướt qua mặt ta:
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ thua một con nha đầu xấu xí như ngươi sao? Cho dù ngươi có muốn tranh, ngươi cũng không bao giờ thắng nổi ta.”
Ta im lặng.
Có những thứ không cần tranh giành, vì ta muốn sống lâu hơn.
Chỉ có kẻ ngốc mới mù quáng theo đuổi những thứ vô nghĩa đó mà thôi.
3.
Long tộc quả không hổ danh là một gia tộc danh giá lừng lẫy, ngay cả hôn lễ của một trắc phi cũng được tổ chức vô cùng lộng lẫy và hoành tráng. Không chỉ nhiều dị thú quý hiếm đến tham dự, mà còn tặng vô số bảo vật quý giá.
Quả thật là vô cùng có thể diện.
Tỷ tỷ vận trên mình bộ hỷ phục đỏ thắm, nắm tay Tử Ngọc, xuất hiện giữa sự mong chờ của mọi người.
Nàng cuối cùng cũng đạt được vị trí mà nàng hằng mong ước, trên gương mặt không thể giấu nổi vẻ hạnh phúc. Thậm chí khi nhìn thấy ta, nàng còn cố ý nghiêng đầu, nở một nụ cười thách thức, rồi mở miệng không ra tiếng nói hai chữ:
“Phế vật.”
Đúng, ta là phế vật.
Nhưng tỷ tỷ, ngươi sắp bước vào địa ngục rồi, không biết ai mới thực sự đáng thương hơn đây.
Nụ cười trên môi nàng còn chưa tắt, Tử Ngọc đã đặt một chén rượu vào tay nàng:
“Uống đi, uống xong rồi, nàng mới danh chính ngôn thuận là trắc phi của ta.”
Tỷ tỷ vội vàng đón lấy chén rượu, định uống cạn một hơi, thì mùi hương nồng nặc của rượu bốc lên. Nàng kinh hoàng, theo phản xạ ném chén rượu đi:
“Sao lại là rượu hùng hoàng?”
Hùng hoàng là khắc tinh của tộc rắn chúng ta, cho dù là yêu quái tu luyện hàng ngàn năm cũng không thể chống lại sức mạnh của một chén rượu hùng hoàng đó. Uống vào tuy không chết, nhưng sẽ phải chịu đựng bệnh tật hàng tháng trời, sống không bằng chết.
Kiếp trước, ta cũng từng rơi vào hoàn cảnh tương tự, nhưng ta không hề dám từ chối.
Ta biết rằng mạng của ta không đáng giá so với mặt mũi của Long tộc, nếu ta từ chối Tử Ngọc trước mặt mọi người, thì sau này cuộc sống của ta sẽ vô cùng khó khăn. Vì vậy, dù biết rõ hậu quả, ta vẫn cắn răng uống chén rượu ấy. Cho nên trong suốt buổi lễ, đầu óc ta luôn trong trạng thái mơ hồ, quay cuồng.
Nhưng Tử Ngọc hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của ta, bởi vì trong mắt hắn, ta chỉ là một món đồ chơi hèn mọn mà thôi.
Ai lại quan tâm đến cảm xúc của một món đồ chơi chứ?
Nhưng tỷ tỷ rõ ràng không hiểu được tình cảnh lúc này, nàng chu môi làm nũng, lao vào lòng Tử Ngọc:
“Thiếp không muốn uống thứ này!”
Nàng không hề nhận ra sắc mặt của Tử Ngọc đã tối sầm lại. Vì đang có quá nhiều khách mời, hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Nghe lời, đây là phong tục của Long tộc, trước mặt bao nhiêu người, nàng không thể làm nũng.”
Theo lý mà nói, khi Thái tử Long tộc đã nói như vậy, tỷ tỷ nên biết điều mà ngừng lại. Nhưng nàng như không nhận ra mối nguy hiểm đang tới gần, vẫn tiếp tục cự tuyệt:
“Thiếp không thích cái phong tục này! Tộc rắn chúng ta ghét nhất là hùng hoàng, sau này thiếp cũng không muốn nhìn thấy nó nữa!”
Những lời nói này đã hoàn toàn chọc giận Long tộc.
Với họ, rượu hùng hoàng là biểu tượng của sự may mắn, lời nói của tỷ tỷ chẳng khác nào tát vào mặt họ.
Quả nhiên, vài vị trưởng lão của Long tộc đã bắt đầu phàn nàn về việc trắc phi không biết lễ nghi, thậm chí còn trách mắng Tử Ngọc nhu nhược.
Những lời xì xào truyền đến tai Tử Ngọc, khiến hắn không còn giữ được kiên nhẫn. Giọng nói của hắn lộ rõ vẻ tức giận:
“Ta bảo nàng uống, thì nàng phải uống! Nàng muốn chết à?”
Tỷ tỷ sợ hãi đến ngây người, hoàn toàn không ngờ rằng Tử Ngọc lại đối xử với mình như vậy. Nàng vội vàng cầm chén rượu hùng hoàng lên, uống cạn một hơi, nhưng đã quá muộn, tâm trạng của mọi người đã bị phá hỏng.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Tử Ngọc phất tay áo rời đi, không thèm liếc mắt nhìn nàng thêm một lần. Tỷ tỷ đứng đó bối rối, rõ ràng hôm qua cả hai vẫn còn tình nồng ý đậm, sao hôm nay chỉ vì một chén rượu hùng hoàng mà hắn lại trở mặt như vậy?
Ta cười lạnh một tiếng, nàng quá ngây thơ rồi.
Không có gì quan trọng hơn mặt mũi của Long tộc, trắc phi chẳng qua cũng chỉ là công cụ sinh con thôi.
Nàng thật sự nghĩ rằng mình đã bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi sao?
Đây chỉ mới bắt đầu thôi, những ngày tốt đẹp của nàng còn ở phía sau kia kìa.
4.
Sau khi hôn lễ của tỷ tỷ kết thúc, những lời bàn tán về sự cố trong buổi lễ nhanh chóng lan truyền khắp các tộc.
Bề ngoài không ai nói gì, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rằng cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã không cân xứng, tỷ tỷ e rằng sẽ phải chịu nhiều khổ cực sau này.
Tử Ngọc hôm đó bị mất mặt trước mọi người, trong một thời gian ngắn chắc chắn sẽ không bước vào phòng của tỷ tỷ nữa.
Nhưng một con rắn đã nếm trải mùi vị ái tình, sao có thể chịu đựng được việc cô đơn?
Chắc chắn tỷ tỷ chỉ có thể tự mình giải quyết thôi.
Chỉ là lúc này ta chẳng còn tâm trạng để cười cợt nàng ta nữa. Buổi lễ chọn phu quân bị gián đoạn, nhưng cơ thể ta không thể đợi lâu hơn.
Ban đầu, ta định sau khi về lại tộc rắn sẽ tùy tiện chọn một nam nhân để trải qua một đêm vui vẻ, nhưng tối hôm ấy ta không thể nhịn được nữa.
Ta bắt gặp một nam nhân đi ngang qua sau núi, rồi đè hắn xuống đất.
Lần đầu tiên nếm trải mùi vị của nam nhân, làm sao ta có thể dừng lại? Ta giữ lấy hắn cho đến khi trời sáng mới miễn cưỡng rời đi.
Nam nhân ấy nhìn ta với ánh mắt đen thẳm, giận dữ:
“Ngươi to gan thật, không biết ta là ai mà cũng dám chạm vào ta sao?”
Ta khoác lại y phục, không thèm để ý đến hắn, đứng dậy định rời đi:
“Chuyện này là ngươi tình ta nguyện, có gì phải nói nữa, coi như ta cảm ơn ngươi.”
Nam nhân còn muốn nói gì đó, nhưng ta đã biến mất, chỉ để lại những dấu vết rối loạn trên mặt đất.
Trở lại điện, ta vừa định nghỉ ngơi thì bất ngờ nghe thấy tiếng thở dốc của nam nữ từ phòng của tỷ tỷ vọng ra.
Ta khó chịu trở mình, chắc hẳn Tử Ngọc cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt và đến phòng của tỷ tỷ.
Tỷ tỷ quả thật giống như chưa bao giờ thấy nam nhân vậy, phát ra những âm thanh không chút kiềm chế.
Cùng phòng với ta, có một cô nương khác cũng bực bội lên tiếng:
“Thật quá phóng túng… chẳng có chút dáng vẻ của một tiểu thư nào cả, thật là làm mất mặt chúng ta!”
Ta khẽ nhắm mắt, rồi đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó, bật dậy.
Người của tộc rắn không biết quy củ của Long tộc, nhưng ta thì biết rất rõ.
Hôm nay là ngày mùng Một, theo truyền thống, Thái tử phải đến chỗ của chính phi. Theo như ta tính, giờ này hắn lẽ ra phải ở nơi nghỉ ngơi.
Vậy thì, nam nhân trong phòng tỷ tỷ là ai?
Nghĩ đến đây, một luồng khí lạnh từ đầu chạy dọc xuống chân ta.
Ta biết tỷ tỷ gan to bằng trời, nhưng ta không ngờ nàng lại ngu muội đến mức này.
Trong lòng tỷ tỷ luôn nhớ mãi về việc kiếp trước ta sinh ra con trai duy nhất cho Thái tử, rồi nhanh chóng được lập làm chính phi. Nàng nghĩ rằng bản thân vượt trội hơn ta về mọi mặt, nên nhất định cũng có thể dễ dàng sinh hạ con cái. Nhưng hiện tại Thái tử đâu có bước vào phòng nàng, làm sao nàng có thể mang thai được?
Thì ra nàng định vay giống!
Điên thật rồi!
Nhưng chuyện này mà lộ ra, chắc chắn sẽ liên lụy đến cả tộc rắn chúng ta.
Ta chỉ có thể nuốt ngược sự kinh ngạc vào lòng, trở mình.
Con đường này là nàng tự chọn, sau này dù kết quả ra sao, đó cũng là cái giá nàng phải trả, không liên quan gì đến ta cả.
Nghĩ vậy, ta định đi ngủ.
Nhưng bụng ta bỗng cuộn lên, như thể có thứ gì đó đang bò lổm ngổm bên trong. Ta đưa tay sờ, thì nó lại yên tĩnh. ta đơn giản chỉ nghĩ rằng mình ăn phải thứ gì không tốt, mai tỉnh dậy sẽ ổn thôi. hưng với kinh nghiệm từ kiếp trước, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng ta.
Gương mặt mờ mịt của nam nhân tối qua thoáng hiện lên trong tâm trí.