Kiếp trước, vào ngày ta và tỷ tỷ đang lựa chọn bạn đời trong tộc xà, ta đã cứu một Thái tử Long tộc đang gặp nạn.
Để báo ơn, ngay sau khi trở về tộc, Thái tử Long lập tức nạp ta làm Long phi.
Một năm sau, ta ấp nở một quả trứng vàng và sinh ra một Long tử.
Thái tử vui mừng khôn xiết, vào ngày đăng cơ, lập tức lập ta làm Long hậu, từ đó được vạn tộc kính trọng.
Còn tỷ tỷ của ta, nàng lựa chọn gả cho một con gấu hoang mạnh mẽ, nhưng cuối cùng lại chỉ là thiếp thất không mấy ai để mắt tới.
Nàng ghen tỵ với ta đến phát điên, và trong một lần lễ tế của tộc xà, nàng đã đẩy ta xuống vách núi cao vạn trượng, khiến ta ch ế t thảm.
Khi mở mắt lần nữa, ta phát hiện mình trở về đúng ngày tỷ tỷ và ta đang chọn bạn đời, và nàng đang chạy về phía nơi Thái tử Long gặp nạn.
Ta biết nàng cũng đã trọng sinh rồi.
Nhưng nàng không biết, cứu được Thái tử Long thì dễ, sinh ra Long tử lại khó như lên trời.
1
“Tính tình loài rắn vốn d â m đ ã ng.”
Đó là câu nói truyền từ bao đời nay.
Nữ tử của tộc rắn khi đã trưởng thành, liền cảm thấy cô đơn, những đêm dài trằn trọc khó mà chợp mắt.
Các trưởng lão trong tộc sợ chúng ta ra ngoài gây họa, gieo rắc tai ương không đáng có, nên vừa khi đến tuổi trưởng thành, việc đầu tiên chúng ta phải làm là chọn một phu quân thích hợp, kết nối các bộ tộc với nhau qua hôn nhân.
Hôm nay vừa bước vào từ đường, còn chưa kịp nhìn rõ từng gương mặt đa dạng của các nam tử trước mặt, thì cô gái đứng bên cạnh đã khẽ chạm vào ta:
“Trên đường tới đây, ta trông thấy tỷ tỷ, nàng vội vã chạy về hướng núi sau, ai nói gì cũng không nghe, chắc sẽ không tới đâu.”
Nghe xong câu này, ta lập tức hiểu ra.
Có vẻ không chỉ ta được trọng sinh lần này, mà người tỷ tỷ tốt của ta cũng đã trở về từ kiếp trước.
Nàng ta vội vã chạy lên núi, chắc chắn là vì mộng làm Thiên hậu, mong cầu vinh hoa phú quý của nàng.
Chưa kịp mở lời, ngoài trời bỗng nhiên sấm chớp ầm ầm, mây đen kéo đến kín trời.
Trong chớp mắt, trời đất u ám, thấp thoáng trên cao có bóng dáng vài người mặc hồng y.
Trong lòng ta chợt cảm thấy lo lắng.
Đã từng trải qua kiếp trước, ta biết đây là người của Long tộc đến để trao lễ vật đính hôn.
Tính ra, lúc này đây, pháp lực của Tử Ngọc hẳn đã hồi phục, chuẩn bị cưới tỷ tỷ để báo ân.
Kiếp trước, tỷ tỷ cố tình làm khó ta, sai ta lên núi hái hoa thay nàng.
Không ngờ rằng, trong lúc vô tình, ta lại gặp người nam tử bị ám toán, hôn mê nằm trên mặt đất.
Ban đầu, ta chỉ định cứu hắn tỉnh lại, rồi tận dụng dịp may để tận hưởng một phen. Không ngờ, sau khi tỉnh lại, hắn đưa cho ta tín vật của Long tộc.
Hắn không chỉ nói rõ mình là thái tử của Long tộc, mà còn lập tức truyền âm nghìn dặm, nói rằng sẽ cưới ta làm trắc phi.
Tộc rắn của chúng ta vốn không cao cũng chẳng thấp, từ trước tới nay chưa từng có vinh dự nào lớn đến thế.
Ta tất nhiên không có lựa chọn nào khác, vài lời qua lại đã quyết định số phận của ta.
Dù rằng Long tộc là chúa tể của tứ hải bát hoang, nhưng có một bí mật mà không phải ai cũng biết.
Đó là để sinh ra được một long tử, người mẹ phải lấy chính sinh mệnh của mình làm dưỡng chất cho đứa trẻ trong bụng.
Huyết mạch của loài rồng lại quá mạnh mẽ, những nữ nhân bình thường không thể chịu đựng được. Thường thì chỉ mang thai vài tháng đã dẫn đến mẹ con cùng chết, nhưng ta thì lại vô tình sống sót.
Ta thậm chí còn sinh ra được long tử duy nhất của thế hệ đó trong Long tộc, Long Vương mừng rỡ, lập tức phong ta làm chính phi.
Vài trăm năm sau, khi Tử Ngọc kế vị ngai vị Long Vương, ta cũng đương nhiên trở thành Long hậu, hưởng thụ mọi phú quý, vinh hoa không dứt.
Còn tỷ tỷ của ta, người đã chọn kết hôn với một con gấu hoang, lại không ngờ rằng trong nhà hắn còn có hơn mười người thiếp khác.
Tỷ tỷ thậm chí không xếp nổi thứ hạng trong số đó.
Gấu hoang chỉ ghé thăm phòng nàng mỗi tháng một lần, làm sao có thể thỏa mãn được nàng?
Ngày ngày nàng đều khóc lóc, sống trong đau khổ.
Cuối cùng, đến lễ tế thần của tộc rắn, nàng lừa ta lên núi, rồi đẩy ta xuống vực sâu.
Cảm giác tuyệt vọng khi cận kề cái chết là điều mà ta suốt đời không quên được.
Đột nhiên, trong vòng vây của các trưởng lão tộc rắn, Tử Ngọc nắm tay tỷ tỷ ta, xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt đầy yêu thương:
“Mộng Kiều tâm địa thiện lương, đã cứu ta trên núi, từ nay nàng chính là trắc phi của ta.”
Ta quỳ xuống theo đúng lễ nghi, tỷ tỷ không giấu được vẻ đắc ý nhìn những người đang quỳ bái dưới đất.
Tuy nhiên, ở nơi nàng không nhìn thấy, khóe môi ta khẽ nhếch lên.
Tỷ tỷ tốt của ta ơi, nếu tỷ đã không muốn sống nữa, vậy thì ta chỉ có thể thuận theo ý của tỷ mà thành toàn cho tỷ thôi.
2.
Việc đại hôn của Long Vương quan trọng hơn gấp trăm lần so với việc chúng ta chọn phu quân.
Tỷ tỷ cùng ta đều được đưa đến Long Cung, không được phép bước ra ngoài nửa bước, tập trung chuẩn bị cho hôn sự của nàng ta.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve viên Thiên Châu mà Tử Ngọc sai người gửi đến, trong lòng không chút dao động.
Dù món đồ này đẹp đẽ đến đâu, nhưng trong mắt ta, nó chẳng khác gì bùa chú đoạt mệnh cả.
Kiếp trước, tuy rằng ta nhận được vinh hoa phú quý gấp trăm lần so với tỷ tỷ, đến nỗi từng lời nói, hành động của ta đều được nữ nhân của ba giới ngưỡng mộ và bắt chước. Nhưng phía sau sự hào nhoáng đó, chỉ mình ta mới biết ta đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ để sinh ra đứa con trong bụng.
Chưa kịp chạm vào đồ vật trên bàn, bỗng thị nữ bên cạnh tỷ tỷ vội vã chạy đến trước mặt ta:
“Cô nương, phu nhân nhà nô tỳ có lời mời người tới.”
Mời ta ư?
Lúc này chẳng phải tỷ tỷ nên đang bận rộn chuẩn bị cho lễ phục sao? Tại sao lại nhớ đến người muội muội chẳng đáng bận tâm như ta?
Dù trong lòng vẫn còn chút nghi ngại, nhưng hiện giờ nàng đã là trắc phi của thái tử, lời của nàng ta, ta không thể không nghe theo.
Vừa bước vào phòng của tỷ tỷ, ta đã thấy Tử Ngọc mở áo, vẻ mặt đầy thỏa mãn từ bên trong bước ra. Ta vội vàng cúi đầu xuống, hắn không thèm nhìn ta một cái.
Mùi trên người hắn quá quen thuộc, đó là mùi hương đặc trưng của Long tộc sau khi động tình.
Ta biết tỷ tỷ đã cùng hắn viên phòng.
Chẳng có cách nào khác, nữ tử tộc rắn sau khi trưởng thành thường không kiểm soát được bản thân, hễ chạm vào nam nhân sẽ khó mà cưỡng lại được.
Nhưng đó cũng là nhược điểm chết người.
Tỷ tỷ, với nụ cười nhẹ nhàng, nửa nằm trên giường, chỉ đắp một lớp chăn mỏng trên người. Thân hình tuyệt mỹ của nàng không thể bị che giấu bởi tấm chăn ấy.
Nàng nhìn thấy ta bước vào, sắc mặt lập tức trầm xuống. Nàng từ tốn chỉ vào mẫu thêu trên bàn:
“Đây là do ngươi thêu sao? Rất tốt.”
Ta không dám động đậy.
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn đánh mắng ta vô cớ, làm sao bỗng dưng lại khen ta được? Nhất là khi ta nhớ đến kiếp trước, nàng đã đẩy ta xuống từ vách núi cao, trái tim ta không kìm được mà đập nhanh.
Nàng ta thấy ta đứng yên, bỗng nhiên từ giường bật dậy, cầm ngay cây ngọc như ý bên cạnh ném thẳng vào đầu ta.
Máu tươi chảy xuống, mờ cả mắt, ta cố nén cơn giận, quỳ xuống đất. Nàng nhìn biểu hiện của ta, dường như rất hài lòng, lười biếng cất lời:
“Ta cho các ngươi đến đây là để xem ta đã bước lên vị trí cao quý này như thế nào, tốt nhất đừng có mà sinh tâm bất chính, đừng có lượn lờ trước mặt thái tử, nếu không thì…”
Ta ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của tỷ tỷ:
“Ta không dám cãi lời thái tử phi.”
Nàng bị biểu hiện của ta làm cho chấn động một lúc, sau đó tiến đến gần, túm lấy tóc ta:
“Mộng Tư, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi cũng đã trọng sinh sao?”
Nghe hai từ “trọng sinh”, trong mắt ta thoáng qua một tia tối tăm.
Nàng cười lạnh một tiếng, ném mẫu thêu lên mặt ta: