Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIẾP NÀY TA NHƯỜNG TỶ TỶ CHỌN BẠN ĐỜI Chương 3 KIẾP NÀY TA NHƯỜNG TỶ TỶ CHỌN BẠN ĐỜI

Chương 3 KIẾP NÀY TA NHƯỜNG TỶ TỶ CHỌN BẠN ĐỜI

10:55 sáng – 28/11/2024

Chẳng lẽ…

Ta lắc đầu, sao có thể trùng hợp như vậy?

Chắc là ta lo xa quá mà thôi.

5.

Khi ta cảm nhận được sinh linh trong bụng mình, thì tỷ tỷ cũng đã thành công mang thai rồi.

Thật kỳ lạ, nam nhân luôn tự tin một cách quá đáng trong những chuyện này.

Thái tử chưa bao giờ nghi ngờ việc chỉ đến phòng tỷ tỷ một lần mà nàng lại có thể mang thai. Ngài ban cho nàng vô số châu báu, vàng bạc, tỷ tỷ cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu. Nàng gọi ta đến phòng mình, chỉ vào đống trang sức, đầy vẻ đắc ý khoe khoang:

“Thế nào? Những thứ này ngươi có cố gắng cả đời cũng không đạt được. Ngươi cũng là người trọng sinh thì đã sao? Kiếp trước ngươi chỉ là may mắn mà thôi, ngươi chẳng bao giờ bằng ta đâu!”

Ta thuận theo lời nàng mà gật đầu không ngừng, nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến đứa trẻ trong bụng mình phải làm sao?

Nam nhân kia là người ta gặp ở Long tộc, có lẽ hắn cũng là một con rồng.

Ký ức về việc mang thai kiếp trước vẫn còn rõ mồn một. 

Lúc đó, ta vốn có thân hình đầy đặn, nhưng khi sắp sinh ta đã gầy đi đến mức chỉ còn da bọc xương. Mỗi đêm đều nôn mửa, không thể ngủ được. Long tử trong bụng lại vô cùng ngang tàng, thường xuyên quay cuồng, giơ chân đạp tay trong bụng. Mỗi khi điều đó xảy ra, ta đau đớn đến mức không thể ngồi dậy nổi.

Nhưng đối với nữ tử của tộc rắn, một khi đã có thai, việc phá bỏ thai nhi là điều không dễ dàng.

Ta chẳng còn cách nào khác, đành phải chấp nhận số phận. Có lẽ đứa trẻ này cũng là một món quà từ trời ban cho ta.

Tỷ tỷ thấy ta không đáp lời, tưởng rằng ta đang ghen tị, biểu cảm trên gương mặt nàng càng trở nên đắc thắng, thậm chí làn da vốn hơi nhợt nhạt của nàng cũng rạng rỡ hơn:

“Vừa hay, ngươi đang ở đây, ta gần đây mang thai nên không còn khẩu vị gì. Mau xuống bếp làm cho ta một bát chè sơn tra đi.”

Ta cắn chặt môi, không đáp. 

Chè sơn tra không có gì đặc biệt, nhưng tỷ tỷ lại bị dị ứng với sơn tra, đó là một bí mật chỉ có hai chúng ta biết.

Nếu ta làm món chè này và dâng lên, Thái tử hiện đang hết lòng chăm lo cho đứa bé trong bụng tỷ tỷ, chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng, thậm chí có thể ra lệnh xử tử ta. Nhưng nếu ta không làm, tỷ tỷ chắc chắn sẽ cho rằng ta không muốn chăm sóc nàng, và lại là một trận đòn roi độc ác.

Dù thế nào, ta cũng khó thoát khỏi cơn đau đớn về thể xác.

Những lần trước thì không sao, nhưng lần này ta đang mang trong mình đứa con. Dù không nghĩ cho bản thân, ta cũng phải nghĩ cho đứa bé.

Ta bỗng ngẩng đầu lên nhìn tỷ tỷ, nói:

“Sơn tra không tốt cho long tử. Ta có một phương thuốc, nếu tỷ uống vào sẽ giúp thúc đẩy sự phát triển của đứa trẻ trong bụng. Tỷ chẳng phải muốn sinh con sớm để sớm được lập làm chính phi sao? Chỉ cần đứa bé ra đời, vị trí chính phi không ai tranh giành được với tỷ.”

Nếu là người khác nói điều này, tỷ tỷ có lẽ sẽ không tin. Nhưng ta là người đã sống trong Long tộc nhiều năm, nàng tất nhiên sẽ tin tưởng.

Tỷ tỷ vốn đã nhìn không vừa mắt chính phi từ lâu, nàng vốn dĩ muốn nhanh chóng sinh hạ đứa bé để sớm có thể hưởng vinh hoa phú quý.

Nàng nheo mắt quan sát ta từ trên xuống dưới, có vẻ đang cân nhắc xem lời ta nói có thật hay không. Khi mồ hôi trên trán ta bắt đầu nhỏ xuống, cuối cùng nàng cũng gật đầu đồng ý:

“Ta nghĩ ngươi cũng không có gan làm hại đứa bé trong bụng ta đâu, nhưng nhớ cẩn thận nếu không thì Thái tử sẽ lột da ngươi!”

Ta thở phào nhẹ nhõm, vội vã lui ra ngoài.

Đúng là một kẻ ngu xuẩn, ta nói gì nàng cũng tin.

Đúng lúc đó, thái y được gọi đến để bắt mạch cho tỷ tỷ đi ngang qua. Khi ông ta chào ta, giọng nói ấy bỗng trùng khớp với giọng nam nhân đã ở bên tỷ tỷ đêm hôm trước.

Thì ra là hắn!

Nhìn bóng lưng vội vã của ông ta, ta cau mày lại.

Tỷ tỷ thật gan dạ, dám để kẻ gian phu ở gần mình như thế. Nàng không sợ chuyện này sẽ bị phát giác sao?

Ta cười lạnh, vừa định xoay người rời đi thì đột nhiên có người gọi ta từ phía sau:

“Đi vội thế, ngươi sợ gặp lại ta sao?”

6.

Giọng nói đó khơi gợi lại những ký ức đêm mặn nồng, ta giật mình quay lại.

Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa?

Hắn mỉm cười, ánh mắt như thể ta chỉ là một con vật vô hại. Ta vội vàng tiến lên, dùng tay che miệng hắn lại, giọng đầy lo lắng:

“Ngươi muốn làm gì? Ngươi điên rồi sao? Đây là Long cung, sao ngươi dám tự do ra vào thế này? Bị phát hiện thì ngươi chết chắc đấy!”

Hắn không chống cự, trong ánh mắt còn có chút dịu dàng:

“Vậy ngươi ở đây làm gì? Cũng là muốn tìm đường chết sao?”

Ta liếc nhìn hắn, rồi đánh giá kỹ lưỡng. Sau khi xác nhận rằng đời trước trong Long cung không có người như hắn, ta mới kéo hắn đi vừa đi vừa nói:

“Thái tử phi không có khẩu vị, gọi ta đến làm chút đồ ăn cho nàng, nếu không ta đã không muốn đi lung tung thế này. Long cung quy củ nhiều như vậy, chỉ cần sai một bước nhỏ là thân xác cũng nát tan.”

Ta thở dài, cái cuộc sống mà người khác ngưỡng mộ, đối với ta chỉ là một cái lồng giam.

Thấy ta không vui, hắn xoa nhẹ đầu ta, như muốn an ủi:

“Nếu nàng muốn, ta có thể đưa nàng rời khỏi nơi này.”

Ta chỉ nghĩ hắn đang nói đùa để trêu ta vui, cười khổ rồi không trả lời.

Ta chỉ muốn đứa trẻ trong bụng được sinh ra bình an, còn về phần hắn, ta không quan tâm. Dù sao nữ tử tộc rắn không giống những tộc khác, tự mình nuôi con cũng chẳng hiếm.

Đứa bé trong bụng đá ta một cái, nhưng lực không mạnh như ở kiếp trước, chẳng đau đớn gì, như thể nó đang đùa với ta vậy. Ta vô thức đặt tay lên bụng, nở nụ cười nhẹ.

Người ta thường nói con cái giống cha, nếu như là con của một kẻ kiêu ngạo và ích kỷ như Tống Tử Ngọc, đứa bé cũng sẽ không bận tâm đến cảm giác của người mẹ.

Không biết đứa trẻ này có khôn ngoan hơn chút nào không?

Sau khi đưa ta về, hắn kéo tay ta lại, như muốn nói điều gì đó. Nhưng ngay khi chạm vào tay ta, biểu cảm của hắn bỗng trở nên vô cùng phức tạp.

Ta thấy lạ, nhìn xuống cơ thể mình, chắc chắn là không mọc gai. Sao hắn lại có vẻ như vừa nuốt phải thứ gì đó khó chịu thế kia?

Nhưng lời nói tiếp theo của hắn đã làm ta sững người ngay tại chỗ:

“Đứa trẻ trong bụng nàng là của ta, phải không?”

Ta choáng váng, không hiểu làm sao hắn biết ta đã mang thai. Ta hoàn toàn không để ý rằng khi hắn nắm tay ta, hắn đã vô thức bắt mạch, chỉ cần bắt mạch là hắn biết ngay.

Hắn mở miệng định nói rồi lại ngậm lại, như đang đấu tranh nội tâm rất mãnh liệt. Ánh mắt hắn rơi xuống bụng ta, chỉ mới hơn một tháng, chưa thể lộ bụng.

Ánh mắt hắn đầy những cảm xúc mà ta không thể hiểu được, đó là sự lo lắng và hưng phấn của một người sắp làm cha.

Ta theo phản xạ lắc đầu:

“Không… đứa bé này là của người khác… không liên quan gì đến ngươi cả…”

Nhưng giọng nói ngập ngừng của ta đã phản bội chính mình.

Hắn không phải loại người dễ bị lừa, đôi mắt hắn hạ xuống, vành tai đã đỏ bừng. Ta không ngờ rằng người có kỹ năng điêu luyện như hắn lại là một con rồng ngây thơ như thế. Ta không nhịn được mà bật cười, hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng, vội ho vài tiếng để che giấu:

“Ta sẽ cưới nàng, nhất định sẽ cưới.”

Ta chỉ nghĩ hắn đang đùa, đẩy cửa phòng và nói:

“Được thôi, ngươi cưới ta, chúng ta sẽ cùng nhau sống cuộc sống gió sương, đứa trẻ sinh ra, cả ba chúng ta mỗi ngày ăn bữa sáng chẳng biết bữa tối.”

Nói xong, chính ta cũng thấy cuộc sống như vậy thật quá khổ. Nhưng dường như hắn không nghe thấy, hắn đưa cho ta một chiếc ngọc bội từ thắt lưng:

“Nàng hãy giữ lấy cái này, ta nhất định sẽ quay lại và cưới nàng.”