Trấn Bắc Hầu thì tình cảm nhìn Ninh Lan: “Chuyện đã đến nước này, ta cũng không giấu diếm nữa, người ta muốn cưới thực sự là Ninh Lan. Dù sao thánh chỉ đã hạ, hai nhà liên hôn là chuyện chắc chắn.”
Ninh Lan cảm động đến đỏ mắt, mặc dù Trấn Bắc Hầu đã tính kế tỷ tỷ mình, lại sỉ nhục huynh trưởng mình, nhưng hắn đều là vì nàng, tình cảm như vậy sao có thể không làm người ta cảm động chứ?
Phụ thân tức giận không thôi: “Nếu ngươi thật lòng thích Ninh Lan, thì ngươi cứ nói thẳng ra, chẳng lẽ ta không đồng ý sao? Giờ lại gây ra bao nhiêu chuyện, ngươi còn dám nhắc đến chuyện liên hôn!”
Lão thái thái ho khan một tiếng: “Ta thấy Trấn Bắc Hầu là thật lòng với Ninh Lan, giờ chuyện đã rồi, chi bằng thành toàn cho bọn họ đi.”
Dù đã hủy hoại một cháu trai một cháu gái, nhưng người bà yêu thương nhất vẫn là Ninh Lan, người khác không quan trọng.
Danh tiếng nhà họ Khương xem chừng đã tan tành, không giữ chặt Trấn Bắc Hầu, sau này Ninh Lan không thể tìm được gia đình quyền thế như vậy nữa.
Lúc này lão thái thái cũng không màng người khác nói bà thiên vị.
Phụ thân trước nay luôn coi trọng sự hưng thịnh của nhà họ Khương, giờ con trai được kỳ vọng tan tành, chỉ có thể dựa vào liên hôn để củng cố nhà họ Khương.
Giờ Trấn Bắc Hầu có lỗi với nhà họ Khương, nắm được điểm yếu này, không sợ hắn không lo cho nhà họ Khương.
Thấy phụ thân động lòng, mẫu thân lập tức nổi giận.
“Nhà họ Khương các người toàn là đồ lòng lang dạ sói! Con trai con gái ta đều bị hủy hoại, các người còn muốn để Ninh Lan dẫm lên họ để trèo cành cao, đừng có mơ! Ta không đồng ý cho Ninh Lan làm đích nữ, nếu nàng ta muốn gả cho Trấn Bắc Hầu, thì chỉ có thể làm thiếp!”
Lão thái thái nở nụ cười đắc ý: “Lần trước về quê tế tổ, ta đã ghi tên Ninh Lan dưới danh nghĩa của ngươi, nàng ấy đã là đích nữ. Trấn Bắc Hầu muốn cưới nàng ấy, các ngươi không cản được, chi bằng hào phóng một chút, thành toàn cho bọn họ đi.”
06
Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người đều đen lại.
Phụ thân tiến lên một bước, đá Ninh Lan ngã xuống đất, nếu không phải bị lễ giáo kiềm chế, thì cú đá này đã nhằm vào lão thái thái.
“Trấn Bắc Hầu muốn biến Ninh Lan thành đích nữ để cưới nàng, lão thái thái sớm đã ghi Ninh Lan vào danh sách đích nữ.”
“Các người có liên hệ, có tư tình, chỉ cần thông báo với nhau một tiếng, thì sẽ không xảy ra những chuyện này. Các người nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc sao?”
Đúng vậy, rõ ràng là việc có thể khiến mọi người đều vui vẻ, lại phải hy sinh người khác, mới thể hiện được tình cảm sâu đậm giữa bọn họ.
Giờ thì hay rồi, tất cả đều mất mặt, cả gia đình cùng bị người đời chê cười!
Bà lão cuối cùng cũng cảm thấy mình đuối lý, nửa ngày không nói nên lời, bà ta luôn cho rằng mình là người thông minh nhất nhà, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, không ngờ ta lại có thể gây ra nhiều chuyện như vậy.
Huynh trưởng căm hận nhìn mọi người, lúc này hắn mới cảm thấy sự hy sinh vì Ninh Lan của mình thật nực cười.
Nhưng huynh ấy còn chưa biết, vẫn chưa đến lúc để huynh ấy khóc.
……
Ngày hôm sau, Ngự sử dâng tấu tố cáo đại công tử nhà họ Khương, Khương Nhược Trúc không tuân theo đạo đức, tư thông bất chính, coi thường ân điển của hoàng thượng.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
Những chuyện giữa nam nhân với nhau thực ra không phải là chuyện gì to tát, truyền ra ngoài cũng chỉ thêm một giai thoại phong lưu.
Nhưng điều tồi tệ là đối phương lại là em rể tương lai của mình, hơn nữa, cuộc hôn nhân này là do Hoàng thượng đích thân ban hôn, hành động của Khương Nhược Trúc, nói nặng thì chính là không coi trọng thánh chỉ, có thể bị xử tử.
Phụ thân cầu xin trên triều đình, nhưng uy nghiêm của hoàng gia không thể xâm phạm, hoàng thượng lập tức tước bỏ công danh của huynh trưởng, cả đời huynh ấy không thể làm quan nữa.
Trấn Bắc Hầu cũng bị Ngự sử dâng tấu nghiêm khắc tố cáo. Hoàng thượng đang lo lắng về quyền thế quá lớn của Trấn Bắc Hầu, giờ có lý do sẵn có, liền thu hồi binh quyền của hắn, để hắn ở nhà tự kiểm điểm.
Tin tức truyền về nhà họ Khương, mẫu thân lập tức ngất xỉu, Khương Nhược Trúc hận không thể giết ta.
“Khương Ninh Tuyết, nhìn kết cục của ta, ngươi hài lòng chưa?”
Ta nhếch miệng cười: “Huynh trưởng sao lại nói vậy, muội cũng là vì muốn tốt cho huynh thôi, huynh nói vậy, muội thực sự không biết thanh minh thế nào.”
Khương Nhược Trúc mắt trợn trắng, cũng ngất xỉu.
07
Tin đồn trong kinh thành càng lúc càng lan rộng, có người quả quyết rằng từ lâu đã nhận ra Khương Nhược Trúc là kẻ giả nhân giả nghĩa.
“Nghe nói Trấn Bắc Hầu thích một thứ nữ nhà họ Khương, vừa gặp đã yêu, bày trò này chỉ để cầu hôn một cách công khai.”
“Tin giả! Ai mà thần kinh thế, chỉ là một thứ nữ thôi, cưới nàng ta cần gì phải phiền phức vậy?”
“Các ngươi đều lạc hậu rồi, nghe con gái của cháu ngoại của thất cữu lão gia của ta nói, Trấn Bắc Hầu từ lâu đã có tình ý với Khương Nhược Trúc, cầu hôn đích nữ nhà họ Khương cũng là vì muội muội giống huynh trưởng thôi.”
“Hóa ra là ý tứ ấy…”
Đồng thời, các hiệu sách lớn trong kinh thành bùng nổ, những cuốn sách như “Vì huynh ở trên”, “Ta cùng huynh đệ cởi áo giáp”, đều không đủ cung ứng.
Ta đếm những đồng bạc trắng, cười tít mắt, quyết định thức đêm viết thêm vài cuốn nữa.
……
Danh tiếng nhà họ Khương rơi xuống đáy vực, những cô nương từng có ý định hôn nhân với huynh trưởng vội vàng định một mối hôn sự khác.
Các nữ quyến quan gia qua lại không còn gửi thiếp mời đến nhà họ Khương nữa.
Phụ thân tóc đã bạc nhiều, mẫu thân mỗi ngày đều thở dài, không còn muốn gặp ta nữa. Bà tất nhiên yêu thương ta, nhưng so với Khương Nhược Trúc, ta không quan trọng bằng.
Mỗi người trong gia đình đều hận không thể giết ta, nhưng không dám ra tay vào lúc này, sợ rằng sẽ lại cho người khác cơ hội chê cười.
Còn ta, chẳng hề hối hận về những gì mình đã làm.
Tại sao ta làm sai thì phải bị vạch trần, trả giá, còn âm mưu của họ thì có thể giấu kín đến cùng?
Một người vinh, cả nhà cùng vinh; một người nhục, cả nhà cùng nhục. Ta lẩm bẩm câu này mà cười thành tiếng, nói thật đúng, cả nhà phải cùng nhau chịu đựng.
Nửa năm sau, Khương Ninh Lan vẫn gả cho Trấn Bắc Hầu, trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng người có tình cũng trở thành quyến thuộc.
Chỉ là lần này không còn sự rầm rộ như kiếp trước, người đến dự lễ thưa thớt, của hồi môn cũng chỉ là những thứ tầm thường, dùng để cho đủ số lượng.
Khương Ninh Lan trước khi xuất giá nhìn ta đầy kiêu ngạo, trong mắt không còn chút e thẹn nào của ngày xưa.
“Nhị tỷ, khuyên tỷ một câu, làm nhiều việc bất nghĩa tất sẽ tự diệt.”
Ta nhớ lại kiếp trước, sau khi nàng và Trấn Bắc Hầu kết hôn, phu thê tình thâm, Trấn Bắc Hầu vì nàng mà không nhìn đến nữ nhân khác, người hầu bên cạnh đều thay bằng nam nhân.
Thậm chí đến gà, vịt, cá cũng không ăn con mái.
Kinh thành ai cũng ngưỡng mộ nàng biết cách trị chồng.
Ta nhìn nàng bằng ánh mắt nửa cười nửa không, trước đây ta bị hại bởi sự trinh tiết, giờ đây ta không muốn dùng cách tương tự để đối phó với nữ nhân. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ buông tha cho nàng.
Muội muội tốt, tỷ tỷ đã để lại cho muội một món quà lớn, hy vọng muội sẽ thích.