Một khắc sau, ta nghe thấy động tĩnh bên trong, nở nụ cười, rồi hít sâu một hơi, tiếng hét chói tai vang vọng khắp chùa Tương Quốc.
“Aaaa!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Có phải kẻ trộm vào không?”
Những khách thập phương đi ngang nghe thấy tiếng hét liền kéo đến gần.
Nghe thấy tiếng động mờ ảo bên trong, mọi người đều hiểu ra phần nào.
Phu nhân của Trần ngự sử nhận ra ta, bèn hỏi: “Đây chẳng phải là cô nương nhà họ Khương sao? Bên trong là ai vậy?”
Ta chỉ biết lấy tay che mặt khóc, không nói được lời nào.
“Dù là ai, ở chùa Tương Quốc làm chuyện này đều đáng chết. Người đâu, phá cửa vào!”
Bên trong là một mùi hôi thối gây buồn nôn, mọi người bịt mũi tiến vào, chỉ thấy một chiếc giường lớn.
“Đây là Trấn Bắc Hầu và Khương đại công tử.”
Trấn Bắc Hầu là quan mới của triều đình, huynh trưởng nổi tiếng thanh liêm, rất nhiều người biết họ.
“Một người là huynh trưởng của cô nương họ Khương, một người là vị hôn phu của nàng, chuyện này… chuyện này…”
“Vẫn nên đi mời Khương đại nhân tới thì hơn.”
Trên giường, hai người kia cũng tỉnh lại, nhìn thấy cảnh trước mắt, Trấn Bắc Hầu dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn ta: “Khương Nhị tiểu thư, thủ đoạn thật ác độc!”
Ta chỉ che miệng khóc: “Các người, các người, thật không biết xấu hổ! Đến nước này rồi, còn muốn giết người diệt khẩu sao?”
Mọi người xì xào: “Trấn Bắc Hầu sao phải uy hiếp một cô gái nhỏ như thế chứ? Chuyện hôm nay chúng ta đều thấy, ngươi còn định giết hết chúng ta sao?”
“Khương cô nương, phải suy nghĩ cho thông suốt.”
Trong sự hỗn loạn, phụ thân và mẫu thân vội vàng đến, đưa chúng ta đi.
05
Trong đại sảnh nhà họ Khương, phụ thân ngồi ở ghế trên với gương mặt u ám, mẫu thân thần sắc hoang mang, đến giờ vẫn không dám tin vào những gì mình đã thấy.
Đứa con trai hoàn hảo, tiền đồ rộng mở của bà, lại cướp phu quân của muội muội mình.
“Trời ơi, đây là chuyện gì thế này!”
Trấn Bắc Hầu nói ra đầu đuôi sự việc: “Khương Nhị tiểu thư quả thật tâm địa độc ác, không biết liêm sỉ, tầm nhìn thiển cận, không màng đến tình thân cốt nhục, dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để hãm hại người nhà, thật sự là đê tiện đáng hận!”
Huynh trưởng càng thêm đau đớn, thân là quan văn, giờ lại xảy ra chuyện như vậy, huynh ấy nào còn mặt mũi mà đứng trong triều đình chứ?
“Ninh Tuyết, huynh đã làm gì có lỗi với muội, mà muội lại muốn hủy hoại cả đời huynh như thế?”
Phụ thân nghe thấy chuyện này, hận không thể giết ta, tát ta một cái: “Nghiệt chướng, lúc sinh ra ngươi, ta nên bóp chết ngươi! Nuôi ngươi lớn lên trong điều kiện tốt, ngươi lại rắp tâm muốn hủy hoại nhà họ Khương!”
Ta đâu có đứng yên chịu đòn, nghiêng đầu tránh né.
Mẫu thân đau đớn khóc lóc: “Tất cả là vì cái gì chứ? Một gia đình tốt đẹp sao lại trở nên thế này?”
“Ha ha ha, đương nhiên là vì bọn họ tính kế với con trước.”
“Trấn Bắc Hầu thích Ninh Lan, hắn biết rõ con đã có người trong lòng, nhưng cố tình xin cưới con, rồi cùng huynh trưởng bắt quả tang, hủy hoại danh tiếng của con, để nhà họ Khương áy náy với hắn, đưa Ninh Lan lên làm đích nữ, gả cho hắn với mười dặm đồ cưới.”
“Huynh trưởng biết rõ sự thật, nhưng vì Ninh Lan, vì muốn tạo quan hệ tốt với Trấn Bắc Hầu, không những không nói cho con biết, mà còn nhiều lần khuyến khích con ra ngoài, để Trấn Bắc Hầu có cơ hội bắt quả tang.”
“Huynh trưởng, chẳng lẽ ta không phải là muội muội của huynh sao? Huynh còn có mặt mũi mà trách ta sao?”
Ta không thù không oán với họ, vậy mà vì lợi ích riêng, họ dùng cách tàn độc nhất để hại ta. Nếu không phải Trấn Bắc Hầu biết võ công, ở chùa Tương Quốc ta đã đẩy hắn xuống vách núi để làm bạn với Tống Ngọc Dung rồi.
Cả căn phòng im lặng, sự thật quá đỗi ly kỳ, mọi người khó lòng mà chấp nhận.
Mẫu thân không dám tin hỏi huynh trưởng: “Có thật như vậy không?”
Đến nước này, không thể giấu giếm được nữa, huynh trưởng trầm giọng nói: “Mẫu thân, con làm vậy cũng là vì tốt cho Ninh Tuyết, muội ấy tính tình bướng bỉnh, không thích hợp gả vào Hầu phủ.”
Ta vỗ tay: “Huynh trưởng nói hay lắm, người trong nhà phải thương yêu nhau, huynh trưởng nghĩ cho muội, muội cũng chỉ muốn đáp lại huynh trưởng mà thôi. Huynh luôn muốn tạo quan hệ tốt với Trấn Bắc Hầu, nhưng chỉ gả một muội muội đi thì không chắc chắn lắm, giờ huynh và Trấn Bắc Hầu đã có mối quan hệ này, hắn mới thật lòng nâng đỡ huynh.”
Sắc mặt huynh trưởng tái mét, với mối quan hệ này, những quan văn thanh liêm sẽ không bao giờ chấp nhận hắn nữa, mười mấy năm khổ học, trong một đêm, tất cả đều tan thành mây khói.
Mẫu thân nhìn quanh, rồi “Á” một tiếng, nhào tới đánh Ninh Lan vẫn luôn chưa dám lên tiếng: “Tất cả là tại ngươi, đồ hư thân mất nết, nếu không phải tại ngươi, con trai ta sao có thể mất hết tiền đồ?”
Ninh Lan bị tát vài cái, lão thái thái không thể ngồi yên nữa: “Dừng tay, ồn ào như vậy còn ra thể thống gì?
“Chuyện này liên quan gì đến Lan nhi? Là Ninh Tuyết không biết giữ mình, trước tiên đã có tư tình với người khác, khiến người khác có cơ hội lợi dụng.”
Lão thái thái khinh miệt nhìn ta: “Ninh Tuyết, ngươi không những không biết hối cải, lại còn mưu hại chính huynh trưởng mình. Ngươi có biết một người vinh, cả nhà cùng vinh, một người nhục, cả nhà cùng nhục? Danh tiếng nhà họ Khương bị hủy hoại, ngươi có kết cục tốt đẹp gì?”
Ta lập tức ném chén trà: “Bà già, đừng có mà giả vờ nữa, còn chưa nói đến bà đâu.”
“Nhà họ Khương không phải cái chợ, chuyện cha mẹ không biết, tại sao Trấn Bắc Hầu lại biết? Không phải do Ninh Lan của bà nói ra sao?”
“Khi nàng ta nói ra chuyện xấu của tỷ muội mình, sao không nghĩ đến chuyện vinh nhục cùng hưởng?”
“Trấn Bắc Hầu và nàng ta có tư tình, sao bà không nói nàng ta không biết giữ mình? Bình thường bà luôn nói đến quy củ, chẳng phải cũng đang che đậy cho bọn họ sao?”
“Chính bà là kẻ ham danh hám lợi, không biết liêm sỉ, bà có tư cách gì mà nói đến quy củ?”
Lão thái thái tức giận đến ngây người: “Ngươi nói bậy, Lan nhi không phải loại người đó, ngươi đừng vu khống con bé.”
Ta cười lạnh, có phải nói bậy hay không, chỉ cần tìm kiếm một chút là biết, đôi tình nhân yêu nhau nồng thắm, chắc chắn không thiếu thư từ và đồ vật qua lại.
Mặt lão thái thái và Ninh Lan tái nhợt, nhưng không dám phản bác.
Phụ thân nghe con gái mình ai cũng có tư tình, đến cả lão thái thái cũng tham gia, muốn mắng người nhưng lại không biết mắng ai.