08
Ba ngày sau khi cưới, Ninh Lan trở về nhà, khuôn mặt không che giấu được sự tiều tụy.
Trấn Bắc Hầu làm như không thấy, chỉ uống rượu hết chén này đến chén khác. Cả tiệc không nghe thấy tiếng cười, chỉ có ta ăn uống ngon lành.
Sau bữa cơm, Trấn Bắc Hầu và Khương Nhược Trúc đi ra tiền viện.
Lão thái thái vội vàng an ủi Ninh Lan: “Nam nhân trên đời này phần nhiều đều bạc tình, con nhất định phải nhẫn nại, đến lúc sinh được con trai thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nghe đến hai chữ “con trai”, Ninh Lan rơi nước mắt. Đêm tân hôn, Trấn Bắc Hầu phẩy tay bỏ đi rồi không bao giờ vào phòng nàng nữa.
Lão thái thái không hiểu, nghĩ rằng Trấn Bắc Hầu tức giận vì bị hoàng thượng trách phạt mà giận lây sang Ninh Lan, liền mách cho nàng nhiều cách để lấy lòng.
“Nam nhân không ai là không mê sắc, con làm tốt vai trò chính thất, cho hắn nạp vài thiếp thất, lâu dần hắn sẽ thấy được điểm tốt của con.”
“Chỉ cần không sinh con thứ, thiếp thất cũng chỉ là những kẻ không đáng, không thể gây sóng gió gì.”
Ninh Lan rưng rưng gật đầu, chỉ là một tháng sau, Trấn Bắc Hầu càng ngày càng phóng túng, không nhìn ngó đến đám nữ nhân trong nhà, mà lại đến Nam Phong Quán.
Lúc này Ninh Lan mới nhận ra điều gì đó, lập tức xông vào nhà họ Khương khóc lóc.
“Khương Ninh Tuyết, là ngươi hại Hầu gia!”
Ha ha, cơ hội hiếm có, hôm đó ta không chỉ bỏ thuốc khiến người mê loạn, mà còn bỏ thuốc tuyệt tử, thuốc làm mất khả năng sinh lý, tất cả đều bỏ cùng một lúc.
Cũng vì phải tìm những loại thuốc này, ta mới trì hoãn lâu như vậy để cho họ có cơ hội bắt gian.
Ban đầu ta còn lo lắng thuốc không có hiệu quả, giờ thì yên tâm rồi.
……
Ta bĩu môi: “Muội muội, muội vu khống ta như vậy, ta không biết phải nói gì.”
Ninh Lan điên cuồng lao vào ta, thần thái điên loạn: “Khương Ninh Tuyết, ngươi sẽ bị báo ứng, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại độc ác hại ta như vậy?”
Ta lập tức né tránh, nhìn nàng ngã sõng soài trên đất.
Dù nàng và Trấn Bắc Hầu kiếp này không còn tình sâu nghĩa nặng, nhưng Trấn Bắc Hầu vẫn không gần nữ sắc như kiếp trước. Nghĩ vậy, nàng cũng không mất mát gì nhiều.
“Khương Ninh Tuyết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ninh Lan buông lời đe dọa rồi bỏ đi.
Không lâu sau, kinh thành bắt đầu có tin đồn, đích nữ nhà họ Khương tư tình với người khác, còn hại chết tình nhân.
Trùng hợp lúc đó thi thể Tống Ngọc Dung được tìm thấy, ai ai cũng đoán là ta giết hắn.
Ha ha, đoán đúng rồi, tiếc là không có chứng cứ.
Khi Tống Ngọc Dung gặp ta, hắn tránh người, lúc hắn ra ngoài, ta đã cho người lục soát phòng hắn, tất cả thư từ qua lại giữa ta và hắn đã bị tiêu hủy.
Không ai có thể chứng minh người cuối cùng hắn gặp là ta, không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh ta giết hắn.
Người của Kinh Triệu phủ đến hỏi vài câu rồi kết án, nói rằng Tống Ngọc Dung tự mình vô ý ngã xuống vách đá.
09
Mẫu thân cuối cùng cũng gặp ta, trong ánh mắt của bà có cả hận thù lẫn không nỡ.
“Ninh Tuyết, đến nước này rồi, nửa đời còn lại của con đã bị hủy hoại, có đáng không?”
Ta mỉm cười: “Mẫu thân, người có muốn nghe một câu chuyện không?”
Cuộc sống cô hồn dã quỷ mấy chục năm đã khiến ta phát điên, giờ có tồi tệ hơn cũng không thể tệ hơn được nữa.
……
Khương Nhược Trúc từ trong u sầu tỉnh lại, chuẩn bị tìm một cô nương có gia thế thấp để kết hôn, sinh con, nuôi dạy thế hệ sau, nhưng phát hiện ra mình đã trở thành phế nhân.
Nhà họ Khương từ đó không còn dung nạp ta. Ngày ta rời nhà họ Khương, cả gia đình chỉ có mẫu thân đến tiễn ta, ta ôm bà một cái rồi quay lưng đi không ngoảnh lại.
Bà sẽ đau lòng, rồi từ từ quên ta, giống như kiếp trước.
Xuân Đào hỏi ta: “Cô nương, chúng ta đi đâu đây?”
Ta dẫn nàng vào một đạo quán, là nơi ta mua bằng tiền riêng từ việc bán sách tranh.
“Sau này gọi ta là đạo trưởng, còn ngươi là đại đệ tử của ta.”
Thanh Phong Quán nhỏ bé và đổ nát, nên ta mới có thể mua được.
Đêm đó, ta và Xuân Đào trốn trong hầm mới tránh được mệnh bị ám sát, ta biết, đây là sát thủ do Trấn Bắc Hầu phái đến.
Hắn hận ta đã hạ thuốc, biến hắn thành thái giám, trước đây ta ở nhà họ Khương, hắn không tiện ra tay, giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
Xuân Đào run rẩy: “Cô nương, chúng ta mau bỏ trốn thôi, chạy thật xa.”
Ta xoa đầu nàng, không vội.
Ngày hôm sau ta cuối cùng cũng đợi được người muốn gặp, đại nhân của Khâm Thiên Giám, Trương đại nhân.
“Khương cô nương, chuyện cô nói là thật chứ?”
Mấy ngày trước ta đã gửi thư cho ông, nói rằng đê điều ở huyện Hoài An sẽ vỡ vào cuối tháng này, gây ra vô số thương vong.
Ban đầu Trương đại nhân không tin, cho đến hôm qua, khi tin tức mưa lớn suốt nửa tháng liền ở huyện Hoài An truyền đến kinh thành, Trương đại nhân mới bắt đầu xem trọng.
Kiếp trước ta làm cô hồn dã quỷ, những chuyện lớn này cũng có nghe qua, huyện Hoài An với xác chết khắp nơi, ta nhớ rất rõ.
Ta kiên quyết nói với ông: “Hoàn toàn chính xác, nếu có lời dối trá, ta nguyện chịu bất kỳ hình phạt nào, yêu cầu duy nhất là Trương đại nhân phải tìm cách bảo vệ ta.”
Trương đại nhân suy nghĩ một lát, rồi gật đầu.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
Cuối tháng, đê điều ở huyện Hoài An như ta dự đoán đã vỡ, nhờ di dời dân chúng trước nên tổn thất không lớn.
Hoàng thượng khen thưởng ta, ban cho ta danh hiệu, gọi là Thiện Đức Đạo Trưởng.
Thanh Phong Quán trở thành đạo quán nổi tiếng xa gần, được tu sửa lại khang trang, cuộc sống của ta cũng được bảo đảm.
Trong cung, ta đưa ra lời tiên đoán thứ hai với hoàng thượng.
“Tháng Năm năm sau, Đăng Châu sẽ đại hạn, đất đỏ nghìn dặm.”
……
Một lời tiên đoán này nối tiếp lời tiên đoán khác, không ai trong kinh thành dám coi thường ta nữa.
Khi Xuân Đào nói với ta rằng, trong dân gian có người lập bia thờ trường sinh cho ta, lòng ta bỗng nhiên xúc động, bóng tối kiếp trước và kiếp này dần dần tan biến.
Hôm ấy trời trong xanh, ánh sáng rực rỡ khắp nơi.