Ta sững sờ một lát, chợt nhận ra rằng Trương Tình Tuyết có lẽ đã biết ta là ai, hoặc ít nhất cũng biết về mối quan hệ giữa ta và Cố Dung An.
Không biết hắn ta đã nói gì, nhưng rõ ràng nàng ta không có ý tốt khi đến đây.
08
Thế là, ta quỳ xuống: “Cầu xin Trương tiểu thư rộng lòng bỏ qua, tha cho Thạch Đầu không hiểu chuyện!”
Trương Tình Tuyết vẫn ngồi yên tại chỗ, nàng ta quay sang nhìn Cố Dung An, mỉm cười ngọt ngào: “Dung An ca ca, huynh nói xem, có nên tha cho họ không?”
Cố Dung An đáp: “Ở dưới chân kinh thành mà ăn nói ngông cuồng, miễn tội chết nhưng khó thoát tội sống. Đem người này giải đến quan phủ, giao cho quan xử lý!”
Trương Tình Tuyết nói: “Nghe theo lời Dung An ca ca vậy!”
“Vâng!”
Ngay lập tức, từ ngoài cửa quán bước vào mấy tên gia nhân, tiến lên giữ chặt Thạch Đầu, khiến cậu bé sợ đến tái mặt, không ngừng giãy giụa.
Ta vội bước tới định ngăn lại nhưng bị Cố Dung An chặn lại. Hắn ta lạnh lùng nói: “Khúc cô nương, người trong tiệm của cô gây họa, cô cũng khó lòng thoát khỏi liên can.”
Nói rồi, hắn ta ra lệnh: “Người đâu, mang nàng ta cùng giải đến quan phủ!”
Trương Tình Tuyết liền lên tiếng: “Dung An ca ca, nàng dù gì cũng là đồng hương với huynh, làm thế có vẻ không hay lắm?”
Cố Dung An đáp: “Chính vì là đồng hương nên càng phải nghiêm trị, bằng không ai cũng có thể lấy danh nghĩa đồng hương để làm loạn sao?”
Lúc này, khách trong quán đã sớm tản ra hết.
Ta biết rằng từ nay, dù vị trí có tốt đến mấy, cũng chẳng ai dám đến quán của ta dùng bữa nữa, vì ta đã đắc tội với Trương tiểu thư và trạng nguyên đương triều.
Đúng là một đôi nam nữ đê hèn.
Ta nắm chặt tay, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo. Đang định lên tiếng thì một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên: “Ồ, thật là náo nhiệt nhỉ.”
Đó là một nam nhân mặc trường bào cổ tròn màu đỏ sẫm.
Ta nhìn thoáng qua, lập tức đè nén ý định muốn xé mặt với Cố Dung An. Bộ trang phục ấy là của Đại Lý Tự, chỉ là không rõ vị đứng đầu là ai?
Nhưng rất nhanh, ta nhận ra đó là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Giang Yến Thời.
Hắn phụng mệnh đến điều tra một vụ án mạng xảy ra trước kia tại quán ăn này.
Sắc mặt ta thoáng thay đổi, khi mua căn nhà này, chủ nhà cũ rõ ràng đã nói rằng vụ án đã kết thúc, sao Đại Lý Tự còn đến điều tra?
Giang Yến Thời vừa xuất hiện, Cố Dung An và Trương Tình Tuyết liền không làm khó dễ ta nữa.
09
Nhưng trước khi rời đi, Trương Tình Tuyết như nhớ ra điều gì, nàng ta dừng lại nhìn ta, nói: “Nghe nói ở Tín Châu, Khúc gia từng chăm sóc Dung An ca ca rất nhiều.”
Nàng ta lấy ra một thỏi vàng, đưa về phía ta, nói: “Đây là mười lượng vàng, coi như để cảm tạ Khúc gia đã chăm lo cho Dung An ca ca.”
Ta liếc nhìn, mắt sáng lên: “Đa tạ Trương tiểu thư.”
Nhưng khi ta vừa đưa tay ra đón lấy, thì thấy nàng ta bất ngờ thả rơi thỏi vàng xuống đất, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự ngây thơ: “Xin lỗi, trượt tay mất rồi.
“Khúc cô nương không để bụng chứ?”
Ta nhìn xuống thỏi vàng trên đất, cười nhạt nói: “Không phiền, không phiền!”
Đời này, ta đâu ngu ngốc mà đối địch với vàng làm gì!
Tiễn Trương Tình Tuyết và Cố Dung An đi khỏi, ta liền nhặt lấy thỏi vàng, phủi bụi rồi bỏ vào trong ngực áo. Khi ta ngẩng lên, Giang Yến Thời đang nhìn ta chằm chằm: “Ngươi là chủ mới ở đây?”
Lúc này ta mới nhớ ra những lời hắn vừa nói, vội đáp: “Vâng!”
Ta kể lại chuyện ta mua quán này, Giang Yến Thời trong mắt lộ vẻ hoài nghi: “Ngươi không biết nơi này từng có án mạng sao?”
Ta đáp: “Ta biết.”
Nói xong, ta lại vội vàng giải thích: “Nhưng chủ cũ nói án mạng đã kết thúc. Vả lại, ta vừa đến kinh thành, không nơi nương tựa, cần một chỗ ổn định, nên mới quyết định mua lại nơi này.”
Giang Yến Thời chẳng hề động lòng với lời giải thích của ta, sắc mặt vẫn lạnh lùng: “Ngươi không tự hỏi tại sao một nơi có vị trí tốt như vậy lại phải bán đi sao? Nếu án mạng đã kết thúc, không lý nào chủ cũ lại muốn bán cả cửa tiệm.”
Ta hơi biến sắc, lúc này mới nhận ra sự bất thường ẩn sau vụ việc này.
Ta vội phân bua: “Ta không nghĩ nhiều như vậy! Đại nhân, ta chỉ thấy nơi này giá rẻ, lại có vị trí thuận lợi, nên mới mua. Ta thực sự không biết gì cả. Chuyện này đâu liên quan gì đến ta, phải không?”
Giang Yến Thời không trả lời câu hỏi của ta, chỉ hỏi về những nơi ta đã thay đổi trong quán. Ta nhanh chóng kể lại từng chỗ ta đã động vào. Vì sau khi mua, số bạc còn lại của ta không nhiều, nên hầu hết mọi thứ trong quán đều giữ nguyên, chỉ có tiền sảnh là ta thay đổi một vài chỗ.
Giang Yến Thời dường như đã an tâm phần nào, hắn đi đến giếng nước ở sân sau, còn ta chỉ dám đứng từ xa nhìn theo. Ta từng nghe về vụ án mạng ở đây, một xác chết của ngục tốt Đại Lý Tự đã được phát hiện trong giếng này.
Nghe đồn, tên ngục tốt đó bị nghi ngờ là đã sát hại phạm nhân trong ngục, sau đó tự sát. Đây là chuyện xảy ra cách đây hai tháng, không ngờ đến giờ vẫn còn phải điều tra lại.
10
Giang Yến Thời cho người xuống giếng mấy lần, có vẻ đang tìm thứ gì đó, nhưng không thấy gì nên chuẩn bị rời đi. Ta vội tiến lên một bước, hỏi: “Đại nhân đang tìm gì đó sao?”
Giang Yến Thời đột ngột quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh: “Ngươi phát hiện được gì rồi à?”
Ta vội lắc đầu: “Không, không có, ta chẳng phát hiện được gì cả, ta chỉ nghĩ rằng vì ta đang ở đây, nếu đại nhân muốn tìm thứ gì, có thể ta sẽ giúp được đại nhân tìm ra.”
Giang Yến Thời nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm như thấu tận tâm can, khiến lòng ta nơm nớp không yên. Mãi sau, ta mới nghe hắn nói: “Được.”
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì Giang Yến Thời đã rời đi.
Ta liền tiến thẳng ra sân sau, bắt đầu tìm kiếm kỹ lưỡng. Dù ta không biết hắn đang tìm gì, nhưng có lẽ Đại Lý Tự không đến đây chỉ vì vật tầm thường.
Trương Tình Tuyết và Cố Dung An đều là những kẻ lòng dạ nham hiểm và tàn độc.
Ta đã quyết định ở lại lâu dài tại kinh thành, vậy thì nhất định phải chuẩn bị chu đáo.
Nay có cơ hội kết nối với Đại Lý Tự, ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Tiếc thay, ta tìm suốt đến khi trời tối mà vẫn không thấy vật gì đáng giá khiến Đại Lý Tự phải lui tới tìm kiếm nhiều lần. Đang lưỡng lự có nên đi tìm Giang Yến Thời để hỏi xem rốt cuộc là vật gì, thì Thạch đầu đã báo tin rằng Cố Dung An lại đến!
Ta vốn không muốn gặp hắn ta, nhưng hắn ta lại tự tiện vào tận hậu viện.
Sắc mặt ta trầm xuống: “Cố trạng nguyên, ngươi không hiểu phép tắc ‘không mời chớ vào’ sao?”
Cố Dung An nhìn ta, nói: “Uyển Nương, ta có chuyện muốn nói với nàng!”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn ta, ta biết nếu không để hắn ta nói xong thì hắn ta sẽ không chịu rời đi, đành bảo Thạch đầu rời khỏi. Không ngờ hắn ta lại hỏi về chuyện hôm nay Đại Lý Tự đến đây.
Sắc mặt ta lạnh lùng: “Liên quan gì đến ngươi?”
Cố Dung An cau mày: “Uyển Nương, nàng nhất định phải nói cho ta biết, còn nữa, tại sao nàng lại mua quán này? Tại sao nhất định phải ở lại kinh thành? Nàng không thể ngoan ngoãn nghe lời ta mà quay về thôn Thanh Sơn sao?
“Nàng hãy về thôn Thanh Sơn chờ ta, ta…”
Ta mất kiên nhẫn, cắt ngang lời hắn: “Cố Dung An, Trương tiểu thư biết ngươi đến tìm ta chưa?”
Sắc mặt Cố Dung An khẽ biến, cuối cùng đành mang vẻ bất lực: “Uyển Nương, trước kia nàng luôn nghe lời ta nhất, sao hôm nay lại bướng bỉnh đến vậy.”
“Kinh thành không phải là nơi mà một thôn nữ như nàng có thể an thân, ta làm vậy là vì tốt cho nàng, hãy nghe lời ta, trở về đi…”
Ta chẳng còn kiên nhẫn, lại cắt ngang hắn ta lần nữa: “Cố Dung An, nếu ngươi đến chỉ để nói những lời này, thì có thể đi được rồi.
“Đừng quên, chúng ta đã hòa ly, chuyện của ta không còn liên quan đến ngươi nữa!
“Nếu ngươi còn dám nói thêm một câu, ta đảm bảo mọi lời ngươi vừa nói tối nay sẽ đến tai Trương tiểu thư!”
11
Cố Dung An đột nhiên nhìn ta với ánh mắt tổn thương. Trước kia, ta dễ dàng mềm lòng vì những biểu hiện này của hắn, nhưng nay chỉ thấy ghê tởm và căm ghét.
“Ngươi đi hay không?”
Sắc mặt Cố Dung An thay đổi, cuối cùng cũng gấp gáp nói: “Khúc Uyển Nương, Giang Yến Thời đến đây rốt cuộc là để làm gì, nàng nhất định phải nói cho ta biết, ta thực sự là vì muốn tốt cho nàng!”
Ta cười lạnh: “Ta không cần!”
Nói xong, ta chẳng muốn nghe thêm lời vô nghĩa nào từ hắn, lập tức sai người đuổi hắn đi.
Hắn ta vừa đi khỏi, lòng ta càng thêm tò mò về vật mà Đại Lý Tự đang tìm kiếm. Chắc hẳn Cố Dung An cũng đến đây để dò la xem Đại Lý Tự có tìm thấy thứ gì không.
Bất chợt, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngươi và Cố Dung An có quan hệ gì?”
Ta quay lại, không biết từ lúc nào Giang Yến Thời đã xuất hiện trong sân. Ánh mắt sắc bén như muốn lấy mạng khiến ta giật mình sợ hãi, vội đáp: “Hắn là phu quân trước của ta.”
Giang Yến Thời khựng lại, vẻ mặt ngỡ ngàng: “Phu quân trước??”
Ta không dám giấu diếm, bèn thành thật nói với Giang Yến Thời về mối quan hệ giữa ta và Cố Dung An. Hắn đã xuất hiện ở đây, chắc hẳn cũng đã có sự nghi ngờ, với thủ đoạn của Đại Lý Tự, muốn biết rõ mọi việc hẳn cũng không khó khăn. Huống chi hắn vừa xuất hiện bất thình lình, chỉ sợ đã nghe rõ ràng mọi thứ. Thành thật khai báo có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Quả nhiên, ánh mắt chứa sát khí của hắn dịu đi, thay vào đó là chút ngạc nhiên: “Ngươi nói, ngươi và hắn vừa hòa ly cách đây vài ngày?”
Ta gật đầu: “Vâng!”
Giang Yến Thời đứng yên đó một lúc, đôi mắt phức tạp nhìn ta, ánh mắt như có chút thương hại, nhưng không nói gì thêm rồi rời đi.
Kể từ hôm ấy, người của Đại Lý Tự không còn đến quấy rầy. Quán ăn của ta được khai trương thuận lợi, còn Cố Dung An cũng không quay lại nữa.
Lần tiếp theo ta nghe tin về hắn ta, đó là tin tức hắn ta thành hôn với Trương Tình Tuyết.
Ngày thành hôn của họ, nhà họ Trương cho người đến mời ta sang Cố phủ làm món bánh canh cho khách khứa.
Họ trả giá cao, ta đáp ứng.
Vì vậy, ta chính mắt thấy cảnh Cố Dung An và Trương Tình Tuyết bái đường.
12
Làm xong bánh canh, ta vốn định rời đi ngay, nhưng không ngờ lại có người ăn bánh canh bị đau bụng. Người của phủ Kinh Triệu Doãn lập tức tiến tới đòi bắt ta.
Nhìn quan viên phủ Thuận Thiên, ta biết ngay đây là kế nhằm vào mình.
Trương Tình Tuyết mặc lễ phục đỏ rực xuất hiện, nói: “Khúc nương tử, hôm nay ta cùng Dung An ca ca thành hôn, cố ý chăm sóc sinh ý cho cô, không ngờ cô lại ghen tị mà hạ độc trong bánh canh!”
Ta hỏi: “Xin hỏi là loại độc gì, ai đã thấy ta hạ độc? Hôm nay khách khứa qua lại đông đúc, Cố phu nhân làm sao chắc chắn rằng ta là người hạ độc?”
Trương Tình Tuyết không đưa ra được bằng chứng, nhưng vẫn cố chấp cho rằng bánh canh của ta có vấn đề, ra lệnh cho người phủ Thuận Thiên bắt ta đi.
Bỗng có tiếng cười châm biếm vang lên: “Thật là thú vị. Phủ Kinh Triệu Doãn từ khi nào lại bắt người mà không có chứng cứ?”