04
Cố Dung An cũng quay sang nhìn ta, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ chán ghét.
Hắn ta cất giọng lớn hơn: “Khúc Uyển Nương, một trăm lượng bạc này là ta đã tận tình tận nghĩa với nàng rồi, cầm bạc và mau cút khỏi kinh thành.
“Nếu không, đừng trách ta không khách khí!”
Ta nhìn hắn ta, nghĩ đến mọi chuyện ở kiếp trước, cuối cùng chỉ cười lạnh một tiếng chua chát.
Ta không bận tâm đến lời đàm tiếu xung quanh nữa, mà nhặt lấy tờ hưu thư trên đất, nhìn qua đám đông đang vây xem cách đó không xa, rồi nhìn vào nam nhân trước mặt, nói: “Một nghìn lượng!”
Cố Dung An vốn đang định nói gì đó liền sững lại: “Ngươi nói gì?”
Ta đáp: “Ngươi muốn ta đi cũng được, nhưng phải đưa thêm cho ta chín trăm lượng nữa, tổng cộng một nghìn lượng, thì từ nay ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Kiện hắn ư? Kiếp này ta không muốn nghĩ đến nữa.
Ta ở kinh thành không thân không thích, muốn kiện hắn bạc tình vô nghĩa, lòng dạ ác độc, chỉ e là khó hơn lên trời, huống chi thời buổi này người đời lại khoan dung với nam tử.
Dù ta có làm ầm đến trước mặt hoàng đế, cùng lắm chỉ thành một đoạn chuyện phong lưu của tân trạng nguyên mà thôi.
Thậm chí, chưa kịp đến trước mặt hoàng đế, e rằng ta đã chết dưới tay hắn ta rồi.
Kiếp trước chẳng phải cũng là kết cục như vậy sao?
Kiếp này, ta chỉ cần bạc.
Ta nghĩ, chỉ cần ta không hủy hoại tiền đồ của hắn, không phá vỡ chuyện tốt của hắn, một nghìn lượng đối với hắn cũng không phải chuyện khó.
Nghe lời đe dọa của ta, mặt Cố Dung An thoáng hiện một tia lạnh lẽo, nhưng không còn sát khí như kiếp trước. Hắn ta chỉ nhíu mày nói: “Ta lấy đâu ra một nghìn lượng?”
Ta nói: “Đường đường là một trạng nguyên, kiếm một nghìn lượng có gì là khó?
“Cố Dung An, ta chỉ cần một nghìn lượng, có bạc ta sẽ thả ngươi tự do.
“Nếu không, ngươi đừng mong cưới Trương tiểu thư!”
Sắc mặt Cố Dung An biến đổi: “Ngươi nói bậy gì đó?”
Ta cười nhạo: “Chuyện của trạng nguyên mới đỗ và Trương tiểu thư đã lan truyền khắp kinh thành, ngươi tưởng ta ở đây lâu thế mà không nghe thấy sao?”
Mặt hắn ta trầm xuống, ánh mắt lạnh băng: “Ta với Trương tiểu thư chỉ là bằng hữu, trong sạch vô cùng. Ngươi chớ bôi nhọ danh tiết của nàng, nếu người ngoài nghe thấy, không ai cứu nổi ngươi đâu.”
Ta nói: “Ta chỉ cần một nghìn lượng bạc.
“Có bạc rồi, chuyện của các ngươi không liên quan đến ta!”
Cố Dung An biến sắc: “Ngươi nói thật không?”
Ta đáp: “Hoàn toàn là thật!”
Hắn ta nghiến răng nói: “Được!”
Ngay sau đó, hắn ta lấy ra một tờ ngân phiếu từ trong ngực, đưa cho ta.
Hiển nhiên, hắn ta đã chuẩn bị từ trước.
05
Ta nhận lấy bạc, đếm qua số lượng rồi mới bỏ vào.
Cố Dung An nhìn ta với vẻ mặt phức tạp: “Uyển Nương, sao ngươi lại trở nên như vậy, ngươi là nữ tử, sao lại tham tiền đến thế?”
Ta cười chua xót: “Cố Dung An, chẳng lẽ ngươi quên rồi?
“Chính là nhờ kẻ tham tiền như ta nuôi ngươi học hành tới ngày ngươi đỗ đạt trạng nguyên.”
Mặt Cố Dung An thoáng chút khó coi, lời lẽ lộ vẻ thẹn quá hóa giận: “Ta đã trả bạc cho ngươi, từ lâu đã không nợ ngươi nữa!”
Ta bình thản đáp: “Thế ư?”
“Cố Dung An, chúc ngươi tiền đồ như gấm!”
Sau đó, ta xoay người rời đi.
Giọng của Cố Dung An bất ngờ vang lên từ phía sau: “Uyển Nương.”
Ngay sau đó, hắn ta bước nhanh tới trước mặt ta, đôi mắt nhìn ta đầy vẻ thâm tình: “Uyển Nương, tiếp theo nàng định đi đâu?”
“Nàng có phải sẽ quay về thôn Thanh Sơn không? Lẽ ra nàng nên nghe lời ta, ngoan ngoãn ở lại thôn thì đã chẳng xảy ra chuyện này. Nàng…”
Ta ngắt lời hắn: “Cố trạng nguyên, ngươi và ta đã hòa ly, sau này ta đi đâu không còn liên quan gì đến ngươi nữa, phải không?”
Sắc mặt Cố Dung An thoáng chốc trở nên cứng ngắc, nhìn ta với vẻ mặt lộ ra chút uất ức và đau buồn, giống như mỗi lần trước kia hắn làm ta không vui.
Nhưng hiện giờ, ta chỉ thấy ghê tởm.
Ta không nhìn thêm lấy một lần, xoay người dứt khoát rời đi.
Trở lại căn phòng trọ, ta thu dọn hành lý, lập tức rời khỏi chốn này. Tuy nhiên, ta không có ý định rời khỏi kinh thành.
Ta muốn báo thù.
Ta muốn giết chết Cố Dung An.
Ở lại kinh thành là cách tốt nhất.
Chỉ là kiếp này, trước khi ta có đủ thế lực, không thể chọc giận hắn ta quá mức!
Ta phải sống tốt, mới có cơ hội nghĩ đến chuyện báo thù.
Số bạc một nghìn lượng mà ta đòi từ hắn ta sẽ là vốn liếng của ta.
06
Ta đến con hẻm Yên Vũ ở ngoại ô thành, nơi có một cửa tiệm đang cho thuê. Kiếp trước ta từng thấy qua, vị trí này cực kỳ tốt, dù không lớn lắm nhưng lại là nơi phải qua lại khi ra vào kinh thành.
Nếu có thể thuê nơi này, dù làm việc buôn bán gì cũng sẽ thuận lợi.
Chỉ là nghe nói trước đây nơi này từng xảy ra án mạng, đến giờ không ai dám thuê.
Từ khi phụ thân qua đời, ta đã trải qua bao nhiêu khổ nạn để nuôi dưỡng Cố Dung An, nào có chuyện gì chưa từng đối mặt. Đừng nói là án mạng, dù có ma quỷ ta cũng không sợ.
Ta từng nghĩ, chỉ cần tìm được Cố Dung An, hai ta sẽ cùng nhau thuê nơi này mà gây dựng cuộc sống.
Khi quay lại lần này, ta bất ngờ phát hiện cửa tiệm đã được rao bán. Ta cẩn thận xem xét, thấy tiệm có hai tầng trên dưới.
Phía sau còn có một tiểu viện.
Ngay lập tức, ta liền thích nơi này.
Vậy nên, ta lập tức mua lại cửa tiệm, dự định mở một quán ăn nhỏ tại đây. Với tay nghề nấu nướng của ta, chắc chắn sẽ kinh doanh thuận lợi.
Ta từng bán bánh hoành thánh, cũng đã chạy bàn ở tửu lâu, biết cách vận hành một quán ăn.
Trước ngày khai trương, ta đến ngôi miếu hoang ở ngoại ô tìm hai đứa trẻ ăn xin nhanh nhẹn làm người chạy bàn, và một bà lão giỏi nấu ăn. Ta tự mình làm đầu bếp chính, bà lão phụ trách vài món khác.
Bốn người chúng ta chỉ mất năm ngày để chuẩn bị cho quán ăn khai trương.
Ngày khai trương, quán đông vui nhộn nhịp.
Cũng trong ngày đó, một vị khách không mời đã ghé đến.
Là Cố Dung An.
Đi cùng hắn ta còn có một cô nương.
Cô nương đó rất xinh đẹp.
Nàng ta có đôi mày mắt mang nét kiêu ngạo của tiểu thư danh giá.
Nhưng trước mặt Cố Dung An, trên gương mặt nàng ta chỉ toàn là nụ cười ngọt ngào.
Nhìn thấy quán ăn nhỏ của ta vừa khai trương, nàng ta sáng mắt lên: “Dung An ca ca, quán ăn mới này có món hoành thánh huynh thích nhất, chúng ta thử xem nhé!”
Cố Dung An mỉm cười dịu dàng: “Được!”
Nhưng khi hắn ta ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ta bước ra từ bếp. Sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi, buột miệng: “Ngươi sao lại ở đây?”
Nụ cười trên mặt cô nương đó thu lại, vẻ lạnh lùng không vui hiện rõ. Cố Dung An vội vã giải thích rằng ta chỉ là người đồng hương ở Tín Châu.
Hắn ta nói: “Nàng ta chỉ là con gái chủ tiệm hoành thánh mà ta hay ăn ở Tín Châu thôi.”
07
Nàng tiểu thư lập tức cười: “Thì ra là vậy.”
Nàng ta nói mình họ Trương, là vị hôn thê của Cố Dung An.
Ngay lúc đó ta liền nhận ra nàng ta là ai.
Trương Tình Tuyết.
Cành cao mà Cố Dung An đã trèo lên.
Kiếp trước và cả kiếp này, đây là lần đầu tiên ta gặp nàng ta.
Trương Tình Tuyết nhìn ta, hỏi: “Ngươi sao lại đến kinh thành?”
Cố Dung An ngay lập tức lộ vẻ lo lắng, ánh mắt hắn ta lấp lóe sự cảnh cáo, rõ ràng chỉ cần ta nói thêm một câu thôi thì e rằng kết cục còn chẳng khá hơn kiếp trước.
Hiểu ý, ta liền đáp: “Phụ thân ta đã qua đời, thân cô thế cô ở Tín Châu khó bề sinh sống, ta nghĩ kinh thành dưới chân thiên tử, có lẽ sẽ an toàn hơn một chút!”
Dù là Trương tiểu thư hay là Cố Dung An, cả hai đều không phải là người mà ta có thể chọc vào.
Trương Tình Tuyết không rõ là tin hay không tin, liếc nhìn ta với ánh mắt khinh miệt và vẻ bề trên.
Nàng ta nói: “Vậy thì, mang lên hai bát hoành thánh đi!”
Cố Dung An không muốn có quá nhiều dây dưa với ta, liền nói: “Hay là chúng ta đến tửu lâu khác thôi! Chỗ này người lẫn lộn, chẳng biết đồ ăn có sạch sẽ hay không.”
Ta còn chưa kịp nói gì, Thạch Đầu – đứa trẻ ta nhặt từ ngôi miếu hoang về – lập tức không vui: “Ngươi nói đồ ăn nhà ai không sạch sẽ?
“Ngươi mặc đồ trông có vẻ đường hoàng mà sao cái miệng lại không ra gì?”
Gia nhân phía sau Trương Tình Tuyết liền bước lên một bước, quát lớn: “Hỗn xược! Ngươi to gan dám vô lễ với trạng nguyên đương triều và Trương tiểu thư sao?”
“Thị vệ, bắt nó lại cho ta!”
“Dạ!”
Sắc mặt ta lập tức biến đổi, vội muốn tiến lên ngăn cản, Trương Tình Tuyết nói: “Khúc cô nương muốn cứu nó sao?”
Ta vội nói: “Xin Trương tiểu thư rộng lòng bỏ qua!”
Trương Tình Tuyết nói: “Vậy thì ngươi quỳ xuống cầu xin ta!”