Ngước lên nhìn, người vừa lên tiếng là Giang Yến Thời. Ta nhẹ nhõm thở phào.
Quả nhiên, có hắn ở đó, người phủ Kinh Triệu Doãn không dám động tới ta. Hắn tuyên bố để Đại Lý Tự tiếp nhận và điều tra vụ án, không lâu sau liền tra ra rằng một nữ tỳ vô tình hạ dược trong bánh canh. Rõ ràng, đó chỉ là một kẻ bị đẩy ra gánh tội thay.
Rời khỏi Cố phủ, ta bước tới cảm tạ Giang Yến Thời và mời hắn một bữa cơm.
Giang Yến Thời tỏ vẻ hài lòng: “Thảo nào ngươi mở quán ăn, tay nghề thật sự rất giỏi!”
Ta cười đáp: “Nếu đại nhân yêu thích, thường xuyên tới Khúc Ký, ta sẽ tự tay nấu cho ngài!”
Khúc Ký là tên quán nhỏ của ta.
Từ đó về sau, Giang Yến Thời quả thật thường ghé Khúc Ký để dùng bữa.
Điều khiến ta khó chịu là sau khi thành thân, Cố Dung An cũng thỉnh thoảng đến quán, lời nói bóng gió không phải muốn ta rời khỏi kinh thành thì cũng dò hỏi xem có phát hiện ra điều gì trong quán.
Và một lần nữa, hắn ta lại xuất hiện, lần này đi cùng Trương Tình Tuyết.
13
Nàng ta đến ngay sau khi Cố Dung An rời đi. Vừa thấy ta, nàng ta đã giận dữ chửi mắng, mắng ta lợi dụng mối quan hệ đồng hương để quyến rũ Cố Dung An và đòi người phá nát quán của ta.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo hống hách của nàng ta, ánh mắt ta lạnh dần: “Chỉ là một nam nhân ta đã bỏ, ta cần gì phải quyến rũ lại hắn?”
Trương Tình Tuyết lập tức trừng mắt căm ghét nhìn ta: “Ngươi nói gì?”
Ta nhìn nàng ta, cười khẩy: “Cố phu nhân chèn ép ta khắp nơi chẳng phải vì biết ta là nguyên phối của Cố Dung An nên mới cứ luôn đối địch với ta hay sao?”
Sắc mặt Trương Tình Tuyết trở nên âm u, nàng ta giơ tay định tát ta, nhưng cái tát đó không hạ xuống được vì đã bị một bàn tay khác chặn lại.
“Cố phu nhân, đây là đang làm gì vậy?”
Người đến là Giang Yến Thời.
Trương Tình Tuyết rõ ràng rất sợ hắn, nói với vẻ khinh bỉ: “Giang đại nhân, chuyện của ta và con tiện nhân này, liên quan gì đến ngài?”
Giang Yến Thời lạnh lùng đáp: “Vụ án tại quán này vẫn chưa kết thúc.
“Đây vẫn là hiện trường án mạng, làm sao không liên quan đến bổn quan?
“Cố Phu nhân phái người đến phá hủy, phải chăng là đang muốn phá hoại hiện trường?”
Trương Tình Tuyết không dám làm gì Giang Yến Thời, chỉ có thể hung hăng liếc ta một cái rồi quay người bỏ đi.
Giang Yến Thời gọi nàng lại: “Khoan đã.”
Trương Tình Tuyết nhíu mày: “Giang đại nhân còn muốn nói gì?”
Giang Yến Thời: “Bồi thường.”
Trương Tình Tuyết biến sắc, định nói thêm nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Giang Yến Thời, nàng ta chỉ có thể ra lệnh cho người mang tiền bồi thường rồi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng nàng ta khuất dần, ta quay lại ngắm căn quán đã bị làm cho rối tung như một nồi cám lợn.
Nói là phá hoại, nhưng ta lại thấy họ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ta chợt nhớ tới lần trước Đại Lý Tự đến quán, dường như cũng là để tìm đồ.
Ta nói ra suy đoán của mình với Giang Yến Thời, rồi hỏi: “Các ngài đang tìm thứ gì phải không? Vụ án mạng kia liệu có liên quan đến nhà họ Trương?”
Giang Yến Thời lập tức nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm khiến ta cảm thấy ớn lạnh, vừa định mở miệng giải thích thì hắn đã nói: “Phải!”
Ta liền hiểu ra.
Ta thử hỏi: “Có tiện nói đó là thứ gì không?”
Giang Yến Thời nói cho ta biết, đó là một quyển sổ sách.
Trong đó ghi lại bằng chứng về việc quan binh ở biên ải Bắc Lương bị tham ô và nhận hối lộ, cùng với tên của kẻ đứng sau chủ mưu.
Đại Lý Tự trước đó từng bắt được một viên võ tướng phụ trách quân giới, kẻ đó đã nhận tội và một mực khai rằng mình làm một mình.
Nhưng Giang Yến Thời đã buộc hắn khai ra sự thật.
14
Thật không may, chưa kịp biết sự thật, viên võ tướng kia đã bị một ngục tốt của Đại Lý Tự giết chết để diệt khẩu.
Sau đó, ngục tốt này biến mất không dấu vết, và khi được phát hiện lại, thi thể hắn đã nằm trong giếng của quán trọ ta vừa mua.
Hai tháng trước, Giang Yến Thời nghe được tin rằng viên võ tướng đó, trước khi chết, đã giao một cuốn sổ sách quan trọng cho tên ngục tốt, chính là bằng chứng mấu chốt của vụ án.
Tên ngục tốt đã lấy cuốn sổ đó và giết chết viên võ tướng.
Sau khi hắn chết, Đại Lý Tự lục soát khắp nơi mà ngục tốt này từng đến nhưng vẫn không tìm thấy cuốn sổ.
Tên ngục tốt từng là bạn của chủ quán trọ trước, vì vậy hắn được thu nhận và che chở.
Chủ quán trước đó không biết tên ngục tốt dính líu đến vụ án, nhưng sau khi thấy Đại Lý
Tự liên tục điều tra, cảm thấy có điều bất thường, hắn quyết định bán quán nhanh chóng và rời khỏi kinh thành.
Thế là, quán rơi vào tay kẻ xui xẻo là ta.
Dù nói là xui xẻo, nhưng thật ra cũng không hẳn vậy. Nơi này là khu vực quý giá nhất kinh thành, nếu không vì lý do đó, ta cũng khó có cơ hội mua được.
Giang Yến Thời bảo ta rằng quán này là nơi tên ngục tốt ẩn náu lâu nhất, nên họ phải thường xuyên quay lại để lục soát, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Chẳng trách nhà họ Trương và Cố Dung An cũng đã nhiều lần đến đây tìm kiếm.
Ta hít sâu một hơi, nói: “Nhưng ta gần như đã lật tung quán này lên rồi, thực sự không tìm thấy chỗ nào để giấu đồ cả, cũng chẳng thấy cuốn sổ nào!”
Giang Yến Thời đáp: “Ta biết.”
“Yên tâm đi, ta sẽ không để Trương gia và Cố gia quấy rầy ngươi thêm nữa.”
Ta mỉm cười: “Đa tạ Giang đại nhân!”
Tiễn Giang Yến Thời xong, ta vẫn nghĩ mãi về những lời hắn nói.
Nằm trên giường lăn qua lăn lại mà không thể ngủ, lòng ta hiểu đây là cơ hội – cơ hội để trả thù.
Ta không thể bỏ qua!
Ta ngồi dậy, định tìm kiếm thêm lần nữa.
Vừa bước xuống giường, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, ta quay lại nhìn chiếc giường và các đồ nội thất trong phòng.
Khi ta mua lại quán này, những đồ đạc này chưa hề được động tới.
Sàn nhà hay tủ đựng chẳng có chỗ nào giấu đồ. Vậy còn những món nội thất thì sao?
Ta bắt đầu dò tìm quanh chiếc giường, và nhận ra có điểm bất thường.
Ta lấy dao, chẻ mạnh vào phần cuối giường và bất ngờ phát hiện ra một cuốn sổ sách nằm bên trong.
Vội vàng cất kỹ cuốn sổ, ta lập tức tới Đại Lý Tự.
Không ngờ, vừa ra khỏi cửa, ta liền bị bắt cóc.
Khi tỉnh lại, trước mặt ta là Cố Dung An.
Hắn ta nhìn chằm chằm ta, hỏi: “Giữa đêm khuya, ngươi muốn đi đâu? Ngươi phải chăng đã phát hiện ra thứ gì đó?”
15
Lúc này ta mới biết rằng, không chỉ có người của Đại Lý Tự theo dõi mình, mà còn có cả người của nhà họ Trương và nhà họ Cố. Xâu chuỗi lại những việc xảy ra trong thời gian gần đây, ta nhanh chóng hiểu ra sự việc.
Vụ án mà Giang Yến Thời nói, e rằng có liên quan mật thiết đến nhà họ Trương.
Trương Tình Tuyết bước vào từ bên ngoài, lạnh lùng nói: “Phí lời với tiện nhân này làm gì?
“Cố Dung An, giết ả đi!
“Rồi phóng một mồi lửa thiêu rụi quán của ả, để mọi thứ sạch sẽ, không còn dấu vết gì cả!”
Cố Dung An tái mặt, lắp bắp: “Tình Tuyết…”
Trương Tình Tuyết trừng mắt nhìn hắn ta, vẫn với vẻ ngây thơ thường thấy, nhưng lời nói lại sắc lạnh:
“Sao? Ngươi thật sự còn lưu luyến với tiện nhân này sao? Hay ngươi tưởng ta không biết quan hệ giữa ngươi và ả?”
Nói xong, nàng ta tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào hắn: “Không sao, dù gì ta cũng rất thích khuôn mặt ngươi. Vậy nên, Cố Dung An, ta cho ngươi một cơ hội.
“Ngươi hãy tự tay giết ả tiện nhân này, thì mọi chuyện giữa các ngươi ta sẽ bỏ qua. Sau đó ngươi vẫn là Dung An ca ca của ta, là rể quý của nhà họ Trương.”
Dứt lời, nàng ta ném một con dao găm xuống trước mặt Cố Dung An: “Dung An ca ca, động thủ đi!”
Cố Dung An toàn thân run rẩy nhìn con dao găm, rồi nhặt lên, hướng mắt nhìn ta, nói: “Uyển Nương, tại sao ngươi không chịu nghe lời ta? Tại sao cứ nhất quyết phải đến kinh thành?”
Hắn ta nắm chặt dao trong tay: “Ngươi tự tìm đường chết, trách ta sao được!”
Nói xong, hắn ta vung dao lên, không chút do dự mà đâm thẳng về phía ta!
Bỗng một mũi tên xé gió bay tới, trúng vào cánh tay hắn, khiến con dao rơi xuống đất.
Giang Yến Thời đã xuất hiện.
Ta thở phào nhẹ nhõm, không thể nào Đại Lý Tự lại đến sau nhà họ Trương được, thật may, họ đến kịp lúc để cứu ta một mạng!
16
Ta giao cuốn sổ sách cho Giang Yến Thời: “Đây chắc là cuốn sổ mà ngài muốn tìm!”
Giang Yến Thời xem qua, nét mặt lộ vẻ vui mừng: “Đây đúng là thứ Đại Lý Tự cần tìm.
“Khúc cô nương, cô đã lập đại công!”
Cố Dung An rõ ràng biết đó là gì, sắc mặt hắn ta đầy hoảng sợ: “Uyển Nương, đừng đưa cuốn sổ đó cho hắn, nàng không được đưa cho hắn…!”
Nhưng chưa nói hết câu, miệng hắn ta đã bị bịt kín.
Giang Yến Thời nhìn ta, hỏi: “Cô nương có mềm lòng không?”
Ta mỉm cười: “Sao có thể?
“Ta còn muốn bọn chúng chết hơn cả đại nhân!”
Giang Yến Thời lúc này mới yên tâm, lập tức sai người đưa Trương Tình Tuyết và Cố Dung An về Đại Lý Tự.
Hôm sau, rất nhiều người trong kinh thành đều tận mắt chứng kiến cảnh người của Đại Lý
Tự dẫn binh xông vào phủ Thượng Thư bộ Hộ, bắt giam toàn bộ người nhà họ Trương bất kể già trẻ lớn bé.
Cả nhà của tân khoa Trạng Nguyên Cố Dung An bên cạnh cũng bị tra xét và tịch thu tài sản.
Ngay trong ngày, trong cung truyền xuống thánh chỉ tru di cả nhà họ Trương và họ Cố, nói rằng vụ án tham ô quân lương nửa năm trước là do Thượng Thư Trương đại nhân chủ mưu.
Trương đại nhân là Thượng Thư bộ Hộ, quản lý tài chính triều đình, vậy mà lại dám tham ô quân lương.
Nghe nói hoàng đế trong cung nổi giận lôi đình, quyết không tha cho một ai trong nhà họ Trương, dù là đàn bà trẻ nhỏ, tất cả đều bị xử trảm.
Cố Dung An vì giúp nhà họ Trương tiêu hủy chứng cứ cũng bị bắt giam, ban đầu vốn không đến mức tử hình, nhưng không ngờ Đại Lý Tự lại tra ra rằng bảng trạng nguyên của hắn là do mạo danh mà có.
Dù có tài, nhưng hắn ta không hề đỗ đạt trong kỳ thi hương.
Chức vị trạng nguyên mà hắn ta có là nhờ nhà họ Trương sắp đặt.
Người vốn là trạng nguyên thực sự đã bị nhà họ Trương thủ tiêu ngay đêm đó.
Tổn thất một nhân tài lại thêm tội danh gian lận trong khoa cử, một điều đại kỵ đối với hoàng đế.
Vì vậy, hắn ta cũng bị kết án tử hình, và sẽ bị xử trảm cùng nhà họ Trương trong cùng một ngày.
Vì tìm ra chứng cứ then chốt, ta được trọng thưởng, chính là thứ ta thích nhất – vàng.
Ngày trước khi Cố Dung An bị hành hình, ta đến đại lao gặp hắn ta.
17
Lúc này, hắn ta đã không còn dáng vẻ công tử ôn nhuận như ngọc mà ta từng yêu thích nữa, ngược lại, hắn ta trông vô cùng thảm hại và suy sụp. Thấy ta, hắn ta lập tức lao đến trước mặt:
“Uyển Nương, Uyển Nương! Nàng đến rồi?
“Tốt quá! Ta biết mà, Uyển Nương không đành lòng bỏ mặc ta đâu!
“Uyển Nương, cứu ta đi, nàng cứu ta đi, ta hứa sau này sẽ cùng nàng về lại Thanh Sơn thôn sống yên ổn, chúng ta sẽ bên nhau trọn đời.
“Nàng mau cứu ta ra khỏi nơi quỷ quái này đi! Uyển Nương!”
Ta nhìn hắn ta như vậy, cười khinh bỉ:
“Cố Dung An, ngươi lấy đâu ra tự tin cho rằng ta sẽ bằng lòng cùng ngươi sống yên ổn, ngươi lấy đâu ra tự tin cho rằng ta sẽ cứu ngươi ra?
“Sao ngươi lại ngây thơ đến thế?”
Sắc mặt Cố Dung An tái nhợt: “Uyển Nương, ta là người mà nàng yêu thương nhất, là Cố lang của nàng mà!
“Sao nàng có thể không cứu ta?
“Uyển Nương, ta không muốn phản bội nàng, là ta không còn cách nào khác!
“Là Trương Tình Tuyết để mắt đến ta, ta không có cách nào từ chối…”
“Ta vốn nghĩ nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ở lại Thanh Sơn thôn, đợi ta đứng vững ở kinh thành rồi sẽ đón nàng lên hưởng phúc.
“Nhưng ta nào ngờ nàng lại tự mình đến kinh thành tìm ta? Vãn Nương, ta thật sự không còn cách nào khác, ta không có lựa chọn nào khác!”
Nhìn nam nhân trước mắt với gương mặt xấu xa, lại nghe những lời tự tư, đê tiện và vô sỉ ấy, trong lòng ta chỉ còn lại sự chán ghét.
Lời trong thoại bản quả không sai, nam nhân quả thực không nên nhặt bừa.
Ta không nhịn được mắng: “Không có cách nào khác là sao?