Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HỮU DUYÊN VÔ PHẬN Chương 3 HỮU DUYÊN VÔ PHẬN

Chương 3 HỮU DUYÊN VÔ PHẬN

9:05 sáng – 22/07/2024

8

Người bán bánh bao nói, Ôn đại nhân bị giáng chức, không biết đi đâu.

Có lẽ thấy ta đầy vẻ lạc lõng, hắn lại nói.

“Cô nương đói bụng chứ? Bánh bao một văn tiền, bánh bao thịt hai văn tiền, cô muốn mua mấy cái?”

Ta mỉm cười, xoa xoa đôi tay lạnh cóng, mua cho Bảo Nhi một cái bánh bao, còn mình thì mua một cái bánh mì.

Đêm đó ta nằm trên giường trằn trọc.

Số phận đối với ta thật tàn nhẫn.

Mười năm trước là vậy, mười năm sau cũng là vậy.

Nhưng chúng ta còn sống, ngày tháng cuối cùng cũng phải tiếp tục.

Nhà không còn, thì dựng lên nhà mới.

Đường không còn, thì tìm con đường khác.

Dù phía trước không có đường, từng bước từng bước đi tới, rồi cũng thành đường.

Bước nhỏ cũng được, bước chậm cũng chẳng sao, người còn sống là tốt rồi.

Còn về việc thách thức quyền lực hoàng gia, báo thù rửa hận, đó không phải là việc ta có thể vọng tưởng.

Trời sáng, ta dẫn Bảo Nhi đến Vĩnh An huyện, cách Thanh Dương Thành hai mươi dặm.

Vì chỉ là huyện nhỏ, quản lý cũng lỏng lẻo, ta cắn răng đem số tiền còn lại ra hối lộ nha dịch, cuối cùng cũng có được một tờ hộ tịch.

Số tiền còn lại để làm vốn buôn bán.

Ta thuê một gian cửa hàng mặt tiền ở ngõ Bình An.

Nơi đây tên hay, Bình An Bình An, chỉ mong từ nay mỗi ngày đều cùng bình an mà sống.

Bên trong tiệm để ở, bên ngoài đặt lò bếp, còn dựng một cái lều, bày bốn cái bàn gỗ.

Chỉ bán canh cá viên.

Đối diện là một cửa hàng tạp hóa, chủ tiệm là một thím góa chồng.

Lúc rảnh rỗi bà thường sang đây trò chuyện với ta. Nếu khách ăn đông, bà cũng giúp ta trông coi Bảo Nhi.

Là một người tốt bụng.

Đi về phía tây hai dãy phố, có một nhà bán cá. Cá tươi sống, giá cả lại phải chăng.

Như vậy, mỗi tháng trừ chi phí và sinh hoạt, ta vẫn có thể tiết kiệm được chút ít.

 

9

Ngày tháng yên ổn trôi qua, bình dị mà náo nhiệt. Thời gian như bóng câu qua cửa.

Bảo Nhi đã ở phố thị ba năm, trở thành một cậu bé sáu tuổi nghịch ngợm.

Cả ngày trêu mèo chọc chó, không thấy bóng dáng đâu.

Ta thường bận không chăm lo nổi Bảo Nhi, đành để nó chơi đùa quanh ngõ, vài ngày nữa sẽ đưa nó đi học.

Sáng sớm, ta vừa bày quán đã có lão hán mới vào thành và khách chờ đi làm ghé qua.

Có người hỏi: “Nghe nói có vị tướng quân từ ngoài đến, hôm nay đi qua đây, có đúng không?”

Lão hán trước tiên cầm bát “húp” một ngụm canh nóng, rồi mới hài lòng đáp:

“Đúng vậy, ta tận mắt thấy, ngựa rất đẹp, hai vị tướng quân oai phong lắm!”

Bảo Nhi ngồi ở góc bàn nghe họ khoe khoang, càng nghe càng phấn khích.

Cuối cùng không thể kiềm chế nổi, nhất quyết kéo ta đi xem.

Các thực khách đang ăn cười bảo ta cứ yên tâm mà đi.

Đường vốn không rộng, người tụ tập xem náo nhiệt lại đông, tụm lại một chỗ.

Ta và Bảo Nhi chỉ có thể đứng ở cuối.

Từ xa nhìn thấy hai người một già một trẻ mặc giáp sắt, bên hông đeo đao Huyền Hổ, cưỡi trên lưng ngựa.

Thật là oai phong lẫm liệt.

“Mẹ, chúng ta lại gần thêm chút nữa.”

Bảo Nhi kéo tay ta len lỏi trong đám đông, cố gắng đi trước khi tướng quân xuất thành.

Ta chỉ lo theo kịp Bảo Nhi, không hứng thú với cảnh tượng này.

Khi ta vô tình ngẩng đầu nhìn lên, giật mình kinh ngạc.

Vị tướng quân trẻ tuổi kia tuy mặt lạnh lùng, nhưng dáng vẻ giống hệt nhị công tử—Tống Thanh.

Nhưng người này khí chất khác xa nhị công tử, da ngăm hơn, cũng gầy hơn.

Nhưng trên đời này có nhiều người giống nhau mà.

Ta thu lại tâm tư, không dám nghĩ nhiều.

Đến khi họ đi xa, ta mới hoàn hồn.

“Mẹ, con cũng muốn làm tướng quân! Cưỡi ngựa lớn, mang đao lớn!”

Ta kìm nén sự xao động trong lòng, dẫn Bảo Nhi trở về quán.

“Muốn làm tướng quân thì được, nhưng phải học đọc học viết trước. Không thì sao đọc hiểu chiến báo mà làm tướng quân được?”

“Vậy con muốn học chữ!”

Ta cười gật đầu: “Được, vài ngày nữa ta sẽ đưa con đến trường.”

Nghe vậy, mắt Bảo Nhi sáng rực, vui mừng nhảy nhót.

Bảo Nhi thông minh, nếu không xảy ra chuyện kia, ba tuổi đã bắt đầu học chữ.

Bây giờ gần bảy tuổi rồi mà vẫn chưa biết được mấy chữ.

Bởi vì bút mực giấy nghiên đối với người dân thường đều rất đắt đỏ, là một khoản chi phí không nhỏ.

Ta thầm tính toán số tiền tích góp được những năm qua, đã đến lúc đưa Bảo Nhi đi học rồi.

Chồng của tỷ Làn nhà bên cạnh làm việc ở một trường học trên trấn, cũng là một con đường.

Tỷ ấy vui vẻ đáp: “Ta tối nay sẽ nói với hắn, ngươi yên tâm, việc này không khó.”

“Xong việc ta mời tỷ ăn cơm.”

Tỷ Làn cười lớn: “Vậy ta sẽ ‘chặt chém’ ngươi một bữa.”

10

“Sang nương tử, cho hai bát cá viên. Phần của ta như cũ, phần kia đừng bỏ hành.”

“Vâng, ngài chờ chút.”

Ta lau sạch bột trên tay, đưa tay nhận lấy hộp cơm từ thực khách.

Người này là khách quen, tên là Dương Hoài, hình như là lính bảo vệ thành Thanh Dương.

Ta đếm đủ số cá viên, thả vào nước sôi khuấy đều, tiếp tục trò chuyện với hắn.

“Dương tiểu ca hôm nay sao không ăn rồi mới đi?”

“Ài, dậy trễ hai khắc, không kịp ăn.”

“Cá viên của nhà ngươi thực sự ngon. Đúng lúc huynh đệ của ta đến, mang một phần cho hắn nếm thử.”

Hắn nhìn quanh một vòng rồi hỏi.

“Sang nương tử, tiểu tử nhà ngươi đâu? Sao không thấy nó?”

Nhắc đến đứa nhóc ấy ta chỉ biết cười khổ.

“Chắc lại chạy đi chơi đâu rồi.”

Ta múc canh cá viên giao cho Dương tiểu ca, hắn nhanh nhẹn nhận lấy hộp cơm, để lại một câu.

“Bận đi nhé, ta đi đây.”

Sau đó, hắn nhảy lên con ngựa quý ngoài cửa, phóng đi.

Tỷ Làn cười nói: “Quả nhiên là vội vàng đi trực.”

Buổi sáng khách ăn đông, lại qua thêm một lúc, nhân cá sắp hết.

Ta thầm lo lắng, liệu có phải Lý tiểu ca đưa cá cũng dậy muộn?

Nhờ tỷ Làn trông giúp quán, ta chuẩn bị đi tìm hắn.

Vừa rẽ qua góc phố, đã thấy một hán tử cường tráng ôm giỏ cá lớn đi tới.

Hắn thấy ta, nhe răng cười:

“Đợi sốt ruột rồi phải không?”

Ta gật đầu, thấy hắn mồ hôi nhễ nhại, liền hỏi: “Sao không đẩy xe?”

“Hôm nay xe hỏng, ta sợ ngươi cần gấp, nên vội đem tới.”

Ta dẫn hắn vào quán.

Thím Ngưu bán tạp hóa đối diện cười đầy ẩn ý, nháy mắt với ta.

Đúng lúc bên ngoài vang lên tiếng kêu lớn:

“Mẹ ơi—”