4
Mùa đông rét buốt, đất trời phủ đầy tuyết trắng, cây khô treo đầy cành băng.
Tiểu thư trải qua một đêm mới sinh được tiểu công tử.
Ta mở cửa, thấy thế tử đứng bên ngoài, mắt mũi đỏ hoe, không biết là do lạnh hay do khóc.
Hắn không thèm nhìn tiểu công tử, lao thẳng vào phòng.
Cũng không uổng công tiểu thư cố gắng sinh con cho hắn.
Nay tiểu thư gặp được người tốt, ta có đủ ăn đủ mặc, chẳng còn ngày nào tốt đẹp hơn thế này.
Tiểu công tử như cục bột trắng, thế tử đặt tên cho nó là Tống Ninh.
Nhưng ngày thường, mọi người đều gọi nó là “Bảo Nhi”.
Tiểu thư sau khi có quý tử liền trở nên bận rộn.
Bảo Nhi lẫm chẫm đi đến năm ba tuổi, ta ngày ngày ở bên, càng khiến nó quấn quýt ta hơn.
Tiểu thư giả vờ ghen tị, cười nói đùa:
“Bảo Nhi chỉ cần A Trúc, không cần mẹ nữa rồi.”
Bảo Nhi bước những bước chân ngắn ngủn, “đùng đùng đùng” lao vào lòng tiểu thư, giọng trẻ con ngây thơ:
“Con yêu mẹ nhất mà!”
Giao thừa, Bảo Nhi kéo tay ta vào thư phòng, cùng nó vẽ tranh, viết chữ Phúc.
Nửa lớn nửa nhỏ như nó làm gì có chuyện nghiêm túc, chỉ là góp vui thôi.
Nhị công tử mua bánh sữa khoai và bánh đường của quán Huệ Tuệ Cát để chọc Bảo Nhi, nó liền ném bút, ôm lấy hộp bánh không rời.
Trong phòng có lò sưởi, tiểu đồng giúp nhị công tử cởi áo choàng lông cáo đỏ, hắn mang theo hơi lạnh đi về phía ta, nhìn thoáng qua bức tranh ta vẽ, ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi vẽ cái gì vậy?”
Ta không biết vẽ, chỉ là bày trò cùng Bảo Nhi, tiện tay vẽ nguệch ngoạc.
Ta thật thà đáp:
“Vẽ điều may mắn.”
Nhị công tử cười rộ lên: “Haha, vẽ hay lắm.”
Bảo Nhi vừa ăn bánh vừa kêu:
“Nhị thúc thúc, sao chỉ khen A Trúc mà không khen con, con cũng vẽ điều may mắn mà!”
Nghe vậy nhị công tử cười khẩy: “Tiểu tử thối, mau ăn đi. Lạnh rồi sẽ không ăn được nữa đâu.”
5
Đêm đến, ta cùng tiểu thư ngồi trong phòng đợi thế tử.
Tiểu thư ôm Bảo Nhi vào lòng dỗ ngủ. Ta tay thêu đôi giày mới cho Bảo Nhi. Tiểu tử lớn nhanh, mỗi ngày một khác, y phục giày dép cũng phải thay thường xuyên.
Tiểu thư ngẩng đầu, dò hỏi ta:
“A Trúc, qua năm ngươi tròn hai mươi, có người nào trong lòng không? Để ta làm mai cho.”
Hình bóng thiếu niên chợt thoáng qua trong đầu ta.
Nửa năm trước, lão vương phi đích thân định cho hắn một mối hôn sự rất tốt.
Ta chưa từng có ý nghĩ trèo cao.
Thế gian đối với nữ tử nghiêm khắc, thà kết hôn với người thường còn tốt hơn là bám víu làm thiếp.
Một khoảnh khắc rung động thật không đáng là gì.
Ta thêu xong mũi cuối cùng, cắt đứt sợi chỉ, cười lắc đầu.
Tiểu thư lại nói: “Nếu ngươi muốn ra khỏi phủ tự do, hoặc có kế hoạch gì khác, đừng giấu ta, ngươi biết ta luôn ủng hộ ngươi.”
Ân tiểu thư lớn lao, ta khắc ghi trong lòng.
“Nô tỳ nhà không có cha mẹ, họ hàng không có người thân, chỉ có tiểu thư thật lòng đối đãi. Có tiểu thư và Bảo Nhi bên cạnh, cuộc đời này vậy đã đủ rồi.”
“Ngươi đúng là ngốc.”
Tiểu thư khẽ thở dài, bế tiểu công tử đưa cho ta.
“Bảo Nhi đã ngủ rồi, ngươi cũng cùng nó ngủ đi. Nó một mình ngủ không yên.”
Ta đón lấy Bảo Nhi, sửa lại y phục cho nó, rồi quấn thêm lớp chăn mỏng, trong gió lạnh rít qua hành lang.
Không hề hay biết rằng đó là lần cuối cùng tạm biệt tiểu thư.
6
Chưa qua giờ Sửu, ta đã bị đánh thức bởi tiếng bước chân hỗn loạn.
Quản sự ma ma bên cạnh tiểu thư đột ngột đẩy cửa phòng, bà vẻ mặt lo lắng, lời nói cấp bách.
“Nhanh nhanh nhanh, cô nương mau dậy, mang theo tiểu công tử trốn đi!”
Tim ta đập thình thịch, chưa kịp hỏi nguyên do đã bị lão ma ma vội vàng kéo theo, rồi nhét ta và Bảo Nhi vào một gian mật thất.
“Im lặng, không được ra ngoài.”
Bà đóng cửa mật thất, từ đó, sinh tử cách biệt.
Mật thất tối tăm không có ánh sáng, cái lạnh mùa đông thấm qua tường đá. Ta ôm chặt Bảo Nhi trong lòng.
Trẻ con thiếu ngủ, giữa chừng tỉnh dậy một lần rồi lại ngủ say.
Ta dựa vào cửa đá, bên trong tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi, bên ngoài tiếng đao kiếm va chạm càng thêm chói tai.
Trong đêm tối không biết thời gian, cũng không biết đã qua bao lâu, cho đến khi tiếng pháo nổ đầu năm mới “bùm bùm”, bên ngoài mới yên tĩnh.
Bảo Nhi từ từ tỉnh dậy, đưa tay nhỏ lau má ta.
Lúc này ta mới nhận ra mình đã khóc từ lúc nào.
“Ai bắt nạt ngươi? Ta sẽ nói với cha, để cha bảo vệ ngươi!
“A Trúc, chỗ này tối quá, chúng ta ra ngoài đi.”
Ta nhỏ giọng dỗ dành: “Bảo Nhi ngoan, chúng ta chơi trò chơi, xem ai tìm thấy chúng ta trước nhé.”
“Được thôi.”
Trong mật thất có chút đồ ăn nước uống, không nhiều, chỉ đủ trong hai ngày.
Ta cố gắng chịu đựng đến ngày thứ năm, mới mở cửa mật thất.
Trong sân rộng không một bóng người, những thứ quý giá trong phòng đều không còn, những thứ không đáng giá lại bị đập vỡ, xé rách.
Thi thể đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại vết máu khắp nơi.
Đó là máu của ai?
Là máu của toàn bộ người trong gia tộc Tống, một trăm tám mươi bảy mạng sống.
Năm Lương Xuân thứ hai mươi bảy, Bảo Nhi và ta giống nhau—
Mất cha mẹ, mất nhà.
7
Ta cắn chặt răng, buộc bản thân bình tĩnh lại.
Ta nhặt vài món trang sức còn tạm nguyên vẹn, rồi dùng tay che mắt Bảo Nhi.
Ôm nó, ta đi qua hành lang nhuốm máu, không quay đầu lại mà chui qua cửa trước của hồ nước.
Ta đem toàn bộ y phục quý giá và các món đồ nhỏ nhặt để đổi thành bạc vụn và đồng xu.
Từ lúc ra khỏi mật thất, Bảo Nhi không nói một lời, mặc ta sắp xếp, yên lặng đến đáng sợ.
Ta dẫn nó đến cửa hàng may mua chiếc áo nhỏ bằng vải thô, rồi ôm nó vào quán ăn ở góc phố, ăn một bát mì nóng.
Trên phố tin đồn không ngớt, chỉ trong lúc ăn cũng đã nghe được một phần.
Hoàng thượng nghi ngờ lão vương gia tạo phản. Không biết từ đâu có được hai bức mật thư, không có bằng chứng gì mà trực tiếp định tội chết cho cả nhà Tống gia một trăm tám mươi chín người, xử tử ngay lập tức.
Chỉ để tránh đêm dài lắm mộng, đến cả cơ hội kêu oan cũng không có.
Kẻ cầm quyền dễ dàng quyết định sinh tử của người khác, thật nực cười.
“Nghe nói giết sạch sẽ, không chừa một ai!”
Vụ thảm sát diệt môn khiến các thực khách than thở không thôi.
Ta và Bảo Nhi trở thành kẻ sống sót duy nhất.
Một là nô tỳ của tội thần, một là nhi tử của tội thần.
Chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Không thể ở lại Hoài Châu, chỉ còn cách tìm đường về Thanh Dương Thành tìm lão gia và phu nhân.
Dù sao họ cũng là máu mủ thân thích của Bảo Nhi.
Ta đưa hai mươi đồng cho người bán rau để ra khỏi thành, trốn trong giỏ rau mà lọt qua cổng.
Lúc theo tiểu thư về nhà chồng là đi đường thủy, chỉ vài ngày là đến. Giờ lại khiến ta phải mất hơn một tháng.
Bọn ta trú tại quán trọ rẻ tiền nhất, ngủ ở ngôi chùa đổ nát ngoài thành, thậm chí còn trốn trong hang núi tránh bão tuyết.
Mùa đông năm nay đặt biệt dài. Ngón tay ta bị tê cóng, lòng bàn chân cũng bị rộp lên vài vết, đôi khi đêm đến đau nhức không ngủ được.
Bảo Nhi khóc hỏi ta: “A Trúc, mẫu thân và phụ thân có phải đi xa lắm không? Đều không cần Bảo Nhi nữa sao?”
Ta không biết phải giải thích với nó thế nào.
Ta lau sạch nước mắt trên mặt nó, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Bảo Nhi đừng khóc, là ông bà ngoại nhớ Bảo Nhi, A Trúc sẽ đưa Bảo Nhi đi gặp họ.”
Nhưng số phận không bao giờ thuận theo lòng người.
Khi ta vào được Thanh Dương Thành, mới nghe tin rằng—Ôn gia đã không còn.