24
Sau Tết, Yến Phượng lại nhờ người đến tìm ta. Nói rằng muội ấy bệnh nặng, muốn gặp ta một lần. Ta vòng vèo ra khỏi nội viện, dọc theo con đường đất của ngoại viện, đi đến một ngôi nhà hoang.
Gió bắc gào thét, thổi rách giấy cửa sổ.
Yến Phượng nằm trên giường đất trong căn nhà đổ nát, khuôn mặt bị khói than làm đen kịt, chỉ còn da bọc xương, gắt gao nắm chặt tay ta. Tay muội ấy đầy vết nứt tím đỏ, mủ chảy ra rồi đóng vảy.
“Tỷ tỷ cứu muội! Dưỡng mẫu không phải là người, bà ta lấy hết tiền của muội, nhưng không chịu mời lang y, cũng không mua thuốc cho muội. Ngay cả đồ tỷ tỷ đưa trước đây, bà ấy cũng cướp đi!”
Yến Phượng khóc không ngừng, giọng yếu ớt, nói một câu cũng phải thở ba lần. Không có ta che chở, sự lanh lợi trước kia của muội ấy đã bị cuộc sống bào mòn dần. Ánh mắt chỉ còn sự đau khổ sắc bén, như muốn đâm thủng mọi người trong tầm mắt.
Ta nhẹ nhàng rút tay ra, dùng khăn lau đầy một tay khói đen.
“Yến Nhi, Tết đến rồi, phủ không cho hạ nhân mời đại y, sợ không may. Tỷ tỷ đã nấu vài bát trà gừng đường đỏ, trước mắt muội uống trước để xua tan cái lạnh đã nhé.”
Trong phòng chỉ có một ấm trà miệng đen, nước cũng nhờn nhợt, nổi lên một lớp màng, khó uống. Nhận bát trà gừng đường đỏ ta đưa, Yến Phượng vừa uống vừa khóc.
Muội ấy liếc nhìn chiếc áo bông xanh trên người ta. Dày dặn sạch sẽ, cổ tay có hoa văn, càng làm nổi bật vẻ đoan trang trắng trẻo. So với muội ấy đầu bù tóc rối, quần áo rách rưới, gầy còm, chảy nước mũi.
Như mây và bùn.
Uống xong trà gừng, muội ấy liền có sức mắng người.
“Tỷ tỷ, tỷ ăn ngon mặc đẹp trong nội viện, phong cảnh như vậy, sao nỡ để muội bệnh tật rét mướt ở đây! Tỷ không sợ ông bà đã khuất từ dưới đất bò lên tìm tỷ sao!”
Đây rồi.
Ta chính là đang chờ Yến Phượng nhắc đến gia đình. Ta lập tức đỏ mắt.
“Tỷ tỷ không có tài cán, trong nội viện chỉ có thể làm việc vặt, không thành người lanh lợi trước mặt chủ nhân. Yến Nhi, chờ cho muội khỏe lại, mới có thể hưởng phú quý.”
Ta khóc to hơn muội ấy, nước mắt rơi nhiều hơn, lập tức làm muội ấy im lặng. Yến Phượng nắm chặt tay ta, như vặn một cành liễu.
Bóp đi bóp lại.
“Bảo vật gia truyền đem đi, chẳng có động tĩnh gì, Chu ma ma không nói giúp muội à?”
Ta đột ngột rút tay ra, Yến Phượng chưa kịp hồi lực, đập vào cạnh giường, đau đến nhe răng nhếch miệng. Ta giả vờ giận dữ nói:
“Người ta không giúp muội, muội còn mạng ở đây mà phàn nàn sao? Chúng ta không có người thân giúp đỡ, không có người chuộc chúng ta, muội đừng làm phật ý Chu ma ma nữa! Trong nội viện có mấy tiểu nha hoàn, mùa đông bệnh nặng, ca ca bọn họ đều làm nên việc, vừa ra sức vừa bỏ tiền, bây giờ đã khỏi cả rồi. Dù tỷ ở nội viện, nhưng cũng chỉ là phận nữ nhi, không có tài cán gì, cũng không có cách nào giúp muội hơn. Hiện tại tỷ cũng như tượng Phật đất qua sông, còn không tự bảo vệ được mình!”
Ánh mắt Yến Phượng lóe lên, tay dừng lại, dùng tay móc mảnh gừng trong kẽ răng, lẩm bẩm:
“Chúng ta không có người thân…
“Người ta lại có ca ca ra sức bỏ tiền…”
Muọi ấy móc đến rách cả lợi.
Yến Phượng vốn tính thích tranh giành, không chịu thua kém, không thể nhìn người khác tốt hơn mình. Muội ấy tính toán, muốn đưa mọi người trở thành công cụ cho việc đạt được sự thoải mái của mình.
Ta là tỷ tỷ, ca ca chắc cũng vậy.
Gió lạnh từ lỗ thủng trên cửa sổ thổi vào, làm đổ rèm trên giường. Ta hắt hơi.
“Ở đây bẩn và lạnh quá, tỷ phải về ngay.”
Ta lộ vẻ ghê tởm.
Ta khoác cho Yến Phượng một chiếc áo bông đỏ mới tinh, cổ tay thêu viền bạc, bảo muội ấy dưỡng bệnh, vài ngày nữa nội viện chọn nha hoàn, ta sẽ tìm cách nhờ Chu ma ma điều động muội ấy.
“Chờ tỷ tỷ, chờ đến khi tỷ chết cũng không thấy động tĩnh, khốn kiếp!”
Sau khi ta đi, muội ấy quả nhiên đã hành động.
25
Đêm đã khuya.
Những nha hoàn nhỏ ở ngoại viện bước trên tuyết đến đại bếp để sưởi ấm.
Cháu trai của Chu ma ma, Tiểu Thạch Đầu cũng đến, khoảng bảy tám tuổi, rất đáng yêu. Nó rúc vào lòng ta, như mèo con, rất quấn người.
Những tiểu nha hoàn ríu rít nói, Yến Phượng nhờ quản sự Hồ Nhị Gia viết một bức thư, gửi cho ca ca của muội ấy, người đang làm Bách hộ ở trấn Hoài Lai, Liêu Đông.
“Muội ấy nói ca ca muội ấy rất oai phong, quản lý hơn trăm người, và huynh ấy thương muội ấy nhất, biết muội ấy bệnh, chắc chắn sẽ gửi tiền ngay.”
Bách hộ.
Dù không phải là quan lớn, nhưng cũng không phải là dân thường, một ngón tay cũng có thể nghiền nát, không khéo một ngày nào đó lại có triển vọng tốt.
Ba mươi năm sông Đông, ba mươi năm sông Tây, chớ coi thường kẻ nghèo trẻ tuổi. Một bát thuốc kết tình, không thể bỏ qua. Hồ Nhị Gia sai người đi lấy thuốc cho Yến Phượng, rồi sắp xếp muội ấy vào một phòng ấm áp.
Ông ta thường mang điểm tâm đến thăm, ra vào tươi cười. Chỉ vài ngày, thân hình khô cằn của Yến Phượng lại được hồi sinh.
Khi xuân về, muội ấy mặc áo chẽn bó sát, thoa son phấn, mắt long lanh, eo mềm như liễu, cũng có chút quyến rũ.
Chu ma ma nói, Yến Phượng chắc đã bị Hồ Nhị thu làm thiếp, từ một cô nương trở thành nữ thiếp.
“Hồ Nhị là người háo sắc, làm hại không ít tiểu nha hoàn. Ông ta có một người thê rất hung dữ, sống ở sau phố, biết chuyện của Yến Phượng, chắc chắn sẽ đánh chết nàng ấy. Cô nương này tâm địa không ngay thẳng, trước đây đã thích hại người để lợi mình, làm hại chính mình, con nhất định đừng để nó hại cả con!”
Ta không chú ý, trong đầu chỉ có thông tin về ca ca. Thì ra huynh ấy ở Liêu Đông!
Liêu Đông, trấn Hoài Lai!
Ngẩng đầu nhìn về phía bắc, mái nhà lạnh lẽo dưới bầu trời xanh xám, mưa xuân rơi yên tĩnh. Ta nghe thấy tim mình đập thình thịch.
Cả hạt mưa cũng rơi vui vẻ. Từng chuỗi, từng lớp, đan thành một bức rèm ngọc dày đặc. Gió xuân thổi, có thể cuốn tới ngoài cửa cao, vượt qua kinh thành xuân đậm và rừng tuyết trắng, thổi tới Liêu Đông.
Bạch Tú Tú nói, lúc này Liêu Đông vẫn còn tuyết lớn, trắng xóa, có thể chôn lấp giày của người, ngựa cũng không chạy nổi.
Ca ca có khỏe không?
Có còn bị lạnh tay như hồi nhỏ không?
Huynh ấy có uống rượu ấm không?
Huynh ấy uống rượu có còn mặt đen mặt đỏ như Quan Công không?
Huynh ấy có giống Quan Công, luôn bất khả chiến bại trên chiến trường?
Rồi, ca ca có luôn sống sót trong trận chiến…
Sống sót… đợi ta.
Ca ca hiếu thảo, chịu khó, lại mạnh mẽ, huynh ấy chưa biết cả nhà đã mất, chắc vẫn đang mơ ước cưỡi ngựa cao, vinh quy bái tổ, làm vẻ vang cho cha mẹ…
Nước mắt ta không ngừng rơi làm ướt trang sách viết cho Tiểu Thạch Đầu. Cậu bé phồng má, vừa thổi những giọt nước mắt to như hạt đậu trên giấy, vừa thổi lên má ta.
“Tỷ tỷ, nước mắt bị gió thổi đi rồi.”
Chu ma ma nhìn ta đầy phức tạp, yêu thương vuốt ve tóc nhỏ của Tiểu Thạch Đầu.
“Sau này, nhớ nghe lời Oanh Nhi tỷ tỷ của con nhớ chưa.”
Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn ôm tay ta.
“Oanh Nhi tỷ tỷ, đệ, Đại Bạch, luôn ở bên nhau.”
Đại Bạch là con mèo hoang trong sân, mắt xanh biếc, lông trắng xù quanh cổ như một con sư tử nhỏ. Nó luôn bẩn thỉu, nhưng rất quấn người. Thấy ta đến, nó lăn lộn, phơi bụng, kêu meo meo, muốn ăn cá vàng nhỏ ta mang đến.
Tiểu Thạch Đầu ít nói, nhưng luôn có thể trò chuyện cả ngày với Đại Bạch. Cậu thì nói tiếng trẻ con, còn nó kêu meo meo. Một người một mèo, trò chuyện rôm rả. Làm ta nhớ đến những ngày ở bên ca ca và con chó trắng nhỏ.
Và cả Hổ Tử.
Tiểu Thạch Đầu có chút giống cậu ấy, ngờ nghệch, nhưng trong đầu rất thông minh.
Ta không ra khỏi phủ, nhờ gia đình Chu ma ma giúp tìm Hổ Tử. Một năm qua, vẫn không có tin tức. Hy vọng cậu ấy đến Liêu Đông an toàn.