21
Chẳng mấy chốc đã đến cuối năm.
Người đến thăm hỏi, tặng quà cầu chức không ngừng, phủ Quốc Công cũng liên tiếp tổ chức tiệc lớn tiệc nhỏ. Đại tiểu thư của phủ tiến cung làm nương nương.
Đúng là dệt hoa trên gấm, lửa đổ thêm dầu chi thế.
Ngay cả nô tài trong phủ cũng đứng thẳng lưng, những tiểu tư có thể ra ngoài thì hống hách, như cua ngang ngược.
Trong không ai quản, chỉ có những xe lễ nối tiếp, người cúi đầu vào chật nhà.
Lão phu nhân cảm thán.
“Phủ chúng ta, lập nghiệp từ Bình An Châu, vài năm trước suy tàn, cửa ngõ vắng vẻ, đã bao lâu không náo nhiệt như vậy. Nhờ ơn Đức phi nương nương trong cung, lại gặp năm mới, lần này phải tổ chức đại yến hội linh đình. Họ hàng quý tộc, bạn bè thân thích, đều mời đến ăn tiệc.”
Một thời gian, tiền bạc tiêu như nước chảy. Kho từ đầy thành rỗng. Phu nhân ra lệnh, tất cả nha hoàn tiểu tư giảm một nửa tiền hàng tháng. Còn chủ tử trong phủ vẫn tiếp tục ăn chơi xa hoa.
Chu ma ma quản lý bếp lớn, bận rộn đến mức không rời được bếp, nhân sâm, bào ngư, yến sào, vi cá, từng món từng món được dọn ra.
Dù vậy, chủ nhân vẫn muốn ăn những món mới lạ hơn. Lão phu nhân muốn gọi món, sợ người hầu truyền không rõ, Chu ma ma liền cử ta đi. Bà cài lên tóc ta một bông hoa nhung màu vàng nhạt.
“Con ăn mặc quá giản dị. Lão phu nhân thích những cô nương trẻ trung hoạt bát.”
22
Ta tươi cười bước vào hoa sảnh.
Lão phu nhân tóc bạc phơ, tinh thần phấn chấn, cười đùa với con cháu, muốn gọi một số món ăn ngon.
“Nha đầu này xinh thật! Nhìn kìa, còn biết viết chữ, cứ làm việc ở bếp mãi thì thật phí mất một bông hoa.”
Bà quay đầu, bảo đại nha hoàn tìm hiểu kỹ về phẩm chất của ta. Ta tự tin hành lễ. Cầm bút than, ghi lại từng yêu cầu của các chủ nhân. Phu nhân nhìn thoáng qua ta, nói.
“Món ăn phải nhạt mới ngon, người cũng phải nhạt mới đẹp.”
Phàm là nha hoàn xinh đẹp, trong mắt phu nhân đều là không tốt, đều muốn quyến rũ Tiểu Công gia.
Đây là đang cảnh cáo ta. Ta vâng dạ ngoan ngoãn.
Chợt phát hiện một ánh nhìn luôn dõi theo ta, khi ta bước tới gần Tiểu Công gia, ánh mắt đó càng thêm nặng trĩu, như thể thành hình, đè nặng làm ta không thể thở.
Chính là hắn ta.
Đôi mắt đào hoa đầy tình ý của hắn thoáng qua một tia ngạc nhiên, dịu dàng nói:
“Ta muốn gọi một số món làm từ hoa lan, bếp trên chú ý một chút, có thể tham khảo ‘Liêu Trai Chí Dị’.”
Lòng ta chợt lạnh. Đêm đó dưới chậu lan trong nhà kính, chắc hẳn hắn ta đã nhận ra ta.
Hắn ta khẽ cười, ánh mắt từ từ rời khỏi mặt ta, lướt qua ngực và eo ta.
Chiếc áo choàng vàng treo sau lưng hắn có ánh sáng xanh vàng lấp lánh, càng làm nổi bật hắn như ngọc bích, ánh mắt lưu luyến.
Đôi mắt đầy tình cảm này, đã làm tan nát bao nhiêu trái tim của các quý nữ. Hắn luôn yêu thích những thứ đẹp đẽ. Nha hoàn trong mắt hắn ta, không khác gì một búp bê đất đẹp đẽ.
Ta không nhìn hắn. Bởi vì ta cảm nhận được, phu nhân cũng đang nhìn ta. Ánh mắt ghét bỏ như nhìn một con ruồi xanh.
23
Khi hỏi xong từng tiểu thư, ta thở phào nhẹ nhõm, đang định ra ngoài, thì thấy một cô nương ngồi trong phòng bên của hoa sảnh, đang pha trà.
Nàng ấy không mặc y phục của nha hoàn. Nhưng cũng không sang trọng, mái tóc đen chỉ cài một cây trâm bạc, người nhạt nhẽo như nước.
Đó là tiểu thư nhà họ Bạch – Bạch Tú Tú.
Cha của nàng từng cứu Quốc Công gia trên chiến trường, Quốc Công gia đã hứa sẽ lấy Bạch Tú Tú làm chính thất cho Tiểu Công gia, để nàng được phú quý cả đời.
Nhưng đời người khó đoán, nhà họ Bạch sa sút. Cha của Bạch Tú Tú mất tích trên chiến trường, đã hai năm không có tin tức. Bạch Tú Tú sống rất khó khăn. Lúc đó đại tiểu thư của phủ Quốc Công chưa vào cung, nàng ấy sai người đón Tú Tú đến.
“Phủ Quốc Công trung nghĩa, sao có thể để ân nhân gặp nạn được?”
Việc này đã làm thanh danh của đại tiểu thư tốt lên, sau khi vào cung, nàng ấy được phong làm Đức phi, quả là một bước lên trời. Nhưng trái lại Phủ Quốc Công không đối xử tốt với Bạch Tú Tú.
Thứ nhất, coi nàng ấy như một người họ hàng nghèo khó, đãi ngộ còn không bằng một nha hoàn hạng nhất.
Thứ hai, sau khi đại tiểu thư vào cung, phủ đã bắt đầu tìm đối tượng khác cho Tiểu Công gia, tuyên bố không để ai ngoài con gái của gia tộc danh giá bước chân vào phủ.
“Tú Tú xuất thân từ gia đình nhỏ, chưa từng trải qua sóng gió lớn, làm chính thê của nhà họ Lương sẽ hại cho nàng ấy. Để Lương Ngộ thành thân, rồi nạp Tú Tú làm quý thiếp, cũng không phải phụ ân nghĩa của nhà nàng ấy.”
Tin từ Đức phi trong cung gửi về.
“Tiểu thư nhà Quốc Công phủ, con gái duy nhất của lão tể tướng Lâm, cháu gái của công chúa trưởng, chủ nhân huyện Thanh Lạc, bà nội, cha mẹ xem ai có tính cách tốt, sau này nghe lời Lương Ngộ, có thể để Tú Tú làm quý thiếp.”
Ý là, Phủ Quốc Công đã sắp xếp cho tương lai của Tú Tú, bước nào cũng nhượng bộ, nếu Bạch Tú Tú còn nói gì khác, tức là không có lương tâm.
Lời hứa của Quốc Công gia, cuối cùng cũng chỉ là lời nói suông. Nhưng Bạch Tú Tú không quan tâm những điều này.
Nàng vẫn hàng ngày tươi cười, đến thượng phòng để hầu hạ lão phu nhân, được thưởng tiền, liền nhờ phủ giúp tìm tin tức về cha.
“Mọi việc đều nghe theo sắp xếp của lão phu nhân. Tú Tú không có gì không bằng lòng, chỉ là trước hết muốn tìm cha trước, hỏi ý kiến của ông ấy.”
Nàng ấy là người thiện lương trượng nghĩa.
Kiếp trước khi ta bị đánh chết, chỉ có một mình Bạch Tú Tú đứng ra nói.
“Điều tra rõ rồi hãy đánh cũng không muôn, đây là một mạng người!”
Sau đó nàng ấy bị ma ma bên cạnh phu nhân kéo lại.
“Tiểu thư lo cho mình trước đi!”
Dù vậy, ta cũng rất cảm kích nàng ấy.
“Bạch tiểu thư, ngài muốn ăn gì, bếp trên đang chuẩn bị bữa cơm tất niên!”
Nàng ấy cầm ấm nước sôi, đang đun nước núi Ngọc Tuyền cho lão phu nhân pha trà, việc này vốn là của đại nha hoàn Nùng Tình, nhưng nàng ấy lười biếng, lại sai Bạch tiểu thư làm.
Tú Tú cũng không tức giận, chân mày dịu dàng.
“Phủ ăn gì, ta ăn nấy.”
“Ngài là người Liêu Đông phải không?” ta hỏi.
Mặt nàng ấy hiện lên vẻ hoài niệm.
“Hai năm rồi không thấy tuyết lớn ở Liêu Đông.”
Bữa cơm tất niên.
Ta đặc biệt mang đến vài món Liêu Đông, có đậu sa áo tuyết, nấm vân thù nấu gà con, bánh bao đậu khô, món thịt bọc ngọt chiên giòn.
Lão phu nhân thấy lạ, ăn rất vui.
“Liêu Đông là nơi thâm sơn hẻo lánh, không ngờ đồ ăn lại ngon như vậy.”
“Thứ người quê mùa ăn, mà được lão phu nhân thích, đó là phúc của họ!”
Các chủ nhân của phủ Quốc Công nói chuyện qua lại. Tiểu Công gia kể một câu chuyện cười, lão phu nhân ôm hắn ta cười không ngớt.
“Con khỉ này, sao lại có thể đùa giỡn các quan chức triều đình, bọn họ đó đều là mặt người dạ thú, ở nhà nói thì được, gặp họ phải khách khí kính trọng! Con vẫn phải thi khoa cử, không thể không quan tâm công danh!”
Tiểu Công gia làm nũng cúi đầu, khiến lão phu nhân cho cậu một xấp tiền mừng tuổi.
Thật là náo nhiệt.
Đây là cái Tết đoàn viên của người khác. Ta đứng trong góc ôm tách trà. Mũi cay, cúi đầu. Hình ảnh cha mẹ, ca ca hiện lên trong đầu.
Nhà bọn ta tuy nghèo, nhưng Tết cũng giết một con lợn, gói một rổ bánh chưng, trắng mập như tiền vàng, bên trong có đồng xu, ai cắn được thì cười khúc khích, dùng dây đỏ xâu lại, treo trong nhà.
Cha mẹ cũng tặng tiền mừng tuổi.
Ta làm nũng, ca ca liền cho ta tiền mừng tuổi của mình, túm lấy tóc ta, nói ta nghịch ngợm, ta ném lại một cục tuyết. Huynh ấy lại linh hoạt như khỉ mà tránh. Cục tuyết trúng con chó trắng nhỏ.
Nó phấn khích chạy đến dụi vào ta, mùi thơm ngậy của chó con vẫn còn quanh quẩn trong mũi, ca ca bất lực bế ta và con chó nhỏ đi vào.
“Trời lạnh, mũi đỏ hết rồi, mau vào nhà.”
Con chó nhỏ được chia một cục xương thịt, liếm láp phát ra tiếng chóp chép.
Ca ca ngày Tết uống một ngụm rượu gạo, chàng thiếu niên có lông mày đen rậm, khuôn mặt đỏ bừng như Quan Công trong một vở kịch. Ta cười nói nếu huynh ấy oai phong như vậy, chắc chắn đánh tan giặc tàn ác.
Dưới đèn lồng đỏ, tuyết nhẹ bay, nhà nông nhỏ của bọn ta dù như cỏ rác, cũng vui vẻ, cũng náo nhiệt. Vì là cỏ rác, cảm thấy thế giới rộng lớn, bao la, và hạnh phúc.
Giống như sự náo nhiệt của nhà giàu có, là mùi thơm của thịt và trà quấn lấy nhau, là sống động. Làm gì có chuyện cao thấp sang hèn?
Giờ đây, cha mẹ đã đi về suối vàng, ca ca lại không biết tin tức, ta như chiếc bèo trôi lềnh bềnh vô định, luôn lo sợ.
Trong phủ Quốc Công, may mà có Chu ma ma chiếu cố. Chỉ là, từ khi bà thay thế Ngô ma ma trở thành người thân tín của phu nhân, không biết vì sao, bà luôn mặt mày sầu muộn, chỉ khi cuối tháng mới nở được vài nụ cười.
Ta hơi lo lắng.
Trong hoa sảnh lớn, tiếng chúc tụng không ngừng. Bạch tiểu thư luôn im lặng, nàng cúi đầu, nhưng lại có sự kiên cường như cây tùng bách.
Nàng gắp một đũa đậu khô. Từng miếng nhỏ chậm rãi nhai, như đang nhai xuân hạ thu đông của quê hương. Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng ấy đỏ hoe, nhìn ta đầy cảm kích.
Từ ngày đó, bọn ta thường xuyên qua lại, ta mang bánh ngọt tươi qua, nàng pha một bát trà, hơi nước bốc lên, trò chuyện khắp nơi, ta thấy nàng tươi tắn hơn trước nhiều.
Bạch Tú Tú đẹp như cây cối miền Bắc, dù nở hoa, cũng mang một sự mạnh mẽ, không có sự mềm mại hay mê hoặc.
Vì vậy Tiểu Công gia không thích.