Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HỒNG LÂU MỘNG Chương 5 HỒNG LÂU MỘNG

Chương 5 HỒNG LÂU MỘNG

7:28 chiều – 21/07/2024

17

Ta mở cửa.

Trên mặt Yến Phượng có hai vết tát đỏ bừng. Đôi mắt sưng húp lên như hai quả hạch đào vì khóc. Muội ấy dừng kêu, thân mình co ro trong đống củi. Không còn vẻ kiêu ngạo ngày đó. 

Ta cố nặn ra giọt nước mắt, vội vàng bước tới.

“Yến Nhi, tỷ tỷ đến cứu muội đây.”

Muội ấy nhào đến ôm lấy chân ta, vừa khóc vừa lau nước mũi.

“Tỷ tỷ ơi, Ngô ma ma nói muội trộm bạc trong kho. Hôm nay là lần đầu tiên muội vào nội viện, muội không trộm! Bà ấy muốn đánh chết muội, tỷ có thể nói bạc là của tỷ không, dù sao vốn cũng là của tỷ, muội không muốn chết hu hu hu…”

Quy củ trong phủ nghiêm khắc.

Hóa ra Yến Phượng cũng biết, trộm đồ sẽ bị đánh chết. Vậy ra, khi muội ấy đưa viên ngọc nam châu trên áo choàng vàng cho ta, cũng đã coi ta là người chết rồi.

Hay cho một câu huyết mạch tương liên!

Gió bắc lạnh buốt, lòng ta cũng như băng dưới giếng, cứng ngắc, không còn chút tình cảm nào. 

Nếu đã vậy, đừng làm bẩn dòng máu nhà họ Hoàng nữa. Máu của muội cũng nên làm ấm cho tỷ tỷ được rồi.

18

“Yến Nhi, tỷ tỷ cũng muốn cứu muội. Nhưng hiện tại, Ngô ma ma đã chọc giận phu nhân, đã gục ngã, việc này đang do Chu ma ma xử lý.”

Yến Phượng hít mũi, mắt sáng lên.

“Chu ma ma thích tỷ, tỷ đi cầu xin bà ấy đi.”

Ta cười lạnh, nhưng mặt thì đầy vẻ khó xử.

“Chu ma ma đã chiếu cố cho chúng ta rất nhiều. Bà ấy mới nhậm chức, nhiều người dòm ngó, chỉ mong tìm được chút sai sót để hạ bệ. Phòng của Nguyễn ma ma, người hầu của lão phu nhân, sắp đến ngày mừng sinh thần, các quản sự trong phủ đều đang vội đi tặng quà dâng lễ, Chu ma ma không thể không đi. Nguyễn ma ma lớn tuổi, rất thích ngọc, nói ngọc dưỡng người. Nếu ai tặng cho Chu ma ma một món quà như vậy, sẽ là một ân tình lớn.”

Ta lo lắng, nắm chặt khăn tay, vặn thành nút.

“Thật đáng tiếc là chúng ta nghèo khổ, cũng không có gì để nịnh nọt người ta.”

Tai và lông mày của Yến Phượng dựng lên. Muội ấy nghe rất chăm chú. 

Chỉ một lát, chân mày cau lại rồi giãn ra, rối rắm và nghi ngờ trong đôi mắt ấy lăn tăn như bánh xe nghiền lên mặt ta.

Ta vẫn bình tĩnh, chỉ cúi đầu rơi nước mắt. Tỏ ra là một người tỷ tỷ tốt. 

Từ khi gia đình tan nát, ta tự nhận chưa bao giờ có một chỗ đối xử tệ với Yến Phượng.

Cơm xin được cho muội ấy ăn trước, đống rơm trong ngôi chùa đổ nát muội ấy cũng được đắp trước, để mua cho muội ấy một cây kẹo hồ lô, ta và Hổ Tử đã phải đi đẩy xe cho người bán hàng ba ngày, đôi dép rơm dưới chân đều mòn rách.

Dù vào phủ Quốc Công, ta cũng từng bước kéo Yến Phượng đi cùng. 

Ai trong phủ cũng khen ta một câu hiếu thuận phúc hậu. Yến Phượng đạt được hôm nay, dù có sự giúp đỡ của ta, nhưng nếu muội ấy không tham lam, không ai có thể đẩy muội ấy lên được.

Yến Phượng cắn môi, còn do dự. Ta không còn kiên nhẫn, nói thẳng, giọng như khóc.

“Cuối năm Tiểu Công gia sẽ chọn nha hoàn, dưỡng mẫu của muội định giới thiệu hiền muội của bà ấy, Yến Nhi, muội có mệnh cách tốt, muội mới xứng đáng đi!”

Mệnh cách tốt, cũng phải có mạng lớn để hưởng. Bị nhốt trong nhà kho, không biết ngày nào bị kéo ra đánh chết. Làm sao mơ làm chủ tử nhà giàu được?

Yến Phượng nghiến răng ken két. Muội ấy quyết tâm, thở hổn hển nói:

“Dưới chậu hoa lan thứ hai trong nhà kính, đào lên có một hộp nhỏ, trong đó có ngọc bội gia truyền của bà nội cho muội. Tỷ tỷ, tỷ lấy nó đưa cho Chu ma ma, nhờ bà ấy thả muội ra.”

19

Tuyết mịn bay tán loạn.

Ta cầm theo đèn lồng, đào đất trong nhà kính, bên dưới quả nhiên có một hộp gỗ hồng nhỏ. Mở ra, bên trong là ngọc bội mà ta luôn mong nhớ, trên đó khắc chữ “Oanh” bằng thư pháp thảo.

Ta cầm lấy vật đã mất mà nay tìm lại được, khóc nấc lên.

Yến Phượng không chịu nói ra tung tích của ca ca. Vậy ta sẽ tìm nguồn gốc ngọc bội. Sẽ có ngày ta tìm được ca ca.

Ta khôi phục lại mọi thứ trong nhà kính, đặt lại chậu lan. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng mèo kêu, và tiếng giày đạp trên tuyết ken két. 

Tiếng càng lúc càng gần. Là một nam nhân! Ta nghe thấy hắn ta hỏi một câu.

“Ai ở đó?”

Giọng nói trầm ấm, mang theo chút tò mò, là một thiếu niên. 

Đây là nội trạch. Ngoài Quốc Công gia, chỉ còn Tiểu Công gia. Chắc hẳn là Tiểu Công gia, người mà ai cũng ví là trứng phượng hoàng.

Ta biết việc đêm khuya trai đơn gái chiếc nguy hiểm thế nào, liền cúi người, khom lưng, bước từng bước dọc theo chậu hoa ra ngoài.

Trong nhà kính ánh sáng lạnh lẽo của tuyết trăng,hắn ta đến, không khí càng thêm lấp lánh.

Ánh sáng xanh vàng nhấp nháy. Là chiếc áo choàng vàng. Lòng ta run lên, theo phản xạ muốn tránh xa hắn ta. 

Bên ngoài dần không còn tiếng động. Ta nghĩ rằng cây cỏ che khuất rất tốt, không ai nhìn thấy ta.

Rất lâu sau về sau, Tiểu Công gia Lương Ngộ mới nói với ta.

“Ngươi là một cô nương như ngọc, cùng phong lan, tuyết mịn và đèn lồng trắng không giống người. Như yêu tinh hoa cỏ, đẹp đến không thực.”

Những lời phong hoa tuyết nguyệt của hắn ta. Cần một nha hoàn xinh đẹp làm nền. Ta không muốn trở thành sự điểm xuyết cho cuộc đời của ai. Dù hắn ta cao quý cũng không được.

Ta có ca ca cần phải tìm, có thù phải trả.

Thế gian này, đối với ta mà nói không chỉ dừng lại ở nội trạch.

20

Khi có được ngọc bội, ta cũng không cầu xin Chu ma ma. Bà ấy liền nặng tay nhẹ tay, đuổi Yến Phượng về ngoại viện, tiếp tục làm nha hoàn làm việc nặng. 

Có tiểu nha hoàn lặng lẽ hỏi ta.

“Oanh Nhi tỷ tỷ, có cần chúng ta chiếu cố Yến Phượng không?”

Ta vỗ đầu nàng ấy.

“Các ngươi còn nhỏ, tự lo cho mình đã đủ rồi.”

Mọi người đều ngầm hiểu, nghĩ rằng ta đã nản lòng thoái chí, không muốn quản Yến Phượng nữa. 

Cuộc sống của Yến Phượng liền trở nên tồi tệ.

Trước kia, muội ấy ỷ vào việc mình là nha hoàn hạng ba, bắt nạt nha hoàn làm việc nặng ở ngoại viện, chèn ép các bà ma ma. 

Giờ muội ấy quay lại liền gặp cảnh thê thảm. 

Đám người kia đương nhiên trả thù, đổ nước vào chăn muội ấy, mùa đông lạnh giá đóng băng thành tảng. Không để phần thức ăn, bữa nào cũng chỉ còn thùng nước rửa bát.

Việc bị chửi mắng ngay trước mặt không nể nang, đã trở thành chuyện thường ngày. Còn người dưỡng mẫu trọng sang khinh hèn kia, nhận tiền nhưng không bảo vệ được muội ấy, còn không bằng Chu ma ma tử tế.

Bà ta đến ngoại viện gây náo loạn, giật một mớ tóc của Yến Phượng, miệng mắng chửi, cuỗm đi số tiền riêng còn lại và áo khoác mùa đông của Yến Phượng.

Rất nhanh, Yến Phượng đổ bệnh. Muội ấy nhờ người tìm ta. Ta đều viện cớ có việc, không thể rời đi.

Đây mới chỉ là bắt đầu.

Yến nhi.

Sau này muội sẽ còn nhiều khổ nạn, hãy nếm trải hết đi. Trước đây đối tốt với muội, muội không để ý. Phải bị cuộc sống đánh đập, mới biết cúi đầu. 

Thỉnh thoảng gặp vài bà mụ già ở ngoại viện dưới hành lang, họ cúi đầu, cười nịnh, không dám xúc phạm ta.

Ta chủ động đến gần, đặt một nắm tiền đồng vào tay họ. Kêu leng keng.

Âm thanh thật dễ nghe.

“Cảm ơn các ma ma đã chăm sóc Yến Phượng. Tính tình muội ấy nóng nảy, cần rèn giũa, các ma ma cũng giúp muội ấy thành tài, số tiền này cầm lấy mua chút rượu uống cho ấm trong mùa đông.”

Họ vui vẻ đồng ý nhận lấy.