Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HỒNG LÂU MỘNG Chương 4 HỒNG LÂU MỘNG

Chương 4 HỒNG LÂU MỘNG

7:28 chiều – 21/07/2024

13

Khi những bông tuyết đầu tiên rơi xuống, ta cuối cùng cũng gặp được vị chủ nhân đầu tiên của phủ Quốc Công – phu nhân.

Phu nhân nhân từ, ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn. Ta theo chân Chu ma ma, vào báo cáo chi tiêu và thu nhập của ngoại viện trong vòng một năm qua.

Những năm trước, người quản lý báo cáo lờ mờ, năm nay ta đã đặc biệt liệt kê chi tiết mọi chi tiêu, viết ra giấy. Chu ma ma đọc một bản, trình cho phu nhân một bản.

Mỗi mục đều ghi rõ ngày tháng năm, việc chi tiêu, số tiền chi tiêu và sai lệch bao nhiêu. Sổ sách còn được bọc một lớp giấy dầu để tránh bị ướt bởi tuyết.

Phu nhân rất hài lòng.

Ngô ma ma đứng sau rèm, ánh mắt nhìn ta cũng sáng lên. Sau khi ra khỏi phòng chính, Chu ma ma phải đến báo cáo với lão phu nhân, nói ta tự về. Ta liền quay lại tìm Ngô ma ma. Quả nhiên bà ta đang đợi ta dưới hành lang.

“Cô nương tốt, ta có hai cuốn sổ sách, ngươi xem những chỗ nào không khớp, nói cho ta nghe được không?”

Bà ta có một đứa con trai chỉ biết lãng phí tiền bạc, ăn chơi đàn đúm, nếu không, cũng không thể ép bà mụ già này nhận hối lộ của mấy tiểu nha hoàn, trộm tiền riêng của phu nhân như vậy.

Hai cuốn sổ sách này, một là thật, một là giả.

Kiếp trước trước khi ta chết, việc của Ngô ma ma bị phu nhân phát hiện, cả nhà đều chết rất thảm. Cả những nha hoàn nhỏ đi cửa sau của bà ta, cũng không ai có kết cục tốt.

Ta liên tục lắc đầu, bối rối nói:

“Ma ma, bà tìm nô tỳ tức là coi trọng nô tỳ, đáng lẽ nô tỳ không nên từ chối. Chỉ là, những thứ này nô tỳ không hiểu lắm, tất cả đều nhờ muội muội của ta làm giúp, Yến Phượng, muội ấy rất thông minh, chỉ là tính tình có chút thật thà, không thích xuất hiện trước mặt người khác.”

Thật thà, không thích xuất hiện trước mặt người khác. Có nghĩa là có cũng được, không có cũng được. Giống như cái bóng, dù mất tích cũng không ai để ý.

Ngô ma ma nghiền ngẫm hai câu này, trong ánh mắt dần dần loé lên ý nghĩ, thái độ với ta cũng trở nên lạnh lùng.

“Được rồi, ngươi đi đi. Đừng nói với người ngoài, nếu không, kéo sắc kẻo lại cắt trúng lưỡi của ngươi đấy.”

Bà ta không phải là người tốt.

Yến Phượng cũng không phải là người tốt.

Hai người họ đấu đá nhau, tốt nhất là có thể khiến lộ ra nơi ngọc bội bị giấu.

14

Ngô ma ma vênh váo tự đắc đến ngoại viện chọn người. Yến Phượng biểu hiện tự nhiên hào phóng. Ta nhân cơ hội khen một câu.

“Đây chính là muội muội thông minh thật thà của nô tỳ.”

Ngô ma ma rất hài lòng, gọi Yến Phượng theo bà ta, vào nội viện uống trà táo đỏ. 

Thật là vinh dự, thật được trọng dụng a! 

Yến Phượng phấn khích đến mặt đỏ bừng. Muội ấy không biết để tay vào đâu, lúc thì sờ mặt, lúc thì sờ đầu, còn nhéo ta một cái. Hỏi ta có đau không, hỏi ta có thật không.

Yến Phượng quên hết lễ nghi quy củ, cong người, như chó nhỏ bám sát bên Ngô ma ma, dâng lên một túi tiền chứa ba lượng bạc.

Hai người càng lúc càng thân thiết. Chu ma ma tiếc nuối cho ta.

“Oanh Nhi, con mọi thứ đều tốt, hôm qua phu nhân cũng khen con lanh lợi, sao Ngô ma ma lại có mắt như mù vậy chứ, nhất định cứ chọn đứa em ngốc nghếch của con. Nó cái miệng thì nói ngược nói xuôi, thực ra trong bụng rỗng tuếch, đến cái sân cũng quét không xong. Nếu là thời kỳ phủ thịnh vượng trước đây, chắc chắn không có loại nha hoàn như vậy.”

Ta muốn vào nội viện. Chỉ là, ta không muốn đến viện của phu nhân. 

Phu nhân trông nhân từ, kỳ thực nhất khẩu phật tâm xà, đuổi người đi không chết thì cũng tàn. Nha hoàn nào xinh đẹp trong viện bà mà có kết cục tốt đâu?

Kiếp trước, ta chính là bị bà ta không hỏi rõ xanh đỏ trắng đen, một câu liền ra lệnh đánh chết.

Ta có ý khác.

Chu ma ma hạ giọng hỏi ta.

“Oanh Nhi, chẳng lẽ… con muốn đến bên cạnh tiểu công gia hầu hạ?”

Ánh mắt bà phức tạp.

Trong cả phủ, nha hoàn nào cũng đều muốn đến Tập Nha Đường hầu hạ, thứ nhất là thưởng tiền nhiều, địa vị cao, thứ hai… tiểu công gia tuấn tú nhã nhặn, chưa có thê thiếp.

Hắn ta không thích đọc sách, cũng không thích công danh, chỉ thích nơi êm ái trong đám phấn son. Trở thành thông phòng của hắn ta, liền như một bước lên mây làm chủ.

Chỉ là, lão phu nhân và phu nhân coi tiểu công gia như con ngươi, không cho phép bất kỳ nha hoàn nào làm hỏng. Những nha hoàn quyến rũ hắn ta đều bị cho uống thuốc câm rồi bán đi.

Quả nhiên là phú quý hiểm trung cầu, cầu cũng cầu không được. Ta đã từng thấy tiểu công gia từ xa. Hắn ta mặc áo bắn đỏ rực, đội mũ tím vàng, khuôn mặt đẹp như tranh.

Ta là một ngọn cỏ mọc trong bụi. 

Từ xưa, văn nhân vẽ tranh, thường vẽ lan vẽ tùng vẽ trúc, ít ai thích vẽ cỏ. Ta và tiểu công gia, không phải người trong cùng một bức tranh, vì vậy ta chưa bao giờ để hắn ta trong lòng.

“Đại nương, con biết nặng nhẹ. Con chỉ muốn sống đàng hoàng, đợi ca ca đón về nhà.”

Chu ma ma gật đầu.

“Tiền hàng tháng này, ta sẽ giữ cho con, sau này con cần thì lấy.”

Bà ấy muốn tiền nhiều hơn, đang đòi tiền ta đây mà. Ta cũng chỉ có thể cười mà đồng ý.

15

Ban đêm nổi gió lớn, làm giấy cửa sổ kêu vù vù. Nơi ở của nha hoàn hạng ba không ấm áp, khí lạnh luồn qua giấy cửa sổ, làm tay ta bị đau vì bị lạnh buốt.

Đau, khiến ta tỉnh dậy.

Đêm đã khuya, Yến Phượng vẫn chưa về. Ngô ma ma để muội ấy đi xem sổ sách. Muội ấy chắc chắn xem không hiểu, nhưng được cái nhanh trí, lại khéo nói, nhất định sẽ bịa chuyện. Nhưng điều này cũng không quan trọng.

Dù sao Ngô ma ma xem cũng không hiểu, bà ta tìm nhiều người đối chiếu, rốt cuộc chỉ để không bị lừa. Xem ra, những ngày tốt đẹp của Yến Phượng sắp chấm dứt rồi.

Ngô bà mụ làm việc mờ ám, bà ta trộm tiền riêng của phu nhân để nuôi con, nếu lộ ra khó mà thoát chết. Bà ta sẽ không để Yến Phượng sống. Ba lượng bạc sáng như tuyết kia, chính là chứng cứ hiện tại.

Trộm bạc trong kho.

Chỉ một điều này, dù ít dù nhiều, Yến Phượng cũng sẽ bị xử. Nhưng, ta không thể để Yến Phượng chết được. Muội ấy còn nắm giữ tung tích của ca ca.

Mũi ta chợt cay xè, lại nhớ đến Hổ Tử.

Ngày đó trên phố bị Trịnh đại nương đánh ngất, cư nhiên trở thành nô tỳ của phủ Quốc Công, ta cũng không biết Hổ Tử đã đi đâu.

Cậu ấy là người trọng tình trọng nghĩa, trên đường không bỏ rơi bọn ta, ngay cả bánh bao xin được cũng nhường cho ta và muội muội ăn trước, mình thì gầy guộc, chỉ nhặt thức ăn thừa ở sau quán rượu.

Không có bọn ta bên cạnh, hy vọng cậu ấy có thể sống tốt hơn.

Hy vọng mùa đông khó khăn này, cậu ấy có thể ăn no mặc ấm.

Hy vọng cậu ấy tòng quân có thể trở thành đại tướng quân.

Thế gian khó khăn, mục tiêu báo thù xa vời như mây trên trời, mịt mờ, khó thành hình. Bồ Tát phù hộ, chỉ mong ca ca, Hổ Tử và ta đều có thể sống tốt, đợi được đến ngày gặp lại nhau.

Lau khô nước mắt. Ta cầm sổ sách, gõ cửa phòng Chu ma ma. Đây là sổ sách thật của Ngô ma ma, ta đã viết lại từ trí nhớ của mình.

Ngoài ra, khi giúp Triệu ma ma sắp xếp lại sổ sách, ta cũng đã phát hiện những chiêu trò của Ngô ma ma. Tuy chỉ một phần, nhưng số tiền cũng không nhỏ. Tiệm lụa của phu nhân, mỗi năm một nửa lợi nhuận bị Ngô bà mụ trộm đi.

Một nửa.

Đã là mười ngàn lượng bạc.

16

Đêm tuyết gió gõ cửa phòng phu nhân, bà ấy cũng bất ngờ. Chu ma ma vừa trình sổ sách lên, phu nhân đã tức giận đến độ đập vỡ một bộ diêu bạch Nhữ.

“Đồ ăn cây táo rào cây sung, ta đã bao giờ bạc đãi bà ta chưa, mà bà ta lại đối xử với ta như vậy!”

Phu nhân vừa giận vừa hận.

Ngô bà mụ là người hầu cận của bà, hành xử như vậy, cư nhiên đem thể diện của bà ném đi sạch. 

Bà lập tức sai người đến phòng Ngô ma ma, lục soát ra thêm hai cuốn sổ sách nữa và một số vàng bạc châu báu đã mất. 

Trong đó còn có khăn tay bằng lụa tơ tằm của phu nhân. Những thứ này, đều là Ngô ma ma chuẩn bị đưa cho con trai đem bán.

Đây không đơn giản chỉ là trộm cắp, cũng không chỉ là thể diện.

Những món đồ của khuê các nếu bị truyền ra ngoài không rõ tung tích. Người tôn quý như phu nhân, cũng sẽ bị cho là mất phẩm giá, bị lời đồn thổi ép đến chết.

Phu nhân tức giận, ra lệnh tra tấn Ngô ma ma và con trai bà ta.

Chu ma ma liền trở thành quản sự phòng bếp lớn trong nội viện, đó là phần thưởng của phu nhân cho bà ấy. Và đương nhiên, Chu ma ma thuận lí thành chương, đem ta lên làm nha hoàn hạng hai.

Bà ta cảm kích ta vì đã không kiêu căng, không khoe công trước phu nhân, liền hỏi ta có mong muốn gì. Ta nói chân thành.

“Ngô ma ma nói Yến Phượng trộm bạc, nhốt muội ấy trong nhà kho đợi xử lý. Nô tỳ là người biết lễ nghĩa. Muội muội phạm sai lầm, nô tỳ không dám cầu xin tha thứ, chỉ muốn vì tình thân máu mủ, đi thăm muội ấy xem thế nào.”

Chu ma ma liên tục gật đầu, khen ta trung hậu có nhân phẩm.

Nhờ bà ta giúp đỡ, ta thuận lợi gặp được Yến Phượng đang bị nhốt trong nhà kho. Ngô ma ma đã ngã xuống, phu nhân cũng ra lệnh đánh chết Yến Phượng.

Lệnh này ban ra vang dội vào ban đêm. Qua nửa đêm, chỉ còn gió bắc thổi vù vù, không ai nghe thấy. Cửa nhà kho cũng không có ai canh giữ. Chỉ có tiếng khóc khàn của Yến Phượng.

“Ta không trộm bạc… Thả ta ra!”