8
Đun nước trong bếp là công việc vất vả, mỗi ngày mặt mũi đen nhẻm.
Người khác không thích. Nhưng ta lại thích.
Có bụi này, ta không cần vất vả ép nước lựu bôi lên mặt nữa.
Ta từ nhỏ đã có nước da trắng, dưới ánh nắng có thể thấy mạch máu xanh biếc, lại có đôi mắt đen láy. Mẹ nói, con gái sinh ra đẹp quá, sợ không bảo vệ được ta.
Ta từ nhỏ đã biết mình đẹp.
Ở ngoại viện này, người lộn xộn, ngoài ma ma và các tiểu nha hoàn, còn có thị vệ, tiểu tư, người nhà của quản sự, nơi nào có vết chân của nam nhân, nơi đó có tiếng cười cợt.
Nguyệt Nhung vốn đã đẹp, tiền hàng tháng lại đều mua son phấn, mỗi ngày kẻ mày vẽ mắt, là đóa hoa trong ngoại viện. Ánh mắt đám nam nhân nhìn nàng ấy cũng không đứng đắn.
Ta lén nhắc nhở nàng ấy. Nàng ấy lại liếc ta một cái.
“Nha hoàn từ làng quê ra, đúng là tầm thường. Khi nhà ta còn vẻ vang, mấy thứ này có là gì. Thật không giống muội muội của ngươi, lại rất hào phóng.”
Thời thế thay đổi, nàng ấy rõ ràng không hiểu được thân phận của mình. Yến Phượng tô son, làm mặt mình trông như mông khỉ, hai má đỏ hồng.
“Tỷ tỷ ơi, người ta nói con gái mười tám tuổi thay đổi, tỷ lại càng ngày càng đen và xấu, đừng ghen tỵ với Nguyệt Nhung tỷ tỷ nữa.”
Ta không khuyên muội ấy như kiếp trước. Nghe vậy, chỉ cười, đóng cửa lại rồi rời đi.
Làm xong việc ở bếp, mỗi ngày ta đều chủ động đến giúp Triệu bà quản sự, bà đã già mắt mờ, không nhìn rõ chữ trên thẻ. Ta giúp bà từng mục một, những việc quan trọng lại chép ra mấy trang chữ to, để bà dễ đọc.
Bà không phải người dễ chung sống, tham tiền và thích rượu, còn có một đứa con trai nghiện rượu và sắc dục.
Con trai bà ta sống ở ngoại viện. Hắn uống say, đi tiểu bên tường, nhìn thấy hai chiếc eo thon uốn éo.
Đó là Nguyệt Nhung và Yến Phượng.
9
Kiếp trước, là ta sớm khuyên Yến Phượng rời đi, chỉ có Nguyệt Nhung một mình gặp tên say rượu.
Kiếp này, ta ngồi xem.
Tên say rượu liền xông tới ôm lấy Yến Phượng và Nguyệt Nhung.
“Tiểu mỹ nhân, để gia hôn hôn nào.”
Triệu ma ma đi tuần đêm, còn chưa quay về. Ta ngồi trong phòng bà, vừa xem sổ sách, vừa khóa cửa. Tên say rượu làm chuyện bỉ ổi. Nơi an toàn nhất chính là phòng ngủ của mẹ hắn.
Bên ngoài có tiếng cãi vã và tiếng hét lên. Một lát sau, không còn tiếng động nào nữa.
Ta nhìn qua giấy dán cửa sổ, hóa ra là Yến Phượng đã dùng gạch đập ngất tên say rượu, muội ấy run rẩy muốn rời đi. Nguyệt Nhung nắm lấy tay áo muội ấy, mặt đầy hoảng sợ.
“Ngươi đập chết hắn rồi? Nếu trong phủ mà điều tra, không liên quan gì đến ta.”
Yến Phượng trợn to mắt, mặt đầy kinh hãi. Muội ấy lặng lẽ cầm viên gạch, đập tiếp lên đầu Nguyệt Nhung, nhanh gọn và chính xác. Nguyệt Nhung lập tức ngất xỉu.
Yến Phượng kéo áo Nguyệt Nhung, để lộ áo yếm màu hồng, rồi đặt viên gạch vào tay cô ấy.
“Đừng trách ta độc ác, nếu không phải ngươi cả ngày làm yêu tinh, thì sao có thể dụ những con ruồi thối này? Còn muốn ta chịu tội, khốn kiếp!”
Tên say rượu và Nguyệt Nhung nằm trong vũng máu, quần áo xộc xệch, không phân biệt được máu của ai.
Yến Phượng men theo tường, lặng lẽ trốn đi.
10
Ngày hôm sau, Nguyệt Nhung đã biến mất.
Nha hoàn làm việc nặng nhiều như cỏ rác, chết hay bị bán, cũng như đá ném xuống nước, không gợn chút sóng nào.
Ngay cả muội muội là người đã tự tay tiễn Nguyệt Nhung, cũng thản nhiên như không.
Kiếp trước Nguyệt Nhung bị tên say rượu đánh chết, kiếp này không chết, nhưng kết cục cũng không khá hơn là bao.
Hai nha hoàn đẹp nhất, nhưng ở ngoại viện lại không thể tồn tại lâu nhất.
Ta nhất thời lo sợ, hành sự càng cẩn trọng hơn. Cùng lúc đó, Triệu bà cũng biến mất. Con trai bà ta làm việc đồi bại, bị chủ nhân phát hiện, cả nhà bị đuổi đến trang trại.
Người quản sự mới của ngoại viện, chính là Chu ma ma mua nha hoàn. Bà ta xem sổ sách, thấy một đống chữ to, viết đẹp và trang trọng, liền nghĩ đến ta.
“Quả nhiên là tiểu nha hoàn tốt.”
Ta được thăng làm nha hoàn hạng ba, chuyên ở bên bà xem sổ sách, lại thêm việc ta không bôi nước lựu nữa, ngày càng trắng trẻo, liền kiêm luôn việc của Nguyệt Nhung trước đây vào nội viện.
Mà Yến Phượng vẫn là nha hoàn làm việc nặng, phụ trách quét dọn sân. Muội ấy mỗi ngày lười biếng, khi thì trốn việc, khi thì đi vệ sinh, không có ta làm thay, sân luôn bừa bộn.
Ngày trước, muội ấy làm cho tổ phụ tổ mẫu mê muội, cũng có chút lanh lợi, nên nay chỉ trong thời gian ngắn đã kết thân được với bà quản sự nhà bếp lớn trong ngoại viện.
Yến Phượng nhận bà làm dưỡng mẫu, sẵn lòng giao nửa tiền lương hàng tháng cho bà ấy. Giống như kiếp trước, muội ấy cũng trở thành nha hoàn hạng ba.
Chỉ là không được suôn sẻ như vậy. Giờ đây, muội ấy thậm chí còn chưa chạm được ngưỡng cửa của nội viện.
11
Khi thay bộ áo chẽn xanh và váy trà của nha hoàn hạng ba, ta liền cảm thấy hoảng hốt. Như thể đòn roi của kiếp trước vẫn còn đánh lên thân ta.
Đau.
Da thịt đau.
Xương cốt cũng đau.
Đau như bị chiếc búa nhỏ của Trịnh đại nương đập từng chút từng chút một. Chính là mặc bộ y phục này, ta đã bước trên con đường hoàng tuyền. Yến Phượng không hề hay biết.
Muội ấy giành lấy gương, quay đi quay lại ngắm nghía búi tóc đôi của mình.
“Tỷ tỷ, muội phải bận rộn ở nhà bếp lớn, tỷ giúp muội dọn đồ, ngày mai chúng ta sẽ tới ở phòng của nha hoàn hạng ba. À tỷ nhớ đổ sạch bô nước tiểu của muội luôn nhé.”
Nói xong chạy vụt ra ngoài.
Ta khóa cửa lại. Nhân cơ hội này, bắt đầu lục tìm thư và ngọc bội của ca ca.
Trên giường không có.
Trong hòm cũng không có.
Trong hộp trang điểm cũng không.
Tìm từng nơi một. Không thấy gì cả. Ta không tin Yến Phượng sẽ vứt bỏ ngọc bội. Viên ngọc bội trắng như tuyết, sáng đẹp, trông rất đáng giá, Yến Phượng sẽ không nỡ vứt bỏ nó.
Muội ấy nhất định đã giấu đi rồi.
12
Trở thành nha hoàn hạng ba, lương hàng tháng cũng tăng lên một lượng bạc. Yến Phượng mỗi lần phải giao cho dưỡng mẫu một nửa. Phần còn lại, muội ấy đều dùng để mua phấn son và trang sức tinh xảo. Vài tháng trôi qua, muội ấy liền phát hiện bản thân không có chút tiền tiết kiệm nào.
Ta dù cũng giao một nửa lương hàng tháng cho Chu ma ma, nhưng phần còn lại ta hầu như không tiêu. Nhìn cái túi đầy tiền của ta, Yến Phượng nảy sinh ý định xấu.
“Tỷ tỷ, muội bị cảm lạnh, đầu đau quá. Dưỡng mẫu nói trong phủ không cho nha hoàn hạng ba mời đại y tới, chỉ có thể tự mua thuốc. Bà ấy sẵn lòng giúp muội, nhưng thuốc rất đắt, mang vào phủ còn phải hối lộ người gác cổng… bà ấy cần năm lượng bạc…”
Ta không nói gì, mặt hiện vẻ khó xử. Yến Phượng bắt đầu khóc.
“Thôi thì muội chết cũng được, mạng này vốn dĩ đáng lẽ đã phải bỏ lại ở làng… Tổ phụ tổ mẫu ơi, hãy mở mắt nhìn xem, cháu gái đi theo hai người đây…”
Ta thở dài, cũng giả vờ lau mắt.
“Ta chỉ còn ba lượng thôi…”
Yến Phượng vội vàng cầm lấy túi tiền.
“Ba lượng cũng đủ rồi.”
Ba lượng bạc này, là do đại nha hoàn của lão phu nhân, Nùng Tình thưởng cho ta khi ta đi giao thẻ trong nội viện, sạch sẽ, sáng trắng như tuyết.
Ngoài những ma ma có danh phận, chưa ai ở ngoại viện nhận được.
Ngày hôm sau, khi làm việc bên cạnh Chu ma ma, bà ấy nói rằng phủ sẽ tổ chức tiệc, thiếu người, chuẩn bị chọn vài nha hoàn từ ngoại viện để bưng trà rót nước.
Yến Phượng lập tức giơ tay.
“Nô tỳ xin đi.”
Ta khẽ thì thầm vào tai Chu ma ma vài câu, nói với bà rằng Yến Phượng đã bệnh rồi, tối qua còn dùng ba lượng bạc mua thuốc.
Thuốc gì mà quý như vậy, phải dùng những ba lượng bạc? Một nha hoàn làm việc nặng nhọc. Làm sao lại có bệnh nặng như vậy được?
Chu ma ma nhíu mày.
Bị bệnh mà còn chen lấn lanh chanh, bệnh truyền sang quý nhân, cả phủ sẽ gặp rắc rối, thật là một đứa hồ đồ.
Yến Phượng bị loại, giận dữ tìm ta.
“Hoàng Oanh Nhi, có phải tỷ nói xấu muội không?”
Ta kéo Yến Phượng vào sau bóng cây, nói cho muội ấy biết – Ngô ma ma trong nội viện là người hầu của phu nhân, ngày mai sẽ đến chọn người, có thể trực tiếp hầu hạ phu nhân.
“Đây không phải là tốt hơn việc bưng trà rót nước sao?”
Khóe miệng của Yến Phượng lập tức nở nụ cười, muội ấy nắm tay ta, lắc lắc, cười tươi:
“Tỷ tỷ, tỷ thật tốt.”
Ngô ma ma, ngoại hiệu là Ngô Tam Lượng. Bà ta đã nhận hối lộ ít nhất là ba lượng bạc. Có làm được việc hay không. Phải xem Yến Phượng có bản lĩnh hay không đã.