Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Hôm nay bệ hạ lại tung tin đồn - Hoàn Chương 17 Hôm nay bệ hạ lại tung tin đồn

Chương 17 Hôm nay bệ hạ lại tung tin đồn

11:05 sáng – 30/06/2024

5

Cùng với sự suy yếu dần của hoàng thượng, cuộc đấu tranh giữa thái tử và Lục Vân Nham nhanh chóng bắt đầu.

Hoàng thượng đối với chuyện này lại không hề quan tâm, như thể người biết, và đã thúc đẩy tất cả.

Lúc đó vì giữ khoảng cách nam nữ, ta ít gặp họ hơn, nhưng trong những lần gặp thái tử, thấy chân mày chàng ngày càng nhíu chặt.

Ta hỏi lòng mình, thực sự cảm nhận được sự đau lòng.

Nhưng ta cũng không nghĩ ra cách nào để giúp chàng.

Cho đến ngày hôm đó, chàng chủ động đến tìm ta.

“Uyên Uyên, ta muốn làm một việc hèn hạ, nhưng ta không chắc việc này có thể làm được hay không.” Chàng nói với ta.

“Là gì vậy?” Ta hỏi.

“Dùng Ninh Tấn để kiềm chế Lục Vân Nham.” Chàng nói.

Ta vẫn nhớ vẻ mặt của chàng khi nói câu này, bối rối nhiều hơn là tàn nhẫn.

Chàng tự giễu nói: “Mọi người đều ghen tị với ta vì sinh ra đã là thái tử, còn ta thì chẳng có sự lựa chọn nào.”

Vì vậy ta đã giúp chàng đưa ra lựa chọn.

Ta đã hạ độc Ninh Tấn.

Một loại độc do chính ta pha chế, trên thế giới chỉ có ta mới giải được.

Đây là việc đầu tiên ta làm có lỗi với Ninh Tấn.

Vì chuyện này ta hối hận vô cùng, tưởng rằng sẽ dừng lại ở đây, nhưng không ngờ rất nhanh chóng lại làm điều thứ hai có lỗi với nàng.

6

Lúc đó, Lục Vân Nham ngày càng được hoàng thượng trọng dụng, thậm chí hoàng thượng còn phong cho hắn ta làm An Vương, sai hắn ta đi dẹp loạn.

Khi hắn trở về, ta nghe nói hắn bị thương.

Vì thế ta đến thăm hắn.

Thực ra ta muốn dò la thêm tin tức của hắn, rồi kể lại cho thái tử.

Nhưng không ngờ hắn ngượng ngùng nói với ta, hắn muốn hỏi cưới Ninh Tấn.

Thật tiếc lúc đó ta không cảm nhận được niềm vui của hắn, trong lòng ta chỉ có nguy cơ.

Nếu hắn cầu hôn Ninh Tấn, có phải nghĩa là Thái Phó sẽ ngả về phía hắn không?

Thái Phó là văn nhân đứng đầu, ảnh hưởng rất lớn.

Ta phải tìm cách ngăn chặn.

Vừa khéo ta thấy Ninh Tấn từ phía sau hắn đi tới.

Nên ta cố tình ngã vào lòng hắn, thấy Ninh Tấn quay đầu bỏ đi mới từ từ đứng dậy.

Hắn giật mình, hỏi ta bị làm sao.

“Bị trẹo chân rồi.” Ta thản nhiên nói.

7

Trong cung bỗng truyền ra tin tức, muốn chọn phi cho thái tử và An Vương.

Ta đoán ý của hoàng thượng, nhưng rất nhanh đã có kết quả.

Ta sẽ gả cho Lục Vân Nham.

Đêm đó thái tử đến tìm ta, chàng nói với ta: “Hoàng thượng sợ thế lực bên ngoại của ta quá lớn, Lục Vân Nham không có thế lực bên ngoại ủng hộ, hoàng thượng làm vậy, là để cân bằng lực lượng.”

Ta ngạc nhiên nhìn chàng.

Ta biết, ta vẫn hiểu.

Ta chỉ thắc mắc, sao chàng lại đặc biệt chạy tới giải thích với ta?

Nhưng ta không hỏi nhiều, ta sợ hỏi rồi sẽ nhận được một câu trả lời khiến ta thất vọng.

Cứ để ta giữ cái ảo tưởng này.

Cứ để ta lầm tưởng rằng, chàng cũng thích ta.

8

Phụ thân ta rất bất mãn với hôn sự này, ông trước kia làm bao nhiêu việc, chính là để ta gả cho thái tử.

Nhưng giờ ai cũng không thể thay đổi được nữa.

Ngày thành thân càng gần, hôm đó ta đi Tàng Bảo Các chọn trang sức, lại tình cờ gặp chàng.

Chàng cầm một cây trâm, thấy ta cũng ngạc nhiên, sau đó chàng cười cười, thản nhiên nói: “Thật trùng hợp.”

Ta gật đầu, cũng cười.

“Đúng vậy, thái tử ca ca.” Ta nói.

Không khí giữa chúng ta trở nên trầm lặng.

Thực ra, ta còn muốn nói chuyện với chàng, hỏi chàng dạo này có tốt không.

Nhưng ta biết nếu ta mở lời, hậu quả có thể không thể cứu vãn.

Ta chỉ có thể im lặng.

Lúc này chàng bỗng nói: “Trong một thời gian tới ở nhà đừng ra ngoài, ta và Lục Vân Nham sắp đấu đá.”

Ta giật mình, nhìn chàng.

Chàng thấy ta nhìn qua, kéo kéo khóe miệng: “Ngày thành thân đã gần, Lục Vân Nham sao có thể trơ mắt nhìn Ninh Tấn gả cho ta chứ.”

Ta nghĩ cũng phải.

Lục Vân Nham chính là người như vậy, cố chấp và điên cuồng, người có thể kiềm chế hắn, chỉ có Ninh Tấn.

“Vậy thái tử ca ca có dự định gì?” Ta hỏi.

“Ta đang đợi.” Chàng nói, trên mặt lại hiện lên vẻ bối rối.

Ta nhìn ra được, trong lòng chàng đã có dự định mà chàng không muốn làm nhưng buộc phải làm.

Giữa chàng và Lục Vân Nham sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến, đạo lý kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, chàng hiểu, ta cũng hiểu.

“Uyên Uyên.” Chàng gọi ta một tiếng.

Ta nhìn chàng, chàng do dự nói: “Nếu ta thắng, nàng có bằng lòng…”

Lời của chàng đột ngột dừng lại, ta quay đầu, thấy Ninh Tấn.

Lúc này Ninh Tấn đã đi vào, đối diện nhau, chúng ta đều có chút lúng túng.

Chàng ngừng một lúc, như thể giải thích với nàng ấy: “Ta định chọn vài món trang sức tặng cho A Ninh, không ngờ tình cờ gặp Lâm tiểu thư.”

Lâm tiểu thư.

Bây giờ ta quả thật cũng… chỉ là Lâm tiểu thư.

Nhưng so với cách xưng hô này, ta càng để ý đến lời nói của chàng vừa rồi.

Chàng muốn hỏi, ta có bằng lòng điều gì?

9

Khi phụ thân ta mang đến cho ta tin tức triều đình hỗn loạn, ta không chút ngạc nhiên.

Đúng như hôm đó tại Tàng Bảo Các phân tích cùng thái tử, Lục Vân Nham không thể chờ đến ngày thành thân, hắn nhất định sẽ hành động trước khi thành thân.

Nên bây giờ triều đình đang hoang mang.

Còn ta ở trong khuê phòng cũng không thể yên ổn.

Ta luôn không ngừng nghĩ, nếu thái tử thua sẽ thế nào?

Nghĩ đến hậu quả, ta thật sự không thể an tâm.

Nhưng đồng thời ta cũng biết, không còn đường lui nữa, phía trước, không sống thì chết.

Đêm qua mưa to, sáng nay, Lục Vân Nham bỗng xông vào, kích động hỏi ta đã cho Ninh Tấn ăn gì.

Ta biết rồi, thái tử đã bắt đầu phản ứng.

Vì vậy ta càng không thể kéo chân sau của chàng.

Ta thản nhiên nói: “Ồ, ta đã hạ độc nàng ấy.”

Hắn lao tới bóp cổ ta, giống như một con thú hoang điên cuồng, hét vào mặt ta: “Ngươi điên rồi! Liên quan gì đến nàng ấy!”

Ta cười lạnh, muốn nói liên quan gì đến nàng ấy, bởi vì ngươi thích nàng ấy.

Nhưng bây giờ hắn đang bóp cổ ta nên ta không nói được lời nào.

Ta không hề nghi ngờ hắn sẽ bóp gãy cổ ta ngay lập tức.

Nhưng không sao cả.

Ta đã làm chuyện sai trái, ta đáng bị như vậy.

Đúng lúc ta sắp ngạt thở, có người lao ra từ bên cạnh đấm hắn một cái.

Hắn loạng choạng thả ta ra.

Người đó ôm lấy ta, nhẹ nhàng hỏi: “Không sao chứ?”

Định thần lại, ta mới nhận ra đó là thái tử.

Lục Vân Nham cũng đứng dậy, mắt đỏ hoe hỏi: “Ngươi chắc chắn muốn dùng thủ đoạn đê tiện này sao?”

Không biết có phải là ảo giác không, bóng dáng cao lớn của hắn dường như có phần yếu đuối.

Thái tử cười nhẹ.

“Là ngươi khởi đầu trước, muốn cướp ngôi của ta mà.”

Lục Vân Nham lập tức nói: “Vậy ta sẽ rút lui, ngươi đưa thuốc giải cho Ninh Tấn.”

Nghe đến đây ta thở phào nhẹ nhõm.

Những gì chúng ta đã làm, muốn đạt được chính là kết quả này.

Nhưng điều khiến ta bất ngờ là, thái tử lúc này lại mở miệng.

“Không có thuốc giải.” Chàng nói.

Ta ngạc nhiên nhìn chàng.

Sao có thể không có thuốc giải được.

Thuốc giải tuy khó tìm, nhưng ta chắc chắn, nó ở biên cương.

Dành chút thời gian là tìm được.

Ta không hiểu chàng nói vậy là vì sao.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, chàng bất ngờ nắm lấy tay ta và bóp nhẹ.

Đó là ý bảo ta đừng lên tiếng.

Lục Vân Nham tức giận cười khẩy: “Nếu Ninh Tấn có chuyện gì, ta sẽ bắt các ngươi đền mạng!”

Nói rồi hắn rời đi.

Còn ta nhìn thái tử, chàng nhẹ nhàng cười với ta: “Này, thủ đoạn này quả thật quá đê tiện.”

Ta hiểu ý của chàng.

Nếu dùng Ninh Tấn để đe dọa Lục Vân Nham, chàng chắc chắn không do dự, nhưng dù có lên ngôi nhờ cách này, cũng chẳng đáng tự hào.