Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Hôm nay bệ hạ lại tung tin đồn - Hoàn Chương 16 Hôm nay bệ hạ lại tung tin đồn

Chương 16 Hôm nay bệ hạ lại tung tin đồn

11:05 sáng – 30/06/2024

Ta sững sờ.

Cái gì gọi là ta có ý với Lâm Uyên?

Nàng ấy lần lượt kể ra bằng chứng.

Ta bất đắc dĩ muốn cười.

Cô nương ngốc, nàng hiểu lầm rồi.

Sao ta có thể thích người khác chứ.

Người ta thích luôn luôn là nàng.

Nhìn nàng ấy khuôn mặt đỏ bừng, bối rối không yên.

Ta không thể kiềm chế được nữa mà ôm nàng ấy vào lòng.

Sao lại có người đáng yêu thế này cơ chứ.

Người đáng yêu như vậy, cuối cùng sẽ thuộc về ta.

Đừng sợ nhé Ninh Tấn của ta.

Ta nhất định sẽ rất dịu dàng, rất dịu dàng, rất dịu dàng.

Đêm xuân ngắn ngủi, một khắc đáng giá ngàn vàng.

Có lúc ta tự hỏi, nếu không gặp nàng ấy, bản thân sẽ thế nào?

Nghĩ xong lại mừng rỡ.

Cũng may, không có nếu.

Phiên ngoại hai: Tình không biết bắt đầu từ khi nào

1

Ta tên là Lâm Uyên, là con gái của đại tướng quân Lâm Thăng.

Phụ thân ta là anh họ của hoàng hậu đương triều, vì vậy ta cũng có chút quan hệ họ hàng với hoàng hậu.

Phụ thân ta và hoàng hậu làm một giao dịch, chỉ cần ông giúp thái tử trở thành hoàng đế, thì ta sẽ trở thành hoàng hậu tương lai.

Vì vậy từ nhỏ ta đã được bảo rằng, mọi việc chúng ta làm đều vì thái tử.

Thậm chí bao gồm cả việc bồi dưỡng ta, cầm kỳ thi họa, lễ giáo nữ công, học tập tinh thông, chỉ vì để xứng đáng với thái tử.

Lần đầu tiên chính thức gặp thái tử là trong bữa tiệc trung thu của hoàng hậu nương nương. Chàng ngồi bên cạnh hoàng hậu nương nương, cười rất dịu dàng, nhưng trông nụ cười ấy có vẻ hơi giả.

Nhưng ta cũng không thể đưa ra đánh giá nhiều về điều này, vì ta cũng đeo cùng một nụ cười giả như chàng, nhận những lời khen ngợi của mọi người.

Họ khen ta lịch sự và nhã nhặn.

Ta chỉ khiêm tốn và lịch sự đáp lễ.

Trong bữa ăn, có một cô nương cùng bàn với ta, tên là Ninh Tấn.

Cô nương này, tài mạo và dung nhan đều không bằng ta, nên ta vốn không để nàng ấy vào mắt.

Nhưng khi ta thấy nàng ấy không để ý ánh mắt của người khác mà đặt đồ ăn vặt vào khăn tay, lần đầu tiên ta cảm thấy ghen tị với một cô nương cùng tuổi.

Ghen tị với việc nàng ấy muốn làm gì thì làm nấy.

Ghen tị với việc nàng ấy làm gì cũng không phải bận tâm nhiều.

Ta nghĩ, nàng ấy chắc hẳn sống rất tự do.

Nhưng sau này ta mới biết nhận định của mình về nàng ấy vẫn còn quá nhẹ nhàng, vì ta tận mắt thấy nàng ấy ấn một hoàng tử xuống đất mà đánh, dù hoàng tử đó không được sủng ái, dù hoàng tử đó là tứ hoàng tử Lục Vân Nham.

Điều này rõ ràng không phải vấn đề tự do hay không tự do, mà có thể coi là không coi ai ra gì.

Cho đến khi họ bị kéo ra, ta chợt nhớ nàng ấy là con gái nhà Thái phó, xuất thân từ gia đình nho học.

Ta không hiểu, tại sao Thái phó lại giáo dưỡng nàng ấy như vậy.

2

Nhìn họ rời đi, ta lặng lẽ đi chọn chiếc đèn lưu ly mà hoàng hậu nương nương ban tặng.

Ngay lập tức, ta thích một chiếc đèn hình quả đào và định mang nó đi.

Thì thấy có người bước ra từ sau cái cây.

Là thái tử.

Trên mặt chàng vẫn treo nụ cười nhạt nhẽo ấy, nói với ta: “Vừa rồi xem được một màn kịch hay.”

Lúc này ta mới biết, cảnh náo loạn vừa rồi chàng cũng đã nhìn thấy.

Ta cúi chào chàng ấy, chàng khẽ vẫy tay, chỉ vào chiếc đèn trong tay ta nói: “Con mắt nhìn đồ của nàng tốt đấy, ta cũng thích nhất chiếc này.”

Nói xong chàng đi ngang qua ta, rời đi.

Và ta rõ ràng thấy, phía sau chàng, cầm một chiếc đèn vẽ họa tiết những áng mây.

Chàng đã chọn xong từ trước.

Ta không khỏi cảm thấy một chút buồn bã.

Cứ ngỡ bản thân bị ràng buộc khắp nơi, không tự do, nhưng lại không ngờ có người còn không tự chủ được hơn mình.

Thậm chí đến việc chọn thứ mình thích cũng không làm được.

Nhưng dù sao đi nữa.

Ta và chàng, chúng ta đồng bệnh tương lân.

Chúng ta là những người giống nhau.

Trên đường về, ta lại thấy Ninh Tấn và tứ hoàng tử, nhìn vết thương trên mặt tứ hoàng tử, ta đưa thuốc do ông ngoại làm cho chàng ấy.

Nói cho cùng, chàng cũng là người không tự chủ được, sống trong hoàng gia, không có sự lựa chọn.

So sánh ra, ít nhất ta còn có thể theo ý muốn của mình học y với ông ngoại, dường như không có gì đáng phàn nàn.

Nhưng nhìn Ninh Tấn càng làm theo ý mình, ta vẫn ghen tị.

3

Tưởng rằng duyên phận giữa chúng ta chỉ dừng lại ở cuộc gặp gỡ trong cung đó, nhưng không ngờ một thánh chỉ lại khiến chúng ta gặp mặt thường xuyên hơn.

Bao gồm thái tử, bao gồm Lục Vân Nham, bao gồm Ninh Tấn, mọi người lại gặp nhau một lần nữa.

Và nhanh chóng trở nên quen thuộc.

Các hoàng tử theo lệnh hoàng đế học võ với phụ thân ta, Ninh Tấn cũng thường đến góp vui.

Nhưng ta lại rất ít khi tham gia cùng họ.

Ta thích yên tĩnh ở trong phòng, nghiên cứu y thuật của mình hơn.

Phụ thân ta rất không hài lòng với điều này, ông bảo ta nên giao tiếp nhiều hơn với các hoàng tử, đặc biệt là thái tử.

Ta không thể trái lời ông, chỉ đành nghe theo sắp xếp của ông.

Trên sân luyện võ, mọi người thấy ta đến đều rất ngạc nhiên.

Ninh Tấn hỏi ta: “Uyên Uyên tỷ tỷ hôm nay sao lại đến?”

Họ đều nhìn về phía ta.

Ta đành cười bất đắc dĩ: “Đến xem các người luyện tập thế nào.”

Trong lúc nghỉ ngơi, Ninh Tấn chạy vào sân đấu đùa giỡn với Lục Vân Nham.

Ta ngồi một mình ngại ngùng, đang suy nghĩ có nên đến tìm thái tử hay không, không ngờ thái tử lại tự đến.

“Có phải phụ thân nàng bảo nàng đến phải không?” chàng hỏi thẳng.

Bị chàng nhìn thấu.

truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó

Ta đành không che giấu.

“Phải.” Ta nói.

“Nếu không muốn đến thì không cần ép buộc.” chàng lại nói.

Nghe vậy, ta cười nhạt: “Đây có phải là chuyện ta có thể quyết định đâu.”

Chàng sờ cằm, như suy nghĩ điều gì.

“Một lát nữa ta sẽ giúp nàng” chàng bất ngờ nghiêng đầu về phía ta, nở một nụ cười ranh mãnh, “chờ nhé.”

Nói xong chàng đứng dậy rời đi.

Ta hồi tưởng lại nụ cười vừa rồi của chàng, dường như… khác với nụ cười giả trước kia?

Buổi luyện tập lại bắt đầu.

Ta muốn biết chàng định giúp ta thế nào, nên không chớp mắt nhìn chàng.

Chỉ thấy chàng dáng vẻ uy dũng, giỏi hơn các hoàng tử khác.

Ta nhất thời nhìn đắm đuối.

Nhưng vào lúc này, chàng sơ ý, ngã mạnh xuống đất.

Mọi người lập tức hốt hoảng kêu lên, ùa đến.

Ta cũng vội chạy tới, chỉ thấy trên chân chàng có một vết thương lớn, máu tuôn ra.

Chưa kịp phản ứng, đã nghe chàng gọi: “Uyên Uyên mau đến đây, băng bó cho ta.”

Phụ thân ta lập tức giục: “Mau lên!”

Ta liền nhờ Ninh Tấn đi lấy thuốc, tự mình ấn vào vết thương của chàng để cầm máu.

Khi thuốc mang tới, ta băng bó vết thương, lại nghe chàng nói: “May nhờ Uyên Uyên biết y thuật, nếu không đợi thái y đến, ta chắc sẽ đau lâu lắm.”

Sau đó chàng quay sang phụ thân ta: “Tướng quân Lâm chi bằng chuyển chỗ nghỉ ngơi trên sân luyện võ thành phòng thuốc, như vậy nếu có ai vô tình bị thương như ta, cũng có thể kịp thời chữa trị.”

Phụ thân ta lập tức khen phải.

Chuyện này được quyết định như vậy.

Ta nhìn về phía chàng, chỉ thấy chàng khẽ, lén nháy mắt với ta.

Tim ta như bị gõ một cái.

Ta há hốc miệng, thực sự không ngờ, chàng nói giúp ta, lại là bằng cách này.

Còn để bản thân bị thương.

Nhưng, liệu điều này có đáng không?

Ta không biết cảm xúc của mình thế nào, tâm trí vẫn còn chìm đắm trong cái nháy mắt của chàng khi nãy.

Trong chớp mắt, nhận ra suy nghĩ của mình, ta bỗng tỉnh ngộ.

Chết tiệt.

Hình như ta thực sự có chút thích chàng rồi.

4

Phòng thuốc nhanh chóng được dời đến bên sân luyện võ.

Như vậy khi họ luyện võ ta sẽ chuyên tâm học y, khi họ nghỉ ngơi mọi người sẽ tụ tập ở đây.

Đôi khi bận quá, ta liền kéo Ninh Tấn làm phụ tá.

Các hoàng tử vẫn hàng ngày luyện tập.

Trong đó, thái tử biểu hiện xuất sắc nhất, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Điều làm ta kinh ngạc là một người khác cũng có biểu hiện nổi bật không kém.

Lục Vân Nham, hắn gần như sánh ngang với thái tử.

Ta rất tò mò, hắn lặng lẽ không tranh giành suốt bao năm, giờ lại đột ngột bộc lộ tham vọng, liệu hắn đã tìm thấy thứ gì đó muốn bảo vệ chăng?

Câu trả lời nhanh chóng được hé lộ.

Là Ninh Tấn.

Hôm đó Ninh Tấn mất tích, cả phủ đều đi tìm, Lục Vân Nham cuối cùng tìm thấy nàng trên cây.

Sau đó thái tử hỏi hắn “Tại sao ngươi lại biết Ninh Tấn ở đó”, ta liền biết, thái tử cũng nhận ra.

Nhược điểm của Lục Vân Nham là Ninh Tấn.