Không lâu sau, rương tiền vàng đã được đưa tới. Đường Quả cũng không ngờ hắn lại thật thà như thế, tùy tiện chia cho Mai Lan một lượng vàng sáng chói.
Mai Lan vô cùng vui vẻ, hơn nữa trong lòng ngày càng bội phục quý phi nương nương của mình, tùy tiện diễn xuất một chút đã có tiền mang tới.
Mai Lan đi rồi Đường Quả lấy ra một tấm địa đồ chăm chú quan sát. Hiên Viên Diệt không biết xuất hiện ở phía sau từ bao giờ.
“Đây là gì thế? Quả Nhi.”
Giờ đây Đường tướng quân đã giành được không ít giang sơn, trong tay Đường Quả chính là cương thổ mà cha đã lấy lại.
Nói tới đây Hiên Viên Diệt không nhịn được khẽ cười. Vừa rồi hắn còn nghe nói đệ đệ ngốc lại mang tiền tới cho Quả Nhi, đây là muốn vét sạch của cải địch đây mà.
Lúc này, Đường Quả đẩy rương vàng ra.
“Phu quân cầm đi mà tiêu. Ta lấy tiền của cẩu nam nhân nuôi chàng đấy!”
Nhưng Hiên Viên Diệt là người tới Hoàng vị cũng không cần, sao có thể bị thứ này thu hút chứ? Sau một hồi âu yếm, Đường Quả ngồi trong lòng hắn nói cho hắn nghe những nơi nào là giang sơn mà cha nàng lấy được, nhưng Hiên Viên Diệt càng nghe càng thấy hốt hoảng.
“Ý ta là có thể bảo nhạc phụ đại nhân chậm lại một chút không? Còn tiếp tục như vậy sợ là ta không xứng với nàng nữa.”
“Không sao! A Diệt, trong lòng ta chỉ có chàng.”
Nghe vậy Hiên Viên Diệt xúc động hôn lên khóe môi cô. Làm gian phu lâu như vậy rồi hắn cuối cùng cũng đợi được lời hứa này của cô.
“Chỉ cần Quả Nhi không ghét bỏ ta là được.”
Đường Quả đương nhiên sẽ không chê Hiên Viên Diệt. Người đàn ông đáng yêu như vậy sợ là trên thế gian này không tìm được người thứ hai. Một người thông minh cường tráng, lại biết thu liễm. Nếu chàng ta muốn có Hoàng vị thì Thiên Tần quốc này sớm đã là vật trong tay rồi. Chỉ một Hiên Viên Mặc căn bản không xứng làm đối thủ của chàng.
Không hổ là mỗi thế giới nhỏ đều có đàn ông thu hút nàng, hơn nữa ở thế giới này hắn còn rất bám người, khiến nàng không kìm được mà yêu hắn sâu đậm hơn.
Tuy nhiên, nàng bảo cha đi đánh chiếm lãnh thổ cũng không phải hoàn toàn không có nguyên do, phần lớn là vì âm mưu của hoàng đế.
Cha thân là tướng quân khai quốc với danh tiếng lẫy lừng, được người đời yêu quý, nhưng lại bị hoàng đế hãm hại là thông địch bán nước. Dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng sẽ khó chịu. Nếu ông có thể trở thành huyền thoại một bờ cõi, được vô số người ngưỡng mộ kính phục, thì lúc đó nỗi uất ức trong lòng sẽ được hóa giải.
“Cha muốn bảo vệ ta, vậy thì ta sẽ để cho ông khí thế hùng hồn mà bảo vệ ta, để sau này ông có được sự ủng hộ và bảo vệ của vô số người.”
Nữ tử thần thái vui vẻ nhìn Hiên Viên Diệt với đôi mắt phát sáng, hắn tin nhất định sẽ có vô số người tới cảm ơn quyết định này của Đường Quả.
An Ngưng Hương ở bên này lúc bấy giờ rất khó chịu, tưởng rằng khóc thút thít như vậy thì Hiên Viên Mặc sẽ đau lòng, sẽ đi giáo huấn quý phi một phen. Thế nhưng không ngờ hoàng đế chỉ đưa Xuân Tuyết về.
“Hoàng quý phi không cần hành lễ trước bất cứ ai. Sau này bảo cung nữ của nàng chú ý một chút.”
An Ngưng Hương sững sờ tại chỗ.
Giờ địa vị của nhà họ An trong triều sớm đã chẳng còn như trước. Nàng ta căn bản không cần bia đỡ đạn gì đó, nàng ta không hiểu hoàng đế tại sao lại như vậy. Giờ nàng ta đã ngồi ở hậu vị, chẳng lẽ sau này còn phải xem sắc mặt của quý phi mà làm ư?
Hoàng đế vừa đi, Xuân Tuyết đã quỳ xuống. Ả ta cảm thấy tủi thân thay cho chủ tử:
“Hoàng thượng không chỉ không trừng phạt Hoàng quý phi, mà ngược lại còn thưởng cho nàng ta một rương vàng.”
“Im miệng! Sau này nhìn thấy Hoàng quý phi thì quản chặt cái mồm của ngươi.”
Giờ sắp tới ngày phong hậu, nàng ta không thể để xảy ra sai sót gì. Cuối cùng nàng ta cũng nhịn cơn tức này.
Hôm đó Mạnh phi và Doãn phi hẹn nhau đi thăm Hoàng quý phi. An Ngưng Hương sắp được phong hậu rồi, họ có chút lo lắng cho Đường Quả, sợ nàng sẽ thương tâm quá độ mà ảnh hưởng tới sức khỏe.
Tuy nhiên, mới vừa bước vào hai người bọn họ đã ngây người, chỉ thấy Hoàng quý phi đang vui vẻ ngâm trà hoa. Do họ nghĩ nhiều rồi, người ta rõ ràng là không quan tâm chút nào, thế là ngay sau đó hai người lại vui vẻ. Nếu nói về trà nghệ cả hoàng cung chỉ có tay nghề của quý phi là đỉnh cao nhất.
Nhưng chỉ có Tể Tể mới biết Đường Quả có thủ đoạn cỡ nào.
“Những linh trà thượng hạng này uống xong không chỉ thoải mái dễ chịu, uống nhiều thêm mấy lần còn có thể đạt được hiệu quả kéo dài tuổi thọ.”
Những linh trà này là Đường Quả mang về từ một thế giới tu tiên nào đó, thấy họ một lòng lo nghĩ cho cô, vì vậy mới lấy ra để thưởng.
Tể Tể biểu hiện không dám hiểu.
“Chủ nhân không phải là người tốt bụng như vậy, nàng sẽ luôn lấy danh nghĩa muốn tốt cho người khác để làm chuyện xấu.”
Nói tới đây Đường Quả mới cười gượng.
“Sở dĩ làm như vậy chắc chắn là có mục đích khác, chính là để những nữ nhân bình thường này giữ được vẻ thanh xuân trong hậu cung nhàm chán này. Chủ yếu chính là để Bạch liên hoa trơ mắt nhìn những tỷ tỷ nhiều tuổi hơn nàng ta nửa đời người vẫn xinh đẹp trẻ trung như vậy. Rõ ràng không có sự sủng ái của hoàng đế, nhưng lại sống tốt hơn bất cứ ai.”
“Tể Tể, ngươi nói kế hoạch này của ta thế nào?”
Tể Tể còn có thể nói gì. Thủ đoạn công tâm của chủ nhân dường như càng thâm sâu hơn rồi, rõ ràng không làm bất cứ thứ gì với An Ngưng Hương, nhưng lại khiến nàng ta đau khổ cả nửa đời sau. Bước đi này quả thật đáng kinh ngạc.
Mấy hôm sau đã tới Đại điển Phong Hậu của An Ngưng Hương, cuối cùng cũng đội được mũ phượng mà ả mong ngóng bấy lâu. Từ giờ trở đi nàng ta chính là nữ nhân tôn quý nhất lãnh thổ này. Khi tất cả mọi người đều quỳ lạy nàng ta thì sự thỏa mãn trong lòng cũng đạt tới cực điểm.
Nhưng hoàng đế lúc này lại có cảm nhận tương phản, rõ ràng đang nắm tay Hoàng hậu mà hắn luôn muốn nhưng lại cảm thấy trong lòng trống rỗng không vui. Thậm chí trong đầu còn xuất hiện vô số hình ảnh Hoàng quý phi yêu kiều khiến người khác thương nhớ.
Hiên Viên Mặc đã lừa bản thân vô số lần, buồn cười là chính trong buổi lễ phong hậu này, hắn cuối cùng vẫn không thể lừa gạt nội tâm của mình, bất giác phát hiện bản thân thật ra sớm đã động lòng với quý phi.
“Hoàng thượng đang nghĩ chuyện gì vậy?”
Tới khi Hoàng hậu lên tiếng nhắc nhở, lúc này hắn mới gượng cười giải thích:
“Chỉ là trẫm hơi căng thẳng.”
Thế nhưng An Ngưng Hương lại trầm mặc. Nàng ta cảm nhận được hắn đang nói dối.
“Chẳng lẽ ngày quan trọng như vậy nhưng trong lòng Hoàng thượng vẫn nhớ tới Hoàng quý phi kia?”
Tới tối Hiên Viên Mặc lần đầu quang minh chính đại ngủ bên cạnh An Ngưng Hương. Nữ nhân trong lòng dịu dàng lên tiếng:
“Cuối cùng, ta cũng có thể là Hoàng hậu của chàng rồi. Sau này chàng có thể ngày nào cũng ở chỗ ta không? Ta thật sự rất muốn quang minh chính đại ở với A Mặc.”
Nói đúng hơn là đang thì thầm bên tai, giọng nói dịu dàng, vừa nói ra hắn ta lập tức quên sạch chuyện thâm tình với Đường Quả.
“Cũng không biết là con trai hay con gái. A Mặc thích hoàng tử hay công chúa?”
Hắn xúc động hôn lên trán cô, nói: “Dù là nam hay nữ Trẫm đều thích.”
Sau một hồi thủ thỉ khiến An Ngưng Hương vô cùng hài lòng.
“Vậy thì sinh tiểu hoàng tử cho Hoàng thượng. A Mặc hiện giờ cần một hoàng tử để chấn định triều cương.”
Lời của nàng cuối cùng cũng khiến Hiên Viên Mặc đề phòng, trong lòng không khỏi nghĩ ra việc có lỗi với An Ngưng Hương.
“Vậy thì sau này con của trẫm sẽ chỉ để một mình An Ngưng Hương nàng sinh thôi được không?”
An Ngưng Hương cũng nhân cơ hội này hỏi ra điều giấu trong lòng.
“Sao? A Mặc, ta còn tưởng chàng đã thích Hoàng quý phi rồi, nhưng dù có là Hoàng quý phi ta thật sự không có ý kiến…”
Còn chưa đợi nàng nói xong, Hiên Viên Mặc đã cướp lời.
“Ngưng Hương! Đừng nghĩ nhiều, trẫm và Hoàng quý phi là không thể nào. Hơn nữa nàng ta cũng không thể mang long thai.”
An Ngưng Hương chỉ nghĩ là hoàng đế sẽ không sủng hạnh quý phi, hai người ôm nhau nói lời mật ngọt rồi ngủ thiếp đi.
Hôm sau hai huynh đệ bí mật gặp nhau. Qua chuyện tối qua Hoàng đế cuối cùng ra quyết định sau này hắn sẽ không tới tẩm cung của Hoàng quý phi nữa. Dù sao người hắn thích cũng là An Ngưng Hương, với Hoàng quý phi có lẽ cả đời này hắn cũng không có cơ hội.
Đâu ngờ Hiên Viên Diệt lắc đầu còn hơn cả con lật đật.
“Vậy thì không được, buổi sáng ngươi có tới hay không, ta không quản được nhưng buổi tối ta nhất định phải đi.”
Do hoàng cung không thể cùng lúc xuất hiện hai hoàng đế. Vì vậy khi Hiên Viên Diệt xuất hiện thì Hiên Viên Mặc nhất định phải biến mất.
Hiên Viên Mặc trong lòng dù không thoải mái nhưng sự bá đạo của Hiên Viên Diệt khiến hắn không thể không nghe. Qua một hồi thương lượng họ chia chuyện buổi tối thành hai nửa: nửa đêm trước hắn tới cung Hoàng hậu, nửa đêm sau Hiên Viên Diệt tới chỗ Đường Quả.
Hiên Viên Diệt híp mắt. Nếu không phải bên phía Đường tướng quân còn chưa chuẩn bị xong thì hắn cũng không có nhẫn nại để chơi trò mèo vờn chuột với chúng.
Mấy hôm sau Đường Quả đi dạo trong hậu hoa viên, vừa hay gặp hoàng đế và An Ngưng Hương với cái bụng gồ lên. Đường Quả cười đi tới chào hỏi, nhưng An Ngưng Hương nhìn thấy Đường Quả lại như chuột gặp mèo, thầm nghĩ sao lại gặp nữ nhân này nữa rồi. Mỗi lần gặp nàng ta đều không có chuyện tốt lành gì.
Hoàng đế lần này lại bất ngờ chu đáo, cảm thấy người trong lòng có chút không ổn vội hỏi nàng có muốn về nghỉ ngơi không. Nhưng An Ngưng Hương sao có thể để hoàng đế và Hoàng quý phi ở cạnh nhau được chứ? Huống hồ vừa gặp Hoàng quý phi đã bỏ đi, không phải giống như nàng ta sợ hay sao?
“Hoàng hậu, nếu không thoải mái thì về nghỉ ngơi đi.”
Không ngờ Đường Quả ra chiêu trước, chớp mắt đã khiến An Ngưng Hương nắm chặt tay. Hoàng quý phi đây là hoàn toàn không coi nàng ta ra gì.
Chính lúc này Lý công công bẩm báo:
“Hoàng thượng, có sứ giả của hung nô đột nhiên tới thăm.”
Hoàng đế muốn đưa An Ngưng Hương về tẩm cung trước, nhưng nàng ta không bằng lòng thua trận này, nói thế nào cũng không chịu trở về.
Vừa nghĩ tới tình cảnh hai người vừa gặp đã cãi nhau như lần trước, hoàng đế chỉ đành quay đầu cảnh cáo Đường Quả.
“Hoàng hậu đang mang long thai, Hoàng quý phi nói chuyện khách khí một chút. Ngoài ra quản người của nàng cho tốt.”
Lời của Hiên Viên Mặc nói rất vô tình nhưng Đường Quả lại cười híp mắt.
“Hoàng thượng yên tâm, chẳng lẽ người còn không tin tưởng thần thiếp sao?”
Đôi mắt cong cong kia dường như có thể nhìn thấu mọi thứ. Hiên Viên Mặc không dám nhìn thẳng, đưa Lý công công vội vàng rời khỏi hoa viên.
Sau khi hoàng đế đi, hai người cùng ngồi uống trà. Đây là lần đầu phá lệ, còn tưởng rằng Hiên Viên Mặc vô tình như vậy, Hoàng quý phi sẽ nổi giận lôi đình, thẹn quá hóa giận, không ngờ Đường Quả lại thản nhiên như vậy
“Hoàng quý phi thật là có nhã hứng.”
Đường Quả bĩnh tĩnh nhấp một ngụm trà.
“Bổn cung trước giờ đã có tiếng xa hoa, đương nhiên hiểu cách hưởng thụ hơn Hoàng hậu. Ngược lại khí sắc của Hoàng hậu có vẻ không tốt cho lắm, chắc là vác bụng to đi rất mệt phải không?”
Vừa nhắc tới bụng bầu, An Ngưng Hương liền nói nhiều hơn lúc trước, nói gì mà có thể sinh con cho hoàng thất là vinh hạnh, trong lòng chỉ vui vẻ làm gì có mệt nhọc, rồi một đống câu nói khác.
Đường Quả không quan tâm, nhìn liếc qua cái bụng lớn.
“Hoàng hậu cũng là thật lòng với Hoàng thượng nhỉ?”
“Đương nhiên rồi! Phi tử trong hậu cung có ai không thật lòng với Hoàng thượng chứ?”
Nói tới đây, ngữ khí lập tức có chút huênh hoang hỏi Đường Quả luôn nhìn bụng của cô.
“Chẳng lẽ Hoàng quý phi cũng muốn sinh tiểu hoàng tử cho Hoàng thượng ư?”
“Bổn cung không có duyên với long tự, không thể sánh với phúc phận làm mẹ của Hoàng hậu.”
An Ngưng Hương lập tức ngây người. Trước đó nàng cũng từng nghe A Mặc nói về chuyện này, nhưng lúc đó không hề để tâm.
“Lúc nhỏ rơi xuống nước nên cơ thể bị thương, bổn cung không có phúc phần đó. Trước đây, ta còn thầm cảm thấy tiếc cho Hoàng thượng, may là Hoàng hậu cũng lọt vào mắt Hoàng thượng, có thể giúp Hoàng thượng khai chi tán diệp cũng là chuyện tốt.”
Nói tới đây Đường Quả lấy đồ ăn cho cá ra.
“Nếu không thì cái danh hiệu họa quốc yêu phi của bổn cung lại càng vững vàng hơn rồi.”
An Ngưng Hương trong lòng bất ngờ.
“Chẳng lẽ Hoàng quý phi vì chuyện này mới không cãi nhau với A Mặc?”
Càng nghĩ càng cảm thấy chính là vì lý do này. Một nữ nhân không sinh con được thì dù đắc sủng cũng chỉ là nhất thời, muốn tồn tại trong hậu cung đáng sợ này, điều đầu tiên và mãi mãi là cái bụng được việc.
Đường Quả cho cá ăn, dù không nhìn nàng cũng biết An Ngưng Hương đang nghĩ gì.
“Trân trọng thời khắc huênh hoang cuối cùng của ngươi đi, ngày tháng của ngươi không còn dài nữa đâu.”
Đường Quả về cung điện liền vội vàng may một túi thơm, Mai Lan cảm thấy khó hiểu.
“Nương nương không phải đã tặng cho Diệt công tử một cái rồi sao?”
Không ngờ túi thơm này dùng để tặng cho hoàng đế. Mai Lan càng ngơ ngác. Nương nương, giờ mới nghĩ tới cung đấu có phải là hơi muộn rồi không?
Món quà này phải rất lâu sau này mới tặng cho Hiên Viên Mặc. Sau đó nàng ra lệnh cho Mai Lan sau này mỗi buổi trưa đều phải tới mời bệ hạ tới dùng cơm. Mai Thanh sẽ phụ trách tung tin đồn tới chỗ Hoàng hậu, cứ nói nàng muốn mời bệ hạ dùng bữa.
Kịch bản đã chuẩn bị xong, giờ chỉ còn đợi kịch lớn mở màn thôi.
Thời gian sau đó Hiên Viên Mặc mỗi ngày đều nhận được lời mời của Hoàng quý phi. Do lo lắng sẽ khiến Hoàng hậu không vui nên Đường Quả mời lần nào là hắn từ chối lần đó.
Hiên Viên Diệt ngày nào cũng chua ngoét ăn đồ thừa. Dù hắn biết đệ đệ ngốc nhất định không tới nhưng Đường Quả cũng toàn làm những món hắn thích ăn. Tuy nhiên, ghen thì vẫn ghen, ghen xong vẫn có thể lấy danh nghĩa ghen tuông ăn chút đậu phụ của nàng.
Lúc này Đường Quả lấy ra túi thơm bên người hắn.
“Bắt đầu đi! A Diệt, để tất cả chân tướng bại lộ đi, sau này chúng ta có thể quang minh chính đại đi ra ngoài rồi. Ta muốn nói cho cả thiên hạ biết người luôn ở bên cạnh yêu thương ta là Hiên Viên Diệt chàng, chứ không phải tên cẩu hoàng đế đạo mạo kia.”
Ánh mắt Đường Quả lúc này cũng trở nên sắc lạnh.
“Cũng nói với cả thiên hạ toàn bộ việc này đều là một tay Hiên Viên Mặc hắn tác hợp. A Diệt, chàng không được lặp lại sai lầm này, sai lầm như vậy ở chỗ ta sẽ không nhận được tha thứ đâu.”
Hiên Viên Mặc ôm nàng vào lòng.
“Làm sao bây giờ, hắn kích động quá! Hắn sắp trở thành gian phu lợi hại nhất thiên hạ rồi.”
Hoàng đế cuối cùng cũng nhận ra mình yêu nhầm người, hóa ra Bạch nguyệt quang mà hắn thương yêu không phải là An Ngưng Hương, mà lại là Hoàng quý phi mà hắn tốn tâm tư mưu kế.
Là nàng không màng nguy hiểm cứu hắn lên bờ hồi nhỏ, cũng chính là nàng sau khi lớn lên đã cho hắn tình yêu và sự tin tưởng vô điều kiện. Thế nhưng chính nữ nhân một lòng một dạ chỉ yêu mình hắn lại bị hắn tự tay đẩy vào lòng người đàn ông khác rồi.
Hiên Viên Mặc liên tiếp hai tháng từ chối lời mời của Đường Quả khiến tất cả mọi người trong cung đều cho rằng Hoàng quý phi đã thất sủng, nhưng chỉ có hắn mới biết rõ trong lòng mình thật ra rất muốn đi thăm nàng. Nhưng giữa họ lại có ngọn núi Hiên Viên Diệt ngăn cách.
Hôm nay hắn tới mật thất là muốn huynh trưởng giải thích giúp nguyên nhân khoảng thời gian này hắn không tới chỗ của Hoàng quý phi.
“Đệ lo hơi nhiều rồi đó, đệ đệ à, ta vẫn có bản lĩnh để an ủi nữ nhân của mình.”
Trong lúc nói chuyện, hắn cố ý vén áo để lộ ra túi thơm cất giữ đã lâu. Trong nháy mắt, ánh mắt của Hiên Viên Mặc đã không thể rời đi.
“Hoàng huynh đợi đã!”
Hắn quả quyết gọi Hiên Viên Diệt đang rời đi.
“Không biết hoàng huynh lấy túi thơm kia ở đâu?”
Hiên Viên Mặc không nhịn được cầm trong tay quan sát kỹ. Hắn không phải đang nhìn hoa văn cún con trên đó, mà là bức thêu phía sau giống hệt với lúc nhỏ hắn nhìn thấy.
Lúc đó, hắn không cẩn thận trượt chân ngã xuống nước, cô bé cứu hắn lên bờ có đeo túi thơm có hoa văn này. Hơn nữa, hoa văn này vô cùng đặc biệt, càng giống với một tín ngưỡng hoặc là vật di truyền nào đó.
Lúc này Hiên Viên Diệt nhỏ mọn hất tay đệ đệ ngốc ra.
“Nhìn thì nhìn, sao còn động tay vào thế? Đệ không có nữ nhân à? Về mà tìm nữ nhân của mình, bảo nàng ta làm cho.”
Nói rồi hắn rời đi. Hiên Viên Mặc cũng thất thần ngã dưới đất, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn. Chẳng lẽ người năm đó cứu hắn không phải là An Ngưng Hương sao?
Nghĩ vậy hắn tới tẩm cung của Hoàng hậu, sau đó giả vờ không cẩn thận lấy một túi thơm ra.
“Ngưng Hương, túi thơm của trẫm cũ rồi, nàng có thể làm cho ta một cái mới không?”
Hắn quyết tâm muốn thăm dò Hoàng hậu. Câu trả lời này đối với hắn mà nói quá quan trọng.
“Đây là hoa văn mà ta nhìn thấy khi đọc sách cổ, nàng làm cho Trẫm một cái dựa theo hoa văn này đi!”
An Ngưng Hương lập tức hoảng hốt. Hoa văn này phức tạp, màu sắc lại nhiều, đâu phải chuyện mà một tú nương kém cỏi như nàng ta có thể làm ra được chứ?
Phản ứng của nàng khiến hắn hơi híp mắt lại:
“Trẫm nhớ trước đây nàng từng đeo một túi thơm, hoa văn trên đó cũng giống với cái này.”
Nghe vậy An Ngưng Hương thật thà lắc đầu. Lúc này nàng ta còn không biết mục đích của Hoàng thượng là gì, chỉ nói dù hai hoa văn giống nhau nhưng mức độ phức tạp trong đó rõ ràng là một trời một vực.
“Kỹ thuật thêu mà Hoàng hậu học được, là học từ ai?”
An Ngưng Hương triệt để ngơ ngác, chẳng lẽ Hoàng thượng đã nhầm nàng với chủ nhân của túi thơm kia sao? Sự yêu thương mà hắn dành cho nàng chẳng lẽ toàn bộ đều vì túi thơm kia?
Nàng ta chớp mắt đã hiểu ra, nhưng nàng ta biết rõ túi thơm là của Hoàng quý phi. Chẳng lẽ Hoàng quý phi và hoàng đế lúc nhỏ có câu chuyện gì đó?
Khăn trong tay càng nắm càng chặt, trong lòng cũng ngày càng bất an. Nếu thật sự như nàng ta đoán, vậy thì sau này nàng phải làm sao?
“Lúc nhỏ ta học được của một vị tú nương, giờ ta cũng không biết bà ấy đi đâu rồi?”
Nữ nhân cúi đầu nói dối.