Hiên Viên Mặc lúc này sợ chết khiếp. Vốn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô. Lúc trước nàng thân là quý phi mà hắn cũng chỉ gọi nàng là quý phi, còn giờ đã thành Hoàng quý phi rồi hoàng đế bèn cũng dùng chức vị này để gọi cô.
“A Mặc thật là lười đấy! Đến tên của thiếp cũng lười gọi rồi.”
Nàng nở một nụ cười trong trẻo đến mức hắn chẳng biết phải làm sao.
Chẳng chờ hắn đáp lời Đường Quả lại hướng mắt ra cửa sổ, chỉ là không biết vì sao hắn cứ cảm thấy nàng sẽ bay mất bất cứ lúc nào.
Bất chợt hắn lại đưa tay giữ lấy nàng, rồi lại chợt nhận ra gì đó lại rụt tay về.
Đến khu tị nạn đã có tin tốt, vô số lão bá tánh ùa đến cảm ơn ân đức hoàng đế, còn bảo nghe nói An hiền phi có đề nghị tiết kiệm ăn mặc để tiếp tế được nhiều hơn cho khu tị nạn.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà hiền đức của nàng đã vang danh khắp nơi, đến mức mà mọi người bắt đầu truyền tai nhau.
“Nếu như người hiền lành như An hiền phi mà làm Hoàng hậu thì Thiên Tần quốc chắc chắn sẽ ngày càng an khang thịnh vượng.”
Sau một ngày vật vã cứu tế, cũng không biết An Ngưng Hương vô tình hay cố ý đặc biệt đến tìm Đường Quả để giải thích, bảo nàng đừng để tâm những điều mà người dân nói, ả nói bản thân chẳng hề để ý đến vị trí vương hậu, chỉ muốn đơn thuần được ở cạnh Hoàng thượng mà thôi.
Nhưng nàng ả quên mất người trước mặt mình đã nổi tiếng hống hách.
“Muốn làm gì thì làm. Nói một đống với ta làm gì?”
Lúc này bất chợt có chuyện xảy ra, mưa tên từ đâu bay tới, đồng thời thích khách cũng vây lấy hai người.
Nhưng chẳng ngờ được lúc nguy cấp như vậy thì phản ứng đầu tiên của Hoàng thượng lại đẩy Đường Quả nép ra đằng sau mình, An Ngưng Hương như bị xịt keo.
Ngày thường thì nàng cũng chỉ là suy đoán nhưng đến giờ phút sinh tử này, nàng mới xác định được. Thật ra Hoàng thượng vẫn còn tình cảm với Hoàng quý phi.
Chỉ lo bảo vệ cho Đường Quả nào biết có một mũi tên đã bay về phía hắn. Ả vội nhanh chân không chút do dự nhảy bổ vào sau lưng hắn đỡ lấy mũi tên trí mạng này. Sau khi phản ứng lại hắn vội đỡ lấy ả, mà Đường Quả chỉ nhếch mày liền rút kiếm ra quyết đấu, chỉ vài ba đòn nàng đã giải quyết xong bọn chúng.
Nhìn thấy gương mặt trắng bệch và tay cầm kiếm của nàng, chắc nàng cũng đang gồng dữ lắm.
Hiên Viên Mặc không thể ngờ được quý phi vẫn luôn dịu dàng kia lại có thân thủ tốt như vậy.
“A Mặc, chàng không sao chứ? May là lúc nhỏ luyện công giờ vẫn còn, nếu không thì nếu chàng gặp nguy hiểm thì thiếp cũng không thể bảo vệ người được.”
Nói đến đây thì nàng lại cười trừ.
“Cứ ngỡ cả đời này chẳng cần dụng võ. Hoàng thượng đối xử với ta tốt như vậy xem ra bây giờ cũng đã trả được một ít rồi.”
Hắn ngây người ra nhìn, cô gái trước mặt hắn đây khiến bản thân có chút thất thần nhưng Đường Quả đã nhanh nhẹn nhắc nhở:
“Hoàng thượng, an nguy của An Ngưng Hương đang ngàn cân treo sợi tóc. Nếu không kịp chữa trị sợ là sẽ không xong.”
Không nghĩ được nhiều, hắn và Đường Quả liền chào nhau rồi rời đi. Ngay khi Hoàng thượng vừa mới rời khỏi thì Tể Tể liền chạy ra.
“Chủ nhân à, phải công nhận ả An Ngưng Hương này diễn giỏi ghê.”
Theo như ký ức của nàng, kiếp trước người chủ mưu đằng sau này chính là An gia. Vì để nàng có thể lấy được danh nghĩa “xả thân cứu Hoàng thượng”.
“Vậy thì để mọi người xem rốt cuộc là diễn xuất của ai mới là đỉnh cao?”
Sau khi hồi cung, Hoàng thượng vội truyền thái y. Vết thương trên lưng không đáng ngại lắm, nhưng Thái y bắt mạch thấy có gì đó.
Hình như là nàng đã có thai rồi.
Thấy thế mặt mày nàng trắng bệch ngồi dậy, phớt lờ lời khuyên nghỉ ngơi của Hoàng thượng, rồi trực tiếp giải thích với Đường Quả.
“Hoàng quý phi nương nương, thần thiếp mang thai là ngoài ý muốn. Trước đó có một lần Hoàng thượng uống say đã nhầm thiếp với người…”
Chẳng chờ nàng dứt lời thì mọi người ở đó đều nghe và hiểu rõ hàm ý. Đường Quả chưa kịp mở lời thì Hiên Viên Mặc liền bước lên lệnh cho An Ngưng Hương nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để cho hắn tự giải thích.
Cảnh này khiến cho Đường Quả cười khẩy.
“Quả đúng là một đôi cẩu nam nữ, dám diễn tuồng trước mặt bà. Nói đến diễn xuất hả, Đường mỗ ta đây đã thua đâu.”
“Không sao đâu, muội cứ nghe lời Hoàng thượng an tâm nghỉ dưỡng. Đồng thời, thân là phi tử của Hoàng thượng, có thai là một điều vui mừng của hậu cung mà. Những chuyện trước đây đừng nhắc nữa.”
Đến lúc cao trào, Đường Quả còn nắm lấy tay cô.
“Vì Hoàng thượng mà muội dám vứt bỏ tính mạng của mình, thâm tình này đã khiến bổn cung rất cảm động. Sao lại trách phạt muội được chứ?”
Vẻ mặt mỉm cười này đã khiến cho nàng ngây người. Có ai nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra không? Người trước mặt này có còn là Hoàng quý phi hống hách ngày thường không vậy?
Hoàng đế cũng bị diễn xuất này làm cho choáng váng, cứ nghĩ nàng sẽ làm um sùm một trận nhưng cảnh tượng này… Sao lại bình yên đến thế?
Hoàng quý phi vẫn luôn bá đạo chẳng bao giờ nhường nhịn ai. Nếu giờ đang nắm chắc phần thắng thì vốn đâu chịu buông tha cho ai?
Điều này không khỏi khiến hoàng đế nhớ tới dáng vẻ anh dũng của Hoàng quý phi khi đứng trước mặt mình chiến đấu. Hắn cảm thấy nàng thật quyến rũ, khiến hắn không thể rời mắt khỏi.
“Hoàng đế hẳn là có rất nhiều điều muốn nói với An hiền phi, cho nên thiếp cũng không quấy rầy nữa.”
Nói xong liền xoay người rời đi. Thấy vậy Mạnh phi vội vàng từ biệt rồi đi theo.
Mãi cho đến khi cùng Hoàng quý phi trở về cung, Mạnh phi mới phát hiện sắc mặt Đường Quả tái nhợt. Nàng bình tĩnh vuốt vuốt mặt bảo bản thân không có vấn đề gì, chỉ vì lâu quá không động thủ, không ngờ cơ thể này đã già lắm rồi.
Mạnh phi cũng nghe được chuyện xảy ra lúc nãy, biết được Hoàng quý phi đã cứu hoàng đế và An hiền phi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ấm ức dùm nàng. Bởi vì nàng vừa nhận tin triều thần đang chuẩn bị lập An hiền phi làm hậu.
Được sủng ái bao năm nay vậy mà lại bị người khác đoạt vị, nhưng nàng lại không hề bất ngờ mà lại vô cùng bình thản.
“Nàng ta chắc trông đợi ngày này lâu lắm rồi.”
Ngày hôm sau quả đúng như dự liệu. An hiền phi bất chấp tính mạng cứu hoàng đế, cộng thêm việc đang mang thai, triều thần đều lên tiếng muốn lập hậu, không thể trì hoãn nữa.
Hoàng đế u sầu đi đến thẩm cung của Đường Quả. Lần này áp lực quá lớn đã không thể không phong vị.
“An Ngưng Hương lên làm Hoàng hậu rồi thì A Mặc sẽ đỡ phải đau đầu nữa. Có thể được chàng sủng hạnh bao năm nay thật ra đã đủ lắm rồi. An hiền phi có thể khiến cho bá quan bá tánh sủng ái nhất định là có ưu điểm của nàng ấy.”
Lời nói của Đường Quả vô cùng tử tế, tử tế đến mức hắn có chút không vui. Hoàng quý phi vậy mà chẳng hề làm ầm ĩ lên, nhưng sao nàng lại có thể như vậy chứ? Không lẽ trong lòng nàng sớm đã nguội lạnh rồi sao?
“Hoàng quý phi, trong lòng nàng có gì không vui cứ nói ra.”
Tên cẩu hoàng đế kéo nàng lại gần, nàng bình thản đến mức có chút khó chịu.
“Nhưng nếu ta nói ra thì người cũng đâu thể thay đổi quyết định đâu. Làm sao có thể phong vị một người mồ côi cha làm Hoàng hậu chứ?”
Hắn không nói nên lời. Hắn tất nhiên không thể phong nàng làm Hoàng hậu, nên nói hay không cũng chẳng quan trọng.
“A Mặc từ lúc sinh ra đã được xác định làm vua. Mà vua thì vẫn luôn có những điều bất lực khó nói. Nếu như ta cứ làm khó dễ người vậy cũng chẳng ra làm sao. Nếu người có thể bảo đảm nói ra xong thì vẫn ủng hộ ta. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng bảo vệ ta, cho dù phải mang danh hại dân hại nước, cho dù phải chịu sỉ vả từ bá tánh cũng vẫn giữ vị trí đó lại cho ta thì người có dám không?”
Lúc này Hiên Viên Mặc cứng họng. Cho đến lúc này hắn mới phát hiện, hắn có vẻ như đã làm sai một chuyện gì đó. Nhưng mọi thứ rõ ràng đều tiến hành theo kế hoạch của hắn cả mà. Thế là hắn cố giữ dáng vẻ điềm tĩnh vỗ vỗ tay nàng:
“Hoàng quý phi nghĩ thông rồi thì tốt! Trẫm không phải bận lòng rồi! Trẫm vẫn còn sớ tấu chương phải duyệt.”
Nói rồi xoay người rời đi. Nào ngờ vừa bước ra lại đụng mặt Hiên Viên Diệt.
“Ta sẽ phong An Ngưng Hương làm hậu, hôm nay đến là để thông báo cho Hoàng quý phi.”
Lời nói mang khẩu khí đắc ý như đang nhấn mạnh bản thân chẳng hề thích Đường Quả. Nào ngờ Hiên Viên Diệt lại chẳng để tâm.
“Lần trước ta đã nói rồi, trước mặt ta thì ngươi phải xưng nàng ấy là Vương tẩu. Nếu còn lần nữa ta sẽ không màng phụ hoàng mà dạy dỗ ngươi đấy.”
Hoàng đế rời đi, mấy ngày sau trên triều một đám quần thần yêu cầu phong An Ngưng Hương làm hậu, hắn chẳng do dự liền đồng ý. Tuy nhiên, sau đó lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ như trong tưởng tượng, mà ngược lại tâm trạng còn trùng xuống, vô cùng khó chịu, nhất là nhìn thấy sự đắc ý của An gia, trong lòng bất chợt cảm thấy hối hận.
Lúc này một đại thần bước ra nói:
“Nếu như bây giờ đã có Hoàng hậu, thần nghĩ nên xử lý luôn Hoàng quý phi hống hách kia để tránh náo loạn hậu cung…”
Lời này chưa dứt, ánh mắt của hắn đã trở nên lạnh lùng vô cùng, phớt lờ đi đại thần đang quỳ trước mặt xin tha. Hắn lệnh cho Tư Thiên giám chọn ngày lành tháng tốt chuẩn bị Đại Điện Phong Hậu.
Tin tức này rất nhanh đã truyền ra, bất luận là bá quan hay bá tánh đều vô cùng vui mừng.
Đối với Đường Quả thì nàng cũng chẳng đi làm loạn làm gì, không biết vì sao nàng cứ cảm thấy Hoàng thượng đối với quý phi rất khác.
Nào ngờ hôm đấy đang ngắm hoa lại va phải Đường Quả cũng ở đấy. Nếu đã vô tình gặp nhau cũng không cần phải né tránh, phải biết rằng nàng giờ đã là Hoàng hậu, cho dù Hoàng quý phi nhìn thấy nàng cũng phải hành lễ.
“Trùng hợp quá nhỉ? Hoàng quý phi.”
Nhưng Đường Quả chẳng hề hành lễ, chỉ nhẹ nhàng chúc mừng An Ngưng Hương.
“Chúc mừng Hoàng hậu nương nương!”
Thái độ khiến cho An Ngưng Hương không vui nhưng nàng không nói ra. A hoàn bên cạnh chịu không được liền lên tiếng:
“Nhìn thấy Hoàng hậu mà không biết hành lễ sao?”
Đường Quả bật cười, phàn nàn cái tên Xuân Tuyết này đúng là bóp dái đồng đội. Một người hầu lại trực tiếp khiển trách Hoàng quý phi. Nàng không hành lễ với Hoàng hậu cùng lắm thì bị gọi là kiêu ngạo thôi, mà bị một tỳ nữ trực tiếp khiển trách đã đủ để kéo đi đánh rồi đấy.
Đường Quả còn chưa lên tiếng mà Xuân Tuyết đã nhịn không nổi rồi.
“Chủ tử của ta gọi ngươi một tiếng Hoàng quý phi là tôn trọng người rồi, nhưng giờ chủ tử đã là Hoàng hậu nương nương rồi. Hoàng quý phi không lẽ đến hành lễ cũng quên sao?”
Đường Quả trực tiếp cạn lời. Thân là một người bên cạnh Hoàng hậu, không lẽ ả ta không biết rằng Hoàng hậu đang bị cả hậu cung chống đối sao? Người như vậy sống được tới giờ hoàn toàn là nhờ vào Hoàng thượng đã âm thầm chống lưng.
Nghĩ đến đây Đường Quả tiến gần tới ả.
“Ngươi còn biết bổn cung là Hoàng quý phi sao? Chủ tử của ngươi là Hoàng hậu thì đúng, nhưng ngươi chỉ là một nô tỳ cỏn con.”
“Mai Lan, vả miệng cho ta!”
An Ngưng Hương thấy không ổn. Xuân Tuyết là người của nàng, Đường Quả đánh đâu phải là Xuân Tuyết mà rõ ràng là đang vả mặt nàng.
“Hoàng quý phi muốn xử lý người của bổn cung không lẽ không cần hỏi ý ta sao?”
Đường Quả cười khẩy.
“Vừa rồi ả ta hống hách như vậy sao ngươi không cản. Nếu Hoàng hậu đã dạy không được thì để ta dạy cho. Ta biết ả ta chỉ là một phút bốc đồng mà không phải là ý của Hoàng hậu.”
“Nghe bảo ả ta từ nhỏ đã theo bên Hoàng hậu. Chắc là Hoàng hậu không biết dạy dỗ người hầu. Nhưng đây là hoàng cung, nếu như cứ để cho ả ta vô lễ như thế, vậy thì chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Nói xong, nàng liền nghiêm nghị bảo Mai Lan ra tay.
“Hôm nay, ta sẽ thay Hoàng hậu dạy dỗ ngươi, để tránh mọi người đàm tiếu ngươi dựa hơi Hoàng hậu giương oai tác oái. Ngày sau nếu có đi cùng Hoàng hậu thì đừng vạ lây cho người.”
Sau đó còn dặn Mai Thanh tiễn An Ngưng Hương hồi cung. Dù sao thì nàng ta cũng đang mang thai, không thể xử lý hầu nữ trước mặt nàng ta được.
Chỉ mới mấy bước đã bị tiếng kêu thảm thiết của Xuân Tuyết dọa cho choáng váng.
Nhưng mà lúc này Mai Lan lại đang xả giận. Hoàng thượng, hoàng hậu kiếm chuyện thì nàng không làm gì được, nhưng trước mặt đây chỉ là một con cung nữ Xuân Tuyết thì nàng cũng không khách khí nữa.
Mang theo nỗi lòng của nương nương, Mai Lan dùng hết sức bình sinh vả từng cái nổ đom đóm lên mặt ả ta.
“Được rồi, Mai Lan đánh chết người thì không xong đâu! Đem ả ta đi kiểm tra thương tích đi, đợi bình phục thì gửi về, tránh dọa sợ Hoàng hậu.”
Tin này sau đó đã lan truyền trong cung. Mọi người đều bái phục Hoàng quý phi giết gà dọa khỉ. Hiên Viên Mặc biết tin vội đi đến tẩm cung của Hoàng hậu, trong lòng không khỏi trách mắng Đường Quả.
“Dù sao Hoàng hậu cũng đang mang thai, sao Hoàng quý phi lại lựa lúc này để xả giận?”
“Nói cho cùng thì Hoàng quý phi vẫn còn đang giận chuyện thần thiếp mang thai. Tỷ ấy không làm gì được nên chỉ đành trút giận lên người Xuân Tuyết.”
Bị Đường Quả công khai vả mặt, An Ngưng Hương tất nhiên nuốt không trôi cục tức này. Thế là Hoàng thượng phẫn nộ đi đến tẩm cung của Đường Quả.
“Hoàng quý phi sao nàng lại cả gan như vậy?”
Hoàng đế xấu xa cuối cùng cũng để Bạch nguyệt quang lên làm Hoàng hậu, nhưng chính lúc đội phượng quan cho nàng ta, tim của hắn đột nhiên đau đớn. Tới lúc này mới phát hiện hóa ra người hắn yêu sâu sắc căn bản không phải là Hoàng hậu, mà là Hoàng quý phi bị hắn ác độc hãm hại.
Chuyện là vừa rồi, Hoàng hậu giả ngầu không thành còn bị lật mặt, nhưng để duy trì dáng vẻ lương thiện mềm yếu, An Ngưng Hương chỉ đành khóc lóc trước mặt hoàng đế để hắn đưa Xuân Tuyết về, dù sao đó cũng là nha hoàn lớn lên cùng nàng.
Thế nhưng khi Hoàng thượng hạ quyết tâm đi giáo huấn Đường Quả thì một tờ giấy được ném từ ngoài vào, mở ra nhìn thì thấy đây là thư của Hiên Viên Diệt.
“Ngươi thử động vào nữ nhân của ta thử xem!”
Tin của hoàng huynh giống như gáo nước lạnh tạt vào, hắn không thể tính sổ được nên chỉ đành buổi tối về nhà dỗ dành nữ nhân của mình cho xong việc.
Khi đi tới tẩm cung của Đường Quả, hắn ta dịu dàng hỏi nàng về tỳ nữ trong cung An Ngưng Hương.
“Hóa ra Hoàng thượng tới đòi người, ta còn tưởng Hoàng thượng tới tìm ta gây chuyện.”
Trực tiếp bỏ qua chuyện Đường Quả không còn gọi hắn là A Mặc nữa, hắn giờ chỉ muốn đưa tỳ nữ kia đi. An Ngưng Hương hiện giờ đang mang trong mình giọt máu duy nhất của hắn, chút yêu cầu này vẫn phải thỏa mãn nàng ta.
“Cả nước Thiên Tần đều là của Hoàng thượng, người muốn mang gì đi không cần phải hỏi ý kiến của thiếp.”
Đường Quả có chút lười biếng nhưng Hiên Viên Mặc lại chống cằm. Dáng vẻ hiện tại của quý phi giống như đang tức giận vậy, mà nguyên nhân tức giận nhất định là vì nàng còn quan tâm tới hắn. Nghĩ tới chuyện quý phi có thể đang ghen, hắn lập tức nhiệt tình ngồi xuống.
“Tỳ nữ kia Trẫm sẽ mang đi. Hoàng quý phi nếu như muốn bù đắp gì thì cứ nói.”
Nghe vậy Đường Quả ngẩng đầu nhìn lên.
“Hoàng thượng nếu thấy áy náy, vậy thì đưa tiền đi. Lần trước Hoàng hậu đề nghị cắt giảm chi tiêu, ta từ một ngày ba bộ quần áo giờ một ngày chỉ được thay một bộ. Tới phần thưởng trước kia cũng bán đi không ít. Ta đã sống cuộc sống xa hoa nửa đời rồi, giờ sống đạm bạc như vậy có chút không quen.”
Hoàng đế nghe vậy thì lập tức bật cười nói:
“Không thành vấn đề.”
Sau khi biết Đường Quả ghen, Hiên Viên Mặc vô cùng vui vẻ, hứa rằng nhất định sẽ khôi phục cuộc sống đầy đủ như trước cho cô.
“Còn có một chuyện, làm phiền Hoàng thượng nói với Hoàng hậu. Lúc đầu là người cho phép ta gặp bất cứ ai đều không cần hành lễ, dù là người cũng không cần.”
Cẩu hoàng đế nghe vậy mới nhớ ra hình như trước đó hắn đã hứa với Đường Quả như vậy, cũng hiểu Hoàng quý phi tại sao lại trừng phạt Xuân Tuyết. Nghĩ tới đây hắn vui vẻ rời đi.