Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàng Đế Dâng ta cho Vương Gia - Full Chương 5: Hoàng Đế Dâng ta cho Vương gia

Chương 5: Hoàng Đế Dâng ta cho Vương gia

5:59 chiều – 20/05/2024

Sáng hôm sau, Hiên Viên Diệt cả người sảng khoái đi vào ám thất.

Hoàng đế sớm đã đợi tới nổi không chịu được nữa rồi, nếu Hiên Viên Diệt tới muộn hơn chút nữa, sợ là hôm nay không kịp lên buổi triều sớm, nhưng Hiên Viên Diệt từ lúc đi vào ý cười trên mặt cũng chưa từng hết.

“Xem ra quý phi của trẫm khiến hoàng huynh rất hài lòng.”

Trước khi đi hoàng đế ghen tuông nói một câu, không ngờ Hiên Viên Diệt lại vô cùng nghiêm túc trả lời:

“Đường Quả là một cô gái rất tốt, ta thật sự rất hài lòng.”

Vừa nói xong hoàng đế đã không nhịn được hỏi:

“Hoàng huynh không phải thật sự đã thích quý phi rồi chứ?”

Tim của Hiên Viên Mặc đã treo lên tới cổ rồi, luôn có cảm giác đồ mình trân quý bị cướp mất.

Hiên Viên Diệt nâng ly trà thẳng thắn thừa nhận điều này. Nếu không sao hắn có thể cam tâm tình nguyện nghe lời đệ đệ ngốc ngày đêm ở với một người phụ nữ lâu như vậy chứ?

Hiên Viên Mặc thay đổi sắc mặt lùi lại mấy bước.

“Hoàng huynh có phải đã quên mục đích của ta khi nhờ huynh làm chuyện này rồi không?”

Hiên Viên Diệt lại cảm thấy buồn cười, không phải chỉ là Bạch liên hoa mà hắn cất giấu thôi sao?

Trong lòng hắn chỉ có quý phi, đương nhiên không có chút hứng thú nào với bông hoa dại kia. Hơn nữa, hiện giờ nhà họ Đường đã không còn, cứ thoải mái sủng ái bông hoa dại kia đi, như trước đó chúng ta đã nói không có xung đột gì rồi.

Nói tới đây Hiên Viên Diệt đứng dậy vỗ vai hoàng đế nói nếu hắn đã lên kế hoạch lâu như vậy rồi thì đừng làm ra những chuyện khiến bông hoa dại kia thất vọng.

“Giờ quý phi đã là người của Hiên Viên Diệt ta, sau này buổi sáng khi đi thăm cố gắng giữ khoảng cách với hoàng tẩu của đệ. Đệ biết tính ta mà, thứ mà ta thích không ai được vượt quá giới hạn, dù là đệ đệ của ta cũng không được.”

“Đệ và nữ nhân kia thế nào cũng được, nhưng nếu bắt nạt Quả Nhi của ta, thì ta sẽ xé xác hai người cho chó ăn.”

Hiên Viên Diệt trong lòng vô cùng khinh thường đệ đệ này, chỉ vì một ngọn cỏ dại mà lại tính kế với Đường Quả ngây thơ trong sáng. Mấy năm nay, những chuyện hắn làm không có cái nào không làm tổn thương cô.

Hiên Viên Mặc bị huynh trưởng nói tới câm nín, chỉ đành tức giận bỏ đi.

“Đệ nên cảm thấy may mắn là ta không có hứng thú với hoàng vị. Nhớ kỹ Đường quý phi sau này chính là Hoàng tẩu của đệ, sau này cung kính với nàng ấy một chút.”

Hiên Viên Diệt ngữ khí lạnh lùng, Hiên Viên Mặc dù cũng xanh mặt nhưng đối diện với hoàng huynh vượt trội hơn hắn về mọi mặt nên cuối cùng chỉ đành bỏ đi.

Trong hậu hoa viên, trăm hoa đua nở. Từ sau chuyện an thần hương, Mạnh phi dường như đã trở thành cái đuôi của Đường Quả. Đường Quả khỏe hơn một chút thì nàng ấy lập tức đưa nàng đi ngắm hoa. Nhìn khí sắc của Đường Quả dần tốt lên, Mạnh phi cũng cảm thấy yên lòng hơn nhiều.

Chính lúc hai tỷ muội đang tâm sự thì một giọng nói vang lên cắt ngang bọn họ.

“Không ngờ có thể gặp quý phi nương nương ở hậu hoa viên này, có phải là sức khỏe đã tốt hơn nhiều rồi không?”

Người tới chính là Lan quý tần và An Ngưng Hương. Cỏ dại giờ đây đã từ mỹ nhân trở thành quý nhân rồi. Nhìn thấy Đường Quả cũng cung kính hành lễ.

“Nương nương làm muội muội lo muốn chết, giờ thấy người đã khỏe lại muội muội cũng yên lòng.”

Dáng vẻ yểu điệu không hấp tấp lại giống kẻ làm chuyện lớn, nhưng mắt Đường Quả lại luôn nhìn về phía eo của An Ngưng Hương.

“Túi thơm của An quý nhân thật tinh tế, bổn cung nhìn rất quen, có thể đưa ta xem một lát không?”

An Ngưng Hương đâu dám không nghe, chỉ đành ngoan ngoãn tháo túi hương xuống giao cho quý phi.

Đường Quả đặt trong tay mân mê một hồi.

“Nhìn xa cũng thật giống túi hương bổn cung từng làm mất, nhưng nhìn kỹ thì đường kim mũi chỉ có chút khác nhau, hơn nữa tay nghề này còn kém hơn bổn cung nhiều.”

Một loạt lời khiến An quý nhân không vui nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra kinh ngạc.

“Chẳng lẽ quý phi từng có túi thơm đẹp hơn cái này?”

Đường Quả trả túi thơm lại cho An Ngưng Hương.

Hóa ra lúc nhỏ Đường Quả từng mất một túi hương, đó là vật mà mẫu thân nàng để lại, mà mẫu thân nàng là người Sơn Tây, tay nghề đương nhiên khác với Trung Nguyên. Thậm chí chỉ nói về màu sắc thôi đã có hơn tám mươi tám loại.

An Ngưng Hương càng nghe lại càng cảm thấy kỳ lạ. Màu sắc có tám mươi tám loại nghe giống như túi thơm mà nàng nhặt được lúc nhỏ.

“Lúc đó Kim Tỏa mà phụ thân ta tặng còn ở trong đó. Chỉ tiếc là bị ta không cẩn thận làm mất, giờ phụ mẫu đều bỏ ta mà đi…”

Đường Quả lúc này diễn xuất rất tuyệt vời nhưng An Ngưng Hương đâu còn tâm trạng phân biệt những thứ này. Túi thơm mà quý phi nói tới chính là cái mà nàng ta từng nhặt được, túi thơm này cũng là nàng ta mô phỏng làm theo. Nhưng dù là thật nàng ta cũng không định thừa nhận, ai biết liệu có vì chuyện này mà rước thêm phiền phức hay không? Cứ để bí mật này chôn giấu trong bụng nàng đi.

Nhìn ra suy nghĩ xấu xa trong đầu An Ngưng Hương, Đường Quả lập tức nghĩ ra một kế.

“Không nói những chuyện cũ này nữa, đi bảo Mai Lan lấy hộp di vật của mẫu thân tới đây.”

Sau đó, nàng lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho mọi người xem, nói là nhìn thấy túi thơm trên người An quý nhân đột nhiên muốn thêu theo phương pháp này để giết thời gian. Nghe vậy Mai Lan khẽ đi tới hỏi nàng thêu cho ai.

“Còn có thể là ai, đương nhiên là gian phu tối nào cũng ở với ta rồi.”

Hộp di vật của mẫu thân quả nhiên thêu từng mũi chỉ, tới Hiên Viên Diệt nhìn thấy cũng nhỏ giọng hỏi:

“Nương tử đang thêu gì vậy? Là hoa cỏ hay con vật?”

Nhưng không ngờ nàng lại thêu một túi thơm hình cún con. Không thể không nói Đường Quả thật sự thêu rất đẹp.

“Thật là đẹp quá! Tay nghề của Quả Nhi thật giỏi.”

Đường Quả cười cầm túi thơm lên.

“Vậy ta tặng cho A Diệt, chàng có thích không?”

Nghe vậy Hiên Viên Diệt mắt sáng lấp lánh, hưng phấn khen với những lời rỗng tuếch.

Thân là cún con gian phu của Đường Quả, hắn thật sự thích thứ đồ nhỏ này muốn chết. Sau đó Đường Quả đích thân đeo lên eo hắn.

Tặng túi thơm cho hắn cũng có mục đích lợi dụng khác, nhưng Hiên Viên Diệt lại không để ý chút nào. Chỉ cần Quả Nhi của hắn thích, hắn sẽ không do dự đồng ý với nàng bất cứ chuyện gì.

Thế nhưng yêu cầu của Đường Quả là trước khi nàng cho phép, không thể để cho Hiên Viên Mặc nhìn thấy túi thơm này.

Lại nghe thấy Đường Quả nhắc tới Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Diệt mặt đầy tủi thân. Đường Quả thấy vậy vội an ủi:

“Chỉ cần thời cơ chín muồi, sau này không cần phải lo những chuyện đó nữa. Tới lúc đó, may áo, sửa giày, ta đều làm hết. Được không?”

Hiên Viên Diệt lại nắm bàn tay trắng nõn của nàng.

“Những việc này đều sẽ có người hầu làm, sao ta nỡ để Quả Nhi làm những thứ này chứ.”

Nói tới đây hắn lại thương yêu ôm Đường Quả lên giường.

Nữ nhân này khi tốt với hắn thật là trí mạng. Đừng nói là chỉ lợi dụng một chút, cho dù là muốn lấy mạng, hắn cũng không do dự. Sau đó hắn đặt nàng lên đùi, xoa đầu gối cho nàng.

“Quả Nhi hôm nay có thích ta thêm một chút nào không?”

Trong ánh mắt hắn có sự dịu dàng bất tận. Đường Quả ôm đầu hắn thơm lên một cái. Nàng dường như thật sự ngày càng mê đắm hắn rồi.

Hôm nay Hiên Viên Diệt còn mang tin tới.

“Phía nhạc phụ đại nhân tiến triển rất thuận lợi, hiện tại đã tập trung được một lượng lớn thuộc hạ trung thành.”

Nói tới đây Hiên Viên Diệt lại đề nghị muốn giúp đỡ, nhưng dù là Đường tướng quân hay là Đường Quả đều không do dự mà từ chối. Hai cha con thật sự cùng một đức hạnh, đồng thời cũng cho thấy họ là người có bản lĩnh.

Sau đó, Đường Quả bảo Mai Lan mang một danh sách tới, nội dung bên trong càng khiến Hiên Viên Diệt hoảng hốt.

Có những thứ này trong tay, đừng nói chỉ là một Thiên Tần quốc nhỏ nhoi, cho dù thống nhất cả thiên hạ cũng là chuyện dễ dàng. Thú vị hơn nữa là Đường tướng quân và con gái đều không có dã tâm, thứ họ cần chỉ là thế lực có thể nghiền nát Thiên Tần quốc mà thôi.

Hiên Viên Diệt không nhịn được mà cảm khái. Chẳng trách Đường Quả lại khiến hắn nhất kiến chung tình, sự ưu tú này trong thiên hạ chắc chỉ có một mình nàng.

Nửa năm tiếp theo, cha con nhà họ An lại không ngừng dùng bộ lạc nhỏ để lập công, danh tiếng trong triều cũng dần vang xa, địa vị của cỏ dại kia cũng như thuyền lên theo nước.

“Hai năm nay để nàng chịu thiệt rồi. Chỉ cần ổn định thêm một thời gian nữa, tới lúc đó lại tăng danh phận cho nàng.”

An Ngưng Hương lúc này trong lòng vô cùng ngọt ngào, nhưng nghĩ tới quý phi nương nương diễm lệ sáng chói trong lòng không khỏi có chút hoài nghi.

“Nếu A Mặc phong ta làm Hoàng hậu thì không biết quý phi nương nương nên làm thế nào?”

Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net ! Chúng mình đặt quảng cáo để duy trì team dịch, mong các bạn đọc thông cảm và ủng hộ !

Vấn đề này cũng khiến Hiên Viên Mặc đột nhiên trở nên yên lặng.

Nếu An Ngưng Hương trở thành Hoàng hậu, sau này hắn sẽ không sủng ái quý phi nữa. Đường Quả không có bệ đỡ và danh phận nhất định rất khó sống trong hậu cung này. Cuối cùng hắn vẫn quyết định duy trì hiện trạng, nói với An Ngưng Hương trở thành Hoàng hậu sẽ bị người khác đố kỵ, còn không bằng để quý phi ở trước đỡ đạn, như vậy cũng có thể bớt đi nhiều phiền phức.

An Ngưng Hương lúc này mới thả lỏng, hóa ra A Mặc trước giờ đều suy nghĩ cho cô, nhưng trong lòng vẫn rất không vui. Nàng đã sắp trở thành Hoàng hậu rồi, nhưng A Mặc vẫn như vậy, làm tất cả mọi người tưởng rằng hắn sủng ái quý phi.

Tuy nhiên, An Ngưng Hương là một người thông minh, sẽ không nói ra suy nghĩ trong lòng cho Hiên Viên Mặc. Nàng không tin hậu cung nhiều cung phi như vậy đều có thể nhẫn nhịn quý phi ngày càng đắc sủng. Tới khi nàng ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu, chỉ cần ngồi yên quan sát xem Đường Quả bị mọi người từng bước đẩy xuống vực sâu thế nào.

Chớp mắt ba năm qua đi, phụ thân và huynh trưởng của An Ngưng Hương không ngừng lập công, địa vị cũng từ phi tần lên làm hiền phi. Thậm chí còn có tin đồn với phẩm hạnh của An Ngưng Hương đủ để trở thành Hoàng hậu.

Đường Quả từ quý phi lên làm Hoàng quý phi.

Hôm đó các đại thần tấu báo Thiên Tần quốc năm nay thiên tai không ngừng, bách tính trong thiên hạ đều vô cùng khổ sở. Vậy là hoàng đế quyết định muốn đưa các phi tử có địa vị cao trong cung đi tới khu thiên tai để trải nghiệm cuộc sống nhân dân. Mục đích của chuyến đi này đương nhiên là vì giúp An Ngưng Hương có thêm danh tiếng.

An Ngưng Hương cũng không làm Hoàng thượng thất vọng, lập tức đề nghị hậu cung nên cắt giảm chi tiêu, quyên góp cho nạn nhân, giúp những người dân bị nạn có thể qua được ải này.

Vừa nói ra các vị đại thần đã tập tức đồng thanh nghe theo, đều cảm thấy An hiền phi không làm Hoàng hậu thì thật là đáng tiếc. Hoàng quý phi hoang phí vô độ, chỉ thích hưởng lạc, xét về phẩm hạnh thì không thể so được với An hiền phi.

Bạch liên hoa thân mang long mạch vậy mà lại dám đỡ một mũi tên cho Hoàng thượng. Hành động này đã thành công giúp nàng lên ngôi vương hậu nhưng hoàng đế lại chẳng hề vui vẻ, cứ cảm thấy bản thân đã nhầm to nữa rồi, luôn có cảm giác như bản thân đánh mất thứ gì rất quý giá.

Nhưng họ không biết rằng kế hoạch của họ đều bị quý phi nhìn thấu cả. Hoàng đế định mượn cớ tạo tiếng vang cho Bạch nguyệt quang nhưng Đường Quả cũng muốn mượn cơ hội này để lật ngược tình thế.

Bao nhiêu năm nay nàng đã cho An Ngưng Hương rất nhiều cơ hội để trưởng thành, đã đến lúc phải dỡ bỏ rào cản này rồi. Nàng đã quá ngán ngẩm với việc giả vờ thân mật với Hoàng thượng rồi, mà Đường phụ bên kia cũng đã chuẩn bị gần xong.

Hiên Viên Diệt đã cố tình tới trước dặn Đường Quả rằng hắn sẽ âm thầm sắp xếp người bảo vệ cho nàng. Nào ngờ nàng lại tỏ vẻ tinh nghịch bảo hắn xem thường nàng quá rồi. Tuy chân cẳng nàng không thuận tiện và cơ thể hơi yếu ớt một chút nhưng bản thân cũng đã luyện võ từ nhỏ.

Hiên Viên Diệt yêu chiều nhìn nàng, hắn biết nàng đã từng luyện võ nhưng cũng chỉ là lúc nhỏ mà thôi. Chớp mắt nàng đã rút kiếm ra.

“A Diệt, chúng ta đấu kiếm thử nào.”

Hiên Viên Diệt sợ làm nàng bị thương liền né tránh.

Đừng xem nhẹ. Tuy nàng chỉ là một nữ tử nhưng cầm kiếm lên cũng ra dáng phết đấy.

Thiếu nữ phóng khoáng hào sảng như này khiến hắn mê đắm không thôi.

Hắn nhỏm người một cái ôm eo, đỡ lấy nàng vào lòng trên không, đáp đất một cách an toàn. Hắn chịu không được mà hôn nàng một cái. Quả đúng là hết thuốc chữa mà, bất luận nàng làm cái gì hắn cũng say mê cả.

“Quả Nhi quá thu hút đi, khiến ta đầu óc quay cuồng chỉ muốn ngày ngày ở bên cạnh nàng.”

Nghe thế nàng dứt khoát thu kiếm lại.

“Giờ chỉ chờ An Ngưng Hương thành công lên làm hoàng hậu thì chúng ta đã có thể công khai mối quan hệ rồi. A Diệt, chàng phải chuẩn bị tâm lý đón nhận ngàn lời chỉ trích.”

Hiên Viên Diệt lại chẳng quan tâm.

“Quả Nhi là một nữ tử yếu đuối còn không sợ thì ta đường đường là một nam tử hán, sao lại để tâm?

“Đương nhiên là cho dù giờ có muốn sợ cũng chẳng kịp nữa, cho dù phải xuống địa ngục thì bổn cung cũng phải kéo theo người đấy.”

Ngày hôm nay, hoàng đế dẫn theo các quý phi đến khu tị nạn, nhưng hắn vẫn như cũ chỉ quan tâm để ý đến Đường Quả yếu ớt, An Ngưng Hương đã âm thầm sắp xếp thuộc hạ.

Nhưng từ khi bị huynh trưởng cảnh cáo, hắn vẫn chưa hề tiếp xúc gần như vậy với Đường Quả. So với Hoàng quý phi năm xưa thì một cô gái hai mươi mấy tuổi đầu như nàng đây lại càng xuất chúng hơn.

“Hoàng quý phi, đường đi có chút gập ghềnh, người chịu nổi chứ?”

Sự quan tâm của hoàng đế có hơi đột ngột, Đường Quả vẫn như cũ diễn tròn vai diễn yêu người đậm sâu của mình.

“Thật ra cũng đã rất nhiều năm không xuất cung rồi, cũng muốn xem thử thế giới bên ngoài như thế nào. Những năm này cứ luôn có cảm giác giữa hai chúng ta có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho người ngày càng xa lánh thiếp hơn.”

Nghe thế thì tên cẩu hoàng đế chợt hẫng một nhịp, đoán chắc là nàng đã nhìn thấu chuyện gì đó, chỉ đành giả vờ bảo nàng nghĩ nhiều rồi. Nào ngờ nàng liền nói tiếp:

“Chắc là chỉ mỗi người không phát hiện thôi nhỉ? Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn người một tiếng. Thiếp đã từng cảm nhận được sự chân thành đối đãi của người.”