Những năm này, An Ngưng Hương dù ở trong cung nhưng luôn được Hiên Viên Mặc bảo vệ tốt, nàng ta còn chưa quen nói dối trước mặt hắn. Hơn nữa, hắn quá hiểu nàng rồi. Ánh mắt và những động tác nhỏ của nàng đều chứng minh là nàng đang nói dối, cũng chính là nói An Ngưng Hương căn bản không phải Bạch nguyệt quang trong lòng hắn.
Nhớ lại túi thơm mà huynh trưởng đeo, Hiên Viên Mặc lúc này lo lắng tới cùng cực. Vừa nghĩ tới một khả năng nào đó, hắn ta như rơi vào vực thẳm. Cơn đau trước ngực như muốn vỡ tung.
“Vậy thì nàng đổi hoa văn khác cũng được. Trẫm chỉ là vô tình nhìn thấy mà thôi.”
Cuối cùng hắn vẫn kìm nén câu hỏi trong lòng. Sáng hôm sau hắn tìm ảnh vệ tới ra lệnh điều tra lại chân tướng chuyện năm đó. Chỉ là chuyện trượt chân rơi xuống nước đã qua quá lâu, đáp án mà hắn muốn sợ là nhất thời cũng chưa thể tìm ra được.
Sau khi hạ triều, hắn cuối cùng cũng không thể nhẫn nại được nữa. Hắn còn quyết định đích thân đi hỏi Hoàng quý phi, cô bé năm đó cứu hắn khi hắn rơi xuống nước có phải là nàng hay không?
Lý công công lúc này cũng không hiểu Hoàng thượng rõ ràng đang sủng ái Hoàng hậu nương nương, lúc này sao lại vội vàng tìm tới chỗ Hoàng quý phi nương nương rồi. Chẳng lẽ Hoàng quý phi có cơ hội thay đổi vận mệnh?
Khi Lý công công đang nhức cả đầu, hoàng đế đã tới bên ngoài cung của Đường Quả. Dù gần ngay trước mắt nhưng hắn vẫn do dự mãi, không dám đi tiếp, càng nghi ngờ Đường Quả chính là cô bé đó, bước chân của hắn lại càng nặng nề.
“Hoàng thượng, người tới rồi!”
Đường Quả lúc này đang đốt hương đọc cuốn Bất Khả Yên. Hiên Viên Mặc cố gắng kìm chế nội tâm đang gào thét.
“Xem ra Hoàng quý phi hôm nay tâm trạng rất tốt.”
Đường Quả hơi ngước nhìn.
“Đã lâu không gặp Hoàng thượng, thần thiếp nhàn rỗi ra ngoài phơi nắng thôi!”
Hoàng đế lắp bắp nên chỉ biết nói mấy chữ tốt lắm. Đột nhiên hắn không biết phải mở lời với Hoàng quý phi thế nào.
“Lần này, Trẫm tới là có chuyện muốn hỏi nàng. Không biết tài nghệ may vá của Hoàng quý phi thế nào?”
Nhưng khi Đường Quả hỏi tại sao lại hỏi như thế thì hắn lại đổ mồ hôi lạnh.
“Trẫm chỉ là cảm thấy mình chưa hiểu hết về Hoàng quý phi.”
Nói tới đây, đột nhiên hắn phát hiện đâu phải là hắn chưa hiểu hết, mà căn bản là hắn không biết nàng thích gì, ngược lại, Hoàng quý phi lại biết rất rõ thói quen của hắn. Nhưng khi nhìn thấy lư hương quen thuộc trên bàn, sắc mặt hắn trắng bệch, tay đặt dưới bàn cũng không ngừng run rẩy.
“Hoàng quý phi rất thích mùi hương này sao?”
“Hoàng thượng ban thưởng, thiếp đều rất thích, mấy năm qua thiếp luôn dùng.”
Lời của nàng đã phá vỡ vòng phòng ngự của hắn. Hương liệu này chỉ cần một tháng đã có thể khiến nữ nhân cả đời không mang thai. Nàng lại cam tâm tình nguyện đốt mấy năm.
“Mùi hương này đã lỗi thời rồi. Ngày mai Trẫm phái người mang thứ khác qua.”
Ngữ điệu của hắn đã bắt đầu run rẩy.
“Không cần đâu Hoàng thượng, đốt nhiều năm như vậy, thiếp đã quen rồi. Mùi hương này độc nhất trong hậu cung, Hoàng thượng biết ta mà, dù là thứ gì ta cũng muốn độc chiếm, thế nhưng chỉ riêng Hoàng thượng mà ta thích nhất, cuối cùng vẫn không thể như ý nguyện.”
Hiên Viên Mặc đã sắp không thở được nữa rồi, nàng tình sâu nghĩa nặng với hắn như vậy nhưng trong lòng hắn trước giờ luôn coi nàng chỉ là một tấm bia đỡ đạn.
Hắn nhiều lần muốn mở miệng hỏi ra câu hỏi trong lòng, nhưng thời khắc này tất cả dũng khí của hắn đều bị tình yêu nhiều năm của nàng làm cho vỡ nát. Cuối cùng chỉ đành lấy lý do chính sự còn nhiều để cáo lui.
“Hoàng thượng đi thong thả, bệnh ở chân của thần thiếp tái phát nên không có cách nào tiễn người được.”
Lời của Đường Quả lại cho hắn một cú đả kích. Đúng vậy, Hoàng quý phi luôn nói lúc nhỏ ngã xuống nước, vì vậy mới bị phát bệnh đau chân vào những ngày mưa lạnh. Tới giờ hắn vẫn còn nhớ rõ nước mùa đông năm đó lạnh tới thấu xương, cô bé kia không quan tâm gì đã nhảy xuống cứu hắn.
“Chiều này Trẫm sẽ mang hương mới tới, chỉ ban thưởng cho Hoàng quý phi. Trẫm không cho kẻ khác.”
Giọng của hắn ngày càng nghẹn ngào, hắn không dám quay đầu nhìn lại, nói rồi hắn liền vội vàng bỏ chạy.
Bước chân hoảng loạn của hắn khiến Đường Quả cười thầm, tiếng cười mang ba phần lạnh lẽo, bảy phần châm biếm.
“Bỏ hương này đi! Khả năng suy diễn của người trong cung cũng thật là nhanh.”
Đột nhiên một người đàn ông ôm lấy eo nàng từ phía sau.
“Quả Nhi, Quả Nhi, ta đố kỵ quá! Hóa ra đệ đệ ngốc kia năm đó rơi xuống nước được nàng cứu lên bờ.”
Hắn chỉ nhớ năm đó đệ đệ ngốc từng điều tra việc túi thơm. Vì vậy, khi nhìn thấy An Ngưng Hương đã nhận nhầm nàng ta là Bạch nguyệt quang.
“Đệ đệ ngốc thật ra lòng dạ rất thâm sâu, hơn nữa còn cẩn thận. Hắn không muốn An Ngưng Hương biết hắn vì ơn cứu mạng năm đó mới sủng hạnh yêu thương nàng ta, vì vậy chuyện này mới bị che giấu nhiều năm như vậy.”
“Nhưng nói ra thì cũng vô cùng châm biếm, chính là vì hắn cẩn thận như vậy mới bỏ lỡ cuộc đời vốn hạnh phúc mỹ mãn này.”
Nói tới đây hắn nhẹ hôn lên trán nàng. Hắn vừa đố kỵ, vừa hạnh phúc. Đố kỵ là vì đệ đệ ngốc gặp Quả Nhi trước, hạnh phúc vì hắn không yêu thương Quả Nhi. Hắn cũng thương xót Đường Quả vì cứu đệ đệ ngốc mà mắc bệnh, còn bị đệ đệ ngốc làm hại hết lần này tới lần khác. Hơn nữa, nếu không phải lần đầu gặp hắn đã nhất kiến chung tình với nàng thì có thể hắn đã trở thành đồng phạm với đệ đệ ngốc rồi.
“Ta chỉ thích A Diệt. Người đàn ông kia không đáng để ta thích.”
Ánh mắt nàng dịu dàng vô bờ bến.
“Nhưng chàng cũng phải nghĩ cho kỹ, làm thế nào để đối diện với những cảnh khó khăn sau này. Sau khi hắn biết sự thật nhất định còn tới tìm ta. Một khi chúng ta lựa chọn công khai mối quan hệ, sợ là A Diệt sẽ bị chỉ trỏ bàn tán mỗi ngày.”
Hiên Viên Diệt vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ như trước. Đối với hắn mà nói, ánh mắt của người đời chỉ là góc nhìn của họ mà thôi, trong lòng hắn trước giờ chỉ có Đường Quả.
“Nhưng chàng yên tâm, có ta ở đây, không ai dám chê cười gian phu của ta.”
Hiên Viên Diệt cuối cùng không nhịn được hôn tới. Quả Nhi của hắn nói muốn bảo vệ hắn. Câu này khiến hắn ngọt ngào thấu tim.
Hôm sau, ảnh vệ vừa sáng sớm đã mang tình báo tới cho hoàng đế. Hiên Viên Mặc run rẩy từ từ mở ra, càng đọc tiếp hắn càng thở gấp.
Sau khi xác nhận thông tin chính xác, hoàng đế quay lưng cho người lui xuống. Tới khi Ngự thư phòng chỉ còn lại một mình, hắn dường như bị rút hết tất cả sức lực, bước chân loạng choạng, nước mắt hối hận không ngừng tuôn rơi.
Thật sự là nàng ấy, thật sự là Đường Quả yêu thương hắn nhất, là Đường quý phi bị hắn coi là gánh nặng muốn bỏ đi.
Hắn đau khổ che mặt vừa khóc vừa cười, lục phủ ngũ tạng dường như bị ai đó cào xé.
“Mang tất cả những thứ này tới cung Hoàng quý phi.”
Một lát sau Ngự thư phòng vang lên giọng nói đanh thép của Hiên Viên Mặc.
“Lần trước nàng ấy nói thích vàng. Mang toàn bộ tiểu Kim khố của ta đến cho nàng ấy.”
“Một ngày nàng ấy muốn thay ba bộ quần áo, tất cả gấm vóc cống nạp đều mang tới cho Hoàng quý phi.”
“Còn có cái này, nàng ấy thích những vật trang trí xinh đẹp, tất cả đều mang hết đi.”
Nhưng chính lúc hắn không ngừng mang đồ tới cho Đường Quả thì lại có người bẩm báo:
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương mời người tới dùng bữa.”
Nhưng đáp lại ả là ánh mắt lạnh như đao của hoàng đế.
“Nô tỳ biết tội, nô tỳ sẽ đi đưa đồ cho Hoàng quý phi.”
Chuyện hoàng đế thưởng lớn cho Hoàng quý phi căn bản không giấu được, nhưng chỉ trong chốc lát đã nhét đầy tiểu Kim khố của Hoàng quý phi.
Mấy quý phi chơi mạt chược cũng vô cùng kinh ngạc.
“Cẩu hoàng đế này lại muốn làm ra chuyện gì nữa đây? Hoàng quý phi, người phải cẩn thận, trong đó sợ là có âm mưu gì đó.”
Họ luôn cho rằng cẩu hoàng đế này lại muốn gây thù cho Hoàng quý phi, để các phi tần hậu cung đều ghen ghét với ân sủng của nàng, từ đấy đạt được mục đích diệt trừ Đường Quả.
“Mọi người làm gì vậy? Ngồi hết xuống đi. Một chút ân thưởng thôi mà, không phải chuyện lớn gì. Tiếp đó phần thưởng tới nhiều rồi mọi người sẽ quen thôi, nhưng nếu không chơi tử tế cẩn thận thua đồ của mấy người đó.”
Quả nhiên sau đó liên tục mấy ngày hoàng đế không ngừng ban thưởng, đưa đồ tới tẩm cung của nàng. Trong cung cũng bắt đầu từ thuyết âm mưu đến trở thành vô cùng ngưỡng mộ sủng ái ngút trời này, đâu giống ra tay với Hoàng quý phi.
Đương nhiên người không nhịn được nhất chính là An Ngưng Hương đang ngồi ở hậu vị nhưng lại bị thất sủng.
Giờ nàng ta đã xác định, hoàng đế chắc chắn biết Hoàng quý phi mới là người hắn muốn tìm. Nàng không biết hai người từng xảy ra chuyện gì nhưng đứa con trong bụng không cho phép nàng ngồi yên đợi chết.
Đợi mãi không được hoàng đế sủng hạnh, An Ngưng Hương quyết định chặn ở ngoài Ngự thư phòng, nhưng sau khi gặp hắn, nàng lại không biết mở lời thế nào.
Hoàng đế lúc này hai mắt trống rỗng, vô thần.
“Hoàng quý phi đời này không thể mang thai là lỗi của ta, không nhận ra sớm cũng là tại ta nhận nhầm nàng là Hoàng quý phi, tất cả đều là lỗi của trẫm. Lời nói dối hôm đó của nàng là nể mặt nàng đang mang long thai nên tạm thời không tính toán, sau này nàng cứ yên phận làm tốt vị trí Hoàng hậu của mình đi.”
An Ngưng Hương sớm đã tái mặt. Nàng biết hoàng đế có thể sẽ xa cách mình, nhưng không ngờ hắn lại tuyệt tình tới thế.
“A Mặc, rốt cuộc chàng có ý gì? Chàng nói thích ta, sẽ đối xử tốt với ta. Ta có thể ngồi lên vị trí Hoàng hậu này không phải đều là do chàng suy tính cẩn thận sao?”
Nói tới đây, nàng không nhịn được mà bật khóc.
“Sao chàng có thể như vậy? Là chính miệng chàng nói đời này chỉ yêu mình ta, chẳng lẽ chàng muốn phản bội lời thề mà bỏ ta lại? Hoàng hậu không có hoàng đế thì còn có ý nghĩa gì nữa? Còn không bằng tiếp tục làm một An quý nhân không ai để ý.”
Hoàng đế tra nam lạnh lùng vỗ lưng Hoàng hậu, thừa nhận những chuyện này là lỗi của hắn, sau đó còn đảm bảo sau này nếu An Ngưng Hương sinh ra con trai sẽ dùng vị trí thái tử để bồi thường.
Nghe vậy An Ngưng Hương đẩy Hiên Viên Mặc ra gào thét đau đớn:
“Ta không thiết tha ngôi vị thái tử gì đó, ta coi trọng nhất, không nỡ nhất chính là Hoàng thượng ngài. Là người đã cho ta biết ý nghĩa của tình yêu, giờ lại muốn tự tay đẩy ta xuống vực sâu vạn trượng, A Mặc chàng độc ác quá!”
Tuy nhiên, lúc này hoàng đế đã không còn thương tiếc gì nàng.
“Nàng bình tĩnh lại đi! Cơ thể bây giờ đang nặng nề, thời gian gần đây đừng ra ngoài nữa.”
Sự giam lỏng cuối cùng khiến An Ngưng Hương mất đi lý trí.
“Hiên Viên Mặc, dù chàng biết rõ chân tướng thì đã sao? Những thứ đã bỏ lỡ sẽ không có cách nào nhận được tha thứ. Người bị chàng tổn thương sớm đã tan nát cõi lòng. Chuyện chàng từng làm nàng ta sớm muộn gì cũng biết thôi.”
Đối diện với sự uy hiếp của An Ngưng Hương, sắc mặt của hoàng đế trở nên lạnh lùng.
“Nàng ấy sẽ không bao giờ biết, tốt nhất là nàng nên ngoan ngoãn một chút. Thứ mà ta có thể cho nhà họ An các nàng thì ta cũng có thể đoạt lại bất cứ lúc nào.”
Lời của hoàng đế dường như rút hết xương tủy của nàng, khiến nàng không còn ý muốn níu giữ hắn nữa. Đôi mắt vô hồn nhìn bóng lưng hắn rời đi.
“Xuân Tuyết, đàn ông sao lại ác độc như vậy chứ? Không phải người hắn thích thì có thể tùy ý tổn thương ư?”
Trước giờ nàng cậy có được tình yêu của hoàng đế, thậm chí còn thầm thương xót cho Hoàng quý phi. Nhưng giờ người đáng thương lại biến thành mình, đây chính là nhân quả báo ứng, ai cũng không thoát khỏi số mệnh đáng ghét này.
Lúc này nàng không khỏi nhớ lại mẫu thân từng nói Đế Vương là vô tình nhất. Hắn có thể sủng hạnh, biến nàng thành tiểu công chúa cao quý nhất, cũng có thể vô tình đẩy nàng xuống vực sâu vạn trượng.
Tin Hoàng hậu thất sủng, Hoàng quý phi đắc sủng đã truyền khắp hậu cung, nhưng hoàng đế dường như đã dốc hết toàn lực không quan tâm người khác nghĩ gì.
Buổi thượng triều sáng nay đám quần thần quỳ thẳng thớm khẩn cầu Hoàng đế ban chết cho Hoàng quý phi Họa quốc yêu dân. Nếu không làm vậy thì sẽ đem lại tai họa cho Thiên Tần. Hơn nữa, nếu hoàng đế không đồng ý thì bọn họ sẽ quỳ không đứng dậy.
“Các người muốn làm gì thì làm, dù sao ta cũng sẽ sủng ái Hoàng quý phi. Nếu như cảm thấy làm quan không vui nữa thì mau từ chức hết đi. Vừa hay Trẫm có thể đổi người mới.”
Nghe vậy đám đại thần liếc mắt nhìn nhau.
“Hoàng quý phi không phải thật sự biết yêu pháp gì đó chứ? Hoàng đế mê đắm như vậy, nhìn có vẻ không bình thường cho lắm.”
“Hoàng quý phi yên tâm, đám người kia không thể làm gì ta đâu. Trẫm không cho phép bất cứ ai làm hại nàng.”
Sau khi đuổi đám đại thần đi, hoàng đế vội vàng tới bày tỏ tấm lòng với Đường Quả, lại không biết dáng vẻ hiện giờ của hắn trong mắt Đường Quả vô cùng khôi hài.
Không như dự đoán, Đường Quả đã không còn nét trong sáng và cười tươi như trước đây nữa, chỉ là hơi nhếch môi mỉm cười lịch sự.
“Vậy thì đa tạ Hoàng thượng.”
Hiên Viên Mặc nhất thời sững sờ, nhưng hắn nhanh chóng kìm nén sự lo lắng trong lòng, đoán Đường Quả là vì ghen tỵ với An Ngưng Hương nên giận dỗi, chuyện gì nàng cũng chỉ thích độc chiếm.
“Vậy tối trẫm sẽ tới thăm nàng.”
Nhưng vừa quay người mới nhớ ra người buổi tối tới căn bản không phải là hắn. Nếu như giờ mới tranh với hoàng huynh không biết có kịp hay không?
Sự trả thù của Hoàng quý phi cuối cùng cũng bắt đầu. Hôm nay nàng muốn nói cho cả thế giới biết người cùng nàng thị tẩm hoàn toàn không phải là hoàng đế, mà là anh ruột của tên cẩu hoàng đế đó. Là chính tay hắn ta đã tặng nàng an tử hương, cũng chính là hắn ta tự tay đẩy nàng vào lòng người khác.
Nàng đã từng rất nhiều lần hỏi hắn ta có thật lòng với nàng không? Câu trả lời của hắn ta luôn là mãi yêu nàng, nhưng mà giờ thì nàng đã yêu Hiên Viên Diệt rồi, còn hắn ta thì đang cố tìm cách để có thể giành lại được nàng.
Biết được hoàng đế muốn tranh giành Hoàng quý phi với Hiên Viên Diệt, An Ngưng Hương không thể ngồi im được nữa.
Bỏ qua chuyện có thể bị Hoàng thượng trách phạt, An Ngưng Hương vác bụng bầu đến tẩm cung của Đường Quả.
Mục đích của An Ngưng Hương cũng rất đơn giản, chính là muốn nói hết chân tướng cho Hoàng quý phi, như vậy mới có thể phá hủy hết mọi hy vọng của Đường Quả.
An Ngưng Hương cũng không nghĩ nhiều, kể cả Hoàng thượng có lôi An gia ra uy hiếp thì nàng cũng không quan tâm. Bởi vì căn bản An Ngưng Hương cũng không phải đích nữ của An gia. Mẹ nàng cũng chỉ là một nô tỳ. Chỉ cần đứa con trong bụng của nàng vẫn còn, Hiên Viên Mặc chắc chắn không thể ra tay với nàng.
Thế nhưng nhìn Đường Quả trước mắt, nàng vẫn không khỏi thấy chướng mắt. Cho dù là bao nhiêu năm trôi qua mà trên mặt Đường Quả vẫn không hề có vết tích của sự già đi.
“Bổn cung hôm nay đến đây là có chuyện muốn nói với Hoàng quý phi.”
Đường Quả cũng chẳng thèm đứng dậy hành lễ, chỉ hỏi An Ngưng Hương muốn nói chuyện gì.
Với thái độ này của Đường Quả, An Ngưng Hương sớm đã chẳng để tâm nữa.
“Chuyện muốn nói thì nhiều lắm. Đầu tiên là phải chúc mừng Hoàng quý phi lại được ân sủng.”
An Ngưng Hương nhìn một lượt những đồ vật trong phòng. Đây đều là những ân sủng mà bản thân có cầu cũng không được.
“Mùi hương này Hoàng quý phi vẫn dùng sao?”
An Ngưng Hương đặc biệt tìm đến Đường Quả lúc này là bởi vì nàng biết được Đường Quả rất thích dùng mùi hương đó.
Lúc đầu An Ngưng Hương cũng không biết mùi hương này có vấn đề gì, là do Lan quý tần tiết lộ cho mới biết được.
“Đây là mùi hương đích thân Hoàng thượng chuẩn bị, ta vẫn luôn dùng hương này, chưa từng bỏ.”
Nghe thấy câu trả lời của Đường Quả, Hoàng hậu thích thú cười lớn. An Ngưng Hương cho rằng Đường Quả vẫn nghĩ hoàng đế tốt với mình.
“Hoàng hậu cảm thấy buồn cười lắm sao?”
“Ta cười ngươi chẳng biết cái gì. Ta cười ngươi trao nhầm trái tim cho người ta.”
Nhưng ngay lúc đó một giọng nói truyền đến cắt đứt cuộc hội thoại của hai người.
“Trẫm cho phép nàng xuất cung lúc nào vậy? Mau chóng cút về tẩm cung của nàng đi.”
Sau đó Hiên Viên Mặc xua xua tay, mấy thái giám lập tức tiến vào.
Hoàng hậu cũng không hề phản kháng, những thứ này bây giờ đối với nàng đã quá quen thuộc rồi. Chỉ là người trong lòng của hoàng đế đã thay đổi, bỗng nhiên nàng lại trở thành một gánh nặng.
An Ngưng Hương đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt. Lúc Hiên Viên Mặc nghĩ đã xong chuyện thì An Ngưng Hương quay lại nói thêm:
“Mùi hương mà Hoàng thượng tặng cho ngươi có độc đó. Chỉ cần ngửi mùi hương đó một tháng là sẽ bị vô sinh.”
Hiên Viên Mặc không kịp trở tay, chỉ có thể vội vàng lấp liếm:
“Hoàng quý phi đừng tin mấy lời ăn nói sằng bậy đấy! Nàng ta là đang ghen tị ta đối tốt với nàng.”
Sau đó hắn ta quay ra nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt lạnh lùng. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi ra lệnh:
“Lý công công, mau đưa nàng ấy về cung.”
Lý công công cũng biết được tình hình hiện tại nên nhanh chóng gọi hai tên thái giám vào lôi Hoàng hậu đi. Việc này khiến cho An Ngưng Hương thực sự nổi điên.
“Đường Quả, chẳng phải ngươi vừa hỏi ta đang cười gì sao? Ta cười vì ngươi đặt niềm tin sai chỗ. Liệu ngươi có biết vị hoàng đế trước mặt ngươi cùng với người mà ngươi ngày đêm chung chăn gối, căn bản không phải cùng một người không?”