15
Đêm đó thật dài.
Tiếng gào thét của nam nhân và tiếng khóc của nữ nhân đan xen nhau.
Dài đến mức tuyệt vọng.
“A Hòa!”
“Lưu Chiêu, thả nàng ra!”
“Thả A Hòa, xin ngươi…”
“Ngươi muốn ta làm gì cũng được, xin ngươi tha cho nàng.”
“Nàng là thần tử của ngươi.”
“Nàng là người đã ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ giải quyết lũ lụt ở Kinh Châu, Tạ Thanh Yến.”
“Nàng vì dân sinh, chạy ngược chạy xuôi, là Thị lang công bộ, ngươi không thể đối xử với nàng như vậy!”
“Lưu Chiêu, ngươi sao có thể… hủy hoại nàng.”
“Cuộc đời nàng, vốn nên quang minh chính đại…”
“Ông trời ơi, chư thần Phật ơi, xin mở mắt nhìn… đừng để A Hòa chịu khổ này.”
“Có báo ứng gì cứ để ta gánh chịu.”
“Người đáng chết là ta, sao lại hủy hoại A Hòa?”
Nhưng dù ta có kêu gào thế nào, tiếng khóc đẫm máu ấy, cánh cửa kia vẫn không nhúc nhích.
Ta vô lực dựa vào tường ngoài tẩm cung, để nỗi buồn và tuyệt vọng nuốt chửng.
Gió lạnh như dao cứa vào mặt, nhưng không đau bằng nỗi đau trong tim.
Hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, ta lại thấy mọi thứ đen tối.
Đêm đen đặc, đen đến nghẹt thở.
Nếu có thể chết ngay lúc này, thật tốt.
Nhưng, trời đã sáng.
Ngày mười sáu tháng giêng năm Cảnh Bình thứ bảy.
Tạ thị của quận Trần nhận được thánh chỉ, phong con gái trưởng Tạ Thanh Hòa làm Chiêu phi.
Cùng năm ấy, Thị lang công bộ, người lãng tử tuyệt sắc, nổi danh kinh thành, Tạ Thanh Yến.
Không may qua đời sớm.
16
Năm Cảnh Bình thứ mười ba, ngày mười chín tháng giêng.
Nhìn những tờ giấy nhăn nhúm, ta mới nhận ra, thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
Lâu đến mức những chuyện thảm khốc ấy đã bị phủ bụi thời gian, trở nên bình yên giả tạo.
“Bạch Lộ, bây giờ là năm nào rồi?”
Nàng trả lời từng chữ một: “Bẩm nương nương, năm nay là năm Cảnh Bình thứ mười ba.”
Từ tối hôm qua, nàng luôn trầm lặng như vậy.
Ta xoa xoa đôi mắt mỏi mệt.
“Ngươi không phải Bạch Lộ.”
Bạch Lộ thích nói chuyện, luôn tươi vui và rạng rỡ.
Nàng cũng không biết võ công.
Người biết võ công, là thị nữ của Tạ Thanh Hòa, Bạch Sương.
Quả nhiên, nàng xé mặt nạ da người, lộ ra khuôn mặt tương tự Bạch Lộ nhưng đầy khí phách.
“Chủ nhân lệnh cho ta bảo vệ Tống cô nương.”
Ta hít một hơi sâu, nhưng không kìm được run rẩy mà hỏi nàng:
“A Hòa, làm sao… mà chết?”
Bạch Lộ chậm rãi kể lại sự thật năm đó.
Năm Cảnh Bình thứ bảy, A Hòa được phong làm Chiêu phi, từ đó nhận được sự sủng ái của đế vương.
Nhưng nàng là Tạ Thanh Yến mà.
Nàng quen nhìn trăng dài trên đại mạc, núi non sông hồ.
Làm sao nàng cam lòng bị giam cầm trong cung điện này, tranh giành sủng ái, cúi đầu trước sự ân sủng của hoàng đế.
Cột sống của nàng, thẳng quá rồi.
Lưu Chiêu, một kẻ ích kỷ hẹp hòi như vậy, sao có thể chấp nhận nàng như thế.
Hắn vừa yêu thích sự khác biệt của nàng, vừa căm ghét nàng không chịu khuất phục.
Vì vậy, hắn đã bẻ gãy cột sống của Tạ Thanh Hòa.
Hắn như rèn chim ưng, đè nén Tạ Thanh Hòa, cắt đi những phần kiêu ngạo thừa thãi, ép nàng phải quỳ xuống.
Tạ Thanh Hòa nghiến răng, ngẩng cổ cũng không chịu khuất phục.
Vì vậy, hắn đã dùng thuốc phiện gây nghiện với nàng.
Cột sống của Tạ Thanh Hòa, bị hắn đập nát.
17
“Năm Cảnh Bình thứ bảy, ngày chủ nhân được phong phi, nàng đã tự tử bằng cách đâm đầu vào cột.”
“Lúc ấy, nàng nằm trong lòng hoàng thượng, thoi thóp, liên tục nói mình có lỗi với hoàng thượng.”
“Thái y đã kéo ngài trở về từ cửa tử, nhưng ngài không thể sống tiếp.”
“Hoàng thượng đã dùng cổ độc của Miêu Cương để ngài quên đi Tạ Thanh Yến.”
“Sau đó… hoàng thượng giam lỏng chủ nhân trong cung, không cho phép nàng tiếp xúc với bất kỳ ai.”
“Để bắt nàng khuất phục, còn cho nàng uống thuốc phiện.”
“Chủ nhân mỗi ngày bị tra tấn đến không còn hình người.”
Ta cắn chặt môi, không dám bật ra tiếng nức nở, nước mắt chảy ròng ròng.
Trong mơ, hình ảnh Tạ Thanh Yến bệnh tật héo mòn hiện lên thoáng qua.
Bất giác ta hỏi người trước mặt: “Hôm đó, ta có gặp nàng không?”
Khuôn mặt Bạch Sương thoáng qua vẻ không nỡ: “Có.”
“Hôm đó, ngài trốn tránh đám thị vệ để gặp tiểu thư.”
“Tiểu thư chỉ cảm thấy mình hiện tại không còn giống người, không có mặt mũi nào gặp ngài.”
“Thân thể nàng đã suy kiệt, đêm đó, đã thổ huyết mà qua đời…”
Là ta!
Là ta đã hại chết A Hòa!
Bạch Sương nắm lấy tay ta: “Thập Nhất Nương đừng tự trách.”
“Cái chết đối với tiểu thư, đã là một sự giải thoát.”
“Nàng chỉ mong ngài bình an là được.”
Ta lẩm bẩm: “Ngày Tháng Đau Thương, Dữ Dữ Nhữ Giai Vong!”
(Bản dịch từ Kinh Thư – Thang Thệ, nghĩa là căm hận đến cực điểm, thề không cùng tồn tại.)
Bạch Sương tiếp tục nói: “Tiểu thư để ta ở bên ngài, là để chờ sắp xếp nhân lực.”
“Một ngày nào đó, ta sẽ đưa ngài rời khỏi nơi ngục tù này.”
“Nàng nói, lời thề trên đại mạc trống rỗng, là nàng ấy đã thất hứa.”
Ta nhìn nàng cười thê lương.
“Bạch Sương, nhưng ta không thể sống được nữa.”
“Ta đã uống ‘Phù Sinh Lạc’.”
18
Năm Cảnh Bình thứ mười ba, ngày mùng năm tháng hai.
Lễ Thiên Thu, đế vương cùng các thần tử uống rượu.
Giờ Hợi một khắc, Lưu Chiêu say khướt đến lãnh cung.
Hắn giữ chặt ta, mùi rượu lan ra từ phía sau.
“Hòa nhi, tại sao, ngươi không chịu nhìn trẫm thêm một lần?”
Ánh trăng từ cửa sổ rọi xuống đất, như rải một lớp bạc lấp lánh.
Hắn bịt miệng ta lại, không cho ta lên tiếng.
“Suỵt, ngươi nói chuyện sẽ không giống nàng ấy nữa.”
Hơi thở mang mùi rượu phả lên da, ta từ sợ hãi ban đầu trở thành vô cùng ghê tởm.
Hắn vẫn tự đắm mình trong lời đường mật:
“Hòa nhi, từ lần đầu gặp ngươi, trẫm đã yêu ngươi.”
“Hậu cung giai lệ ba nghìn người, trước mặt ngươi đều mất sắc.”
“Ngươi là của trẫm, chỉ thuộc về trẫm.”
“Chiêu phi.”
Ta cố gắng kìm nén cơn buồn nôn đến mức muốn ói.
Tuyệt vọng, ghê tởm và căm hận liên tục đan xen trong tâm trí.
Lưu Chiêu, ta chỉ muốn ăn sống thịt của ngươi!
“Bốp!”
Hắn thở hổn hển, đánh mạnh vào mặt ta.
“Ai cho ngươi dùng ánh mắt đó nhìn trẫm?”
“Tiện nhân! Tất cả đều là tiện nhân!”
Một lúc sau, hắn cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
“Hòa nhi, ngươi cuối cùng vẫn thuộc về trẫm.”
Ngay khoảnh khắc đó, vẻ mặt hắn bỗng trở nên không thể tin nổi.
“Tống Thì Nghi, ngươi dám giết vua?”
Trên ngực hắn, rõ ràng có cắm một con dao găm.