10
“Ầm ——”
Một tiếng sấm rền vang cắt ngang lời nàng.
Tiêu thục phi, người vốn luôn kiêu ngạo, giờ đây ở trong cung ta, ôm một bức tranh khóc không thành tiếng.
Nàng khóc mà không màng hình tượng: “Hôm nay, là ngày giỗ của Tạ lang.”
“Ngươi lại quên mất điều này.”
Thái dương ta giật mạnh.
Tạ, Thanh, Yến.
Đầu lại bắt đầu đau nhức.
Những hình ảnh không tự chủ nhảy vào đầu ta.
Dường như trong ký ức thật sự có một lang quân cương trực như vậy.
Người đó quỳ trên đất, đầu chạm đất, lưng thẳng tắp.
Hắn nói: “Thần xin bệ hạ đối xử tốt với nương nương.”
“Thần có chết cũng an lòng.”
…
Rốt cuộc, ta đã quên điều gì?
Ta phun ra một ngụm máu tươi.
11
Ta lại gặp ác mộng.
Trong tẩm cung tràn ngập mùi long diên hương, Lưu Chiêu dùng roi đánh mạnh vào ta.
Một roi, hai roi, ba roi…
Ta cắn chặt răng, lặng lẽ đếm.
Đánh đủ năm mươi roi, cũng chịu được rồi.
Thấy ta bị đánh đến da thịt rách toạc, hắn cuối cùng cười lạnh.
“Con gái Tống gia, cũng chỉ có vậy.”
“Trên giường thì cứng như gỗ.”
“Không bằng kỹ nữ ở Bách Hoa Lâu.”
Ta cứng ngắc nằm trên chiếc giường trải lụa vàng sáng, mắt đờ đẫn nhìn ra cửa sổ mở hé——
Đêm đen đặc quánh, tối đen không thấy năm ngón tay.
Như có một con thú đang ẩn mình, chỉ cần sơ sẩy là rơi vào vực thẳm vô tận.
Trời… sao chưa sáng.
“Lại không nói gì?”
Lưu Chiêu cúi xuống, thổi những lời độc ác vào tai ta:
“Nghe nói em gái ngươi năm nay mười hai tuổi, qua hai năm nữa cũng có thể vào cung hầu vua rồi.”
“Bốp!”
Tiếng roi đánh vào da thịt lại vang lên.
“Ngươi kêu đi! Ngươi không kêu, thật nhàm chán.”
Ta mặc kệ đau đớn trên người, cố gắng van xin hắn: “Để thần thiếp một mình hầu ngài là đủ rồi.”
“Muội muội ta… không thể…”
Không biết đã trải qua bao lâu.
Cuối cùng trời cũng sáng.
Sau khi mặc lại quần áo, hắn lại trở thành vị vua nhân từ.
12
Năm Cảnh Bình thứ mười ba, ngày mười tám tháng giêng.
“Hô ——”
Ta giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng.
Bạch Lộ đang yên tĩnh nằm gục trước giường.
Nghe thấy tiếng động, nàng liền nắm chặt tay ta.
“Nương nương, người cảm thấy thế nào?”
“Người không biết, người đã hôn mê ba ngày ba đêm.”
Nhưng ta không quan tâm được nhiều như vậy.
“Tạ Thanh Yến đâu?”
“Hắn ở đâu?”
Bạch Lộ không nói gì.
“Ta phải đi tìm hắn.”
Bạch Lộ nắm chặt tay ta, ánh mắt đầy cầu xin: “Nương nương, người đừng đi…”
“Thả ta ra, Bạch Lộ.”
“Ta phải đi cứu hắn.”
“Hắn sẽ chết mất!”
Bứt khỏi tay Bạch Lộ, ta chạy ra ngoài.
Tạ Thanh Yến vẫn đang chờ ta.
Ta không thể thất hứa.
Ai ngờ Bạch Lộ dùng một cú chặt tay từ phía sau làm ta ngất đi.
Nàng áy náy nói: “Nương nương, xin thứ lỗi.”
13
Ta nhớ lại rồi.
Đó là một kế hoạch trốn thoát đã được dự tính từ lâu.
Ngày rằm tháng giêng năm Cảnh Bình thứ bảy, tết Thượng Nguyên.
Lưu Chiêu mời quan viên đến tổ chức yến tiệc, tiếng cười nói rôm rả.
Mọi người đều uống say, nằm ngủ gục trên bàn rượu.
Ngay cả Lưu Chiêu cũng bất tỉnh nhân sự.
Nhân cơ hội này, ta mặc quần áo gọn nhẹ, đến góc tây nam của tường cung.
Tạ Thanh Yến nói, hắn sẽ đợi ta ngoài tường cung.
Chỉ cần ta trốn ra, sẽ được tự do.
Chúng ta sẽ đến định cư ở Đại Mạc, nơi có sản nghiệp hắn đã dày công gây dựng nhiều năm.
“Thập Nhất Nương, khi đó chúng ta sẽ đi ngắm hoàng hôn trên dòng sông trải dài ở Đại Mạc nhé.”
“Cát sẽ lấp lánh như vàng.”
Chúng ta có thể sống như những người buôn bán, dù nghèo khó nhưng tự do.
Đêm đó trăng tròn, ta ngẩng đầu đếm sao.
Đếm đến ngôi sao thứ ba trăm ba mươi ba, sẽ gặp được Tạ Thanh Yến.
Ta cố sức leo lên tường cung, Tạ Thanh Yến quả nhiên đã đợi từ lâu.
Ta không do dự mà nhảy xuống.
Lúc ấy, ta cảm thấy mình như một con bướm, tự do và nhẹ nhàng nhảy múa trong gió.
Tạ Thanh Yến đỡ lấy ta.
Là vòng tay ấm áp, đầy sức sống.
Hắn cười sảng khoái.
“Thập Nhất Nương, chúng ta tự do rồi.”
“Ngươi có biết, từ lâu ta đã muốn nói với ngươi…”
Trong bóng tối, một bóng người ngược sáng chậm rãi bước tới.
“Tạ khanh, ngươi muốn đưa hoàng hậu của trẫm đi đâu?”
Nụ cười trên môi Tạ Thanh Yến đông cứng lại.
14
Ta và Tạ Thanh Yến bị đưa đến tẩm cung của Lưu Chiêu.
Lưu Chiêu nhìn chúng ta bằng ánh mắt đầy âm u:
“Tạ Thanh Yến, ngươi to gan thật!”
“Hoàng hậu của trẫm mà ngươi cũng dám tư thông?”
Hắn rút thắt lưng, quất lên người ta.
“Tiện nhân!”
“Dâm phụ!”
“Dám sau lưng trẫm mà tư thông với người khác!”
Ta cố gắng giữ thẳng lưng, ta không muốn… không muốn hắn thấy bộ dạng thảm hại của ta.
Ánh mắt Tạ Thanh Yến như bốc lửa, hắn giật lấy thắt lưng.
“Vút ——”
Thị vệ đồng loạt rút kiếm ra.
Lưu Chiêu nhìn ta như nhìn một con kiến:
“Người đâu, kéo tiện nhân Tống Thì Nghi này ra, lột hết quần áo, treo lên tường thành.”
“Để cho mọi người thấy, Tống tướng quân đã dạy con gái dâm đãng thế nào!”
“Không… đừng…” ta hoảng sợ lùi lại.
Nhưng không chống lại được sức mạnh của thị vệ.
Không thể để cha… thấy ta như thế này.
“Lưu Chiêu, ngươi không thể làm thế!”
“Ngươi ban cái chết cho ta đi, xin ngươi!”
“Muốn chết?” Lưu Chiêu chơi đùa với chiếc chén trong tay, hờ hững nói, “Không dễ thế đâu.”
Khoảnh khắc ấy, mặt ta như tro tàn.
“Dừng lại!”
Tạ Thanh Yến nhìn thẳng vào ta, rồi quỳ xuống.
“Nương nương và thần không tư thông, bởi vì thần——”
“Là nữ nhân.”
Nói xong, nàng tháo mũ quan, rút trâm trên tóc.
Tóc đen rơi xuống.
Nàng quỳ trên đất, đầu chạm đất, lưng thẳng tắp.
“Thần xin bệ hạ, đối xử tốt với nương nương.”
“Thần, chết cũng an lòng.”
Đây là lần cuối cùng nàng, với tư cách một nam nhân, cúi đầu xưng thần.