“Ta chỉ cần bước ra khỏi cửa trướng này một bước thì sẽ bị người khác bắt đi, hắn dễ dàng gán cho ta tội phá hoại tình thân huynh đệ, bất chính trong hôn nhân. Khi đó, không chỉ danh tiếng ta bại hoại, mà cả mẫu quốc cũng sẽ bị sỉ nhục.”
Hoa Diễn im lặng một lúc, suy nghĩ rồi nói:
“Thất Đại Vương bên ngoài luôn tỏ ra có tình với điện hạ.”
Ta cười khẩy:
“Trước mặt Lang Chủ, ta một mực khẳng định có tư tình với hắn, khiến Lang Chủ nghi ngờ hắn. Tông Phỉ không chịu biện bạch, bởi càng biện bạch càng đen, nên dứt khoát im lặng.”
“Nếu ta mất hết thanh danh, Tông Phỉ đóng vai kẻ si tình bị phản bội, lạnh nhạt với ta, giáng ta từ chính thê xuống thiếp, thậm chí trở mặt thành thù, mọi việc đều danh chính ngôn thuận.”
Hoa Diễn như không thể tin Tông Phỉ có thể làm đến mức đó, kinh ngạc nói:
“Nhưng dẫu sao ngài cũng là Yến Thị của Thất Đại Vương mà.”
Ta khẽ cười:
“Nếu có thể khiến Lang Chủ ra tay giết ta thì bị gán mũ bị chính thê cắm sừng có là gì? Tính tới tính lui, hắn vẫn là người được lợi.”
Hoa Diễn ngẩn người hồi lâu, nước mắt tràn mi:
“Điện hạ của ta, ta cứ ngỡ ra khỏi cung rồi sẽ không cần đấu tranh nữa, vậy mà nơi đây lại khó khăn như thế… sống thật khó khăn như thế.”
Ta cũng im lặng, có lẽ là số mệnh đã định. Thân là công chúa, dù để sống hay tồn tại thì thế sự đều khắc nghiệt như vậy.
4
Theo quy tắc thảo nguyên, sau mười ngày thành hôn, tân nương phải yết kiến Lang Chủ.
Ta thay đổi dáng vẻ ngọt ngào thường ngày, đôi mắt phượng được tô vẽ sắc sảo, thần thái cao ngạo khó xâm phạm.
Ta hành đại lễ rồi thẳng lưng đứng đó, để mặc người khác dò xét.
Với khí chất uy nghi của một Hoàng thái nữ, vẻ trang nghiêm rực rỡ ấy đã hoàn toàn áp chế những ánh mắt khinh bạc, tầm thường.
Lang Chủ chăm chú nhìn ta hồi lâu, rồi cười nói:
“Nam Quốc quả thật sinh mỹ nhân, tiểu điện hạ dung mạo thật bất phàm, Tông Phỉ quả là có phúc.”
Ta cũng cười, không kiêu không hạ:
“Thần thiếp cảm tạ phụ vương khen ngợi.”
Lang Chủ như vô ý cười nói:
“Ta thuở nhỏ từng nghe về Mỹ hậu Nam Quốc, dung mạo khuynh đảo thế gian, tiếc là chưa được gặp. Hôm nay nhìn tiểu điện hạ dáng tiên nhan ngọc, sau này các thúc bá hẳn cũng không chê ta là người chưa biết sự đời.”
Lời vừa dứt, người trẻ thì không sao, nhưng vài quan lại quyền quý cao tuổi đã lộ nụ cười khinh bạc.
Thậm chí có kẻ nói:
“Nghe bảo Mỹ hậu năm xưa chỉ cần quay đầu nhìn Cổ Vương Miêu Cương cười một cái đã khiến cận vệ bên cạnh Cổ Vương chết vì kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng.”
“Về sau Mỹ hậu băng hà, Cổ Vương ẩn mình trong Thập vạn Đại sơn, tự luyện thành tình cổ, không biết có tìm đến quan tài của Mỹ hậu không!”
Nói xong, mọi người cười ầm lên.
Trong lòng ta giận dữ, móng tay trong tay áo bấm sâu vào lòng bàn tay.
Chuyện của Hoàng tổ mẫu xưa nay là bí mật trong cung, ta đến trước khi xuất giá mới được nghe.
Năm đó mẫu quốc suy yếu, biên giới các nước tùy tiện xâm lấn, là Hoàng tổ mẫu dựa vào dung mạo tuyệt thế, dùng thân phận hoàng hậu cùng thân thể nữ nhân của mình mà ứng phó với các quân vương, giữ vững bình an cho một nước.
Cách bảo quốc như vậy quả không vẻ vang, nhưng khi ấy dân chúng lầm than, Hoàng tổ mẫu không hi sinh thân mình, mẫu quốc e rằng đã bị chia cắt và san phẳng từ lâu.
Sau khi phụ hoàng đăng cơ, Hoàng tổ mẫu lui về Từ Ninh cung, không đến ba ngày thì qua đời.
Khi đó, Lão Lang Chủ, người quen cũ của Hoàng tổ mẫu, si mê bà đến độ thần hồn điên đảo.
Sau khi Hoàng tổ mẫu mất, Lão Lang Chủ phát điên, miệng luôn gọi “Mỹ hậu, Mỹ hậu”, phi ngựa lao điên cuồng, cuối cùng ngã ngựa mà chết.
Chỉ sợ các thúc bá của Lang Chủ chỉ nghe qua truyền thuyết, không chịu nổi phong thái rực rỡ nghìn vạn của tổ mẫu nên mới ghen ghét như vậy.
Ta giận cực độ nhưng vẫn cười nhạt:
“Đại vương nói đùa rồi, Nam Quốc đế hậu băng hà, đều an giấc trong địa cung. Đại vương chưa từng tới Nam Quốc, thật đáng tiếc, nếu có dịp, chi bằng ghé chơi vài nơi, cũng có thêm chút chuyện đời để kể.”
Đàn ông thảo nguyên đa phần là những kẻ thẳng thắn. Lời của ta không vòng vo quá mức, nhưng người kia cũng nghĩ một lúc mới hiểu ta đang chế nhạo hắn chưa từng thấy qua sự đời thì lập tức nổi giận, bước vài bước xuống đài, giơ tay muốn tát ta.
Ta lạnh lùng nhìn, đầu đội đầy châu ngọc không chút lung lay:
“Ngươi là ai?”
Người đó tuổi tác có vẻ còn lớn hơn Lang Chủ, nhưng ta biết, chốn thảo nguyên ai có bản lĩnh cao nhất thì được làm vua, không quan tâm tuổi tác, cũng chẳng có lễ nghĩa cao thấp.
Ta híp mắt. Hừ, một đám ngốc thô thiển, chỉ cần dùng vài câu khích bác đã mất kiểm soát như vậy rồi.
Trước khi hắn kịp lên tiếng, ta lại nói:
“Ta là Công chúa Hộ Quốc Nam Quốc, Hoàng thái nữ kết giao khăng khít với Thất Đại Vương! Ngươi giơ cái tát này lên, là muốn đánh Nam Quốc, hay là đánh vào mặt và thể diện của Yến Thị Thất Đại Vương?!”
Mọi người bị khí thế của ta làm cho kinh ngạc, ta liền thừa cơ, ánh mắt sắc bén lần lượt quét qua đám đàn ông trong sảnh:
“Nam nhân Bắc Quốc quả thật địa vị cao quý, nhưng cũng chỉ có thể tùy ý đánh mắng thiếp thất của mình.
Lão gia lớn tuổi như thế còn muốn giơ tay đánh, chẳng lẽ…”
Ta nhìn Tông Phỉ, cười lạnh:
“Chẳng lẽ các vị đây đều thèm muốn nữ nhân của Thất Đại Vương?”
Mọi người không dám lên tiếng, Tông Phỉ chỉ lặng lẽ cười mà không nói, tựa như đang chờ xem bước tiếp theo của ta.
5
Ánh mắt ta lướt qua, dù đã mất đi tín nhiệm của Lang Chủ, nhưng nhìn tình thế hiện tại, quyền uy của Tông Phỉ trên thảo nguyên vẫn không thể xem thường, tốt nhất nên bắt đầu từ các bộ tộc của thảo nguyên để lay chuyển.
Chỉ trong chốc lát, ta đã có chủ ý, liền hành lễ thật sâu với Lang Chủ:
“Phụ vương, nhi thần hôm nay vô lễ với quyền quý là do không hiểu lễ nghi, nguyện đến thần điện chịu phạt quỳ.”
“Nhưng nhi thần đến thảo nguyên đã vài ngày, cảm thấy rất cô quạnh.
Chi bằng phụ vương ban thêm vài quý nữ thảo nguyên cho lang quân, vừa để làm bạn với nhi thần, lại có thể dạy nhi thần phong tục Bắc Quốc, chẳng phải rất tốt sao?”
Lông mày Lang Chủ khẽ động, ta chỉ nhìn liền biết rõ, ông ta tất nhiên muốn cắm người vào trong trướng của Tông Phỉ.
Mà bên cạnh Tông Phỉ có thêm nữ nhân, các kế hoạch và thủ đoạn ta học được từ Quý phi cùng phụ hoàng mới có cơ hội phát huy.
Quả nhiên, Lang Chủ vừa định mở miệng đồng ý thì Tông Phỉ đã cười nói trước:
“Phụ vương, sáng nay Yến Thị vì nhi thần chạm phải tay thị nữ mà giận dỗi, đây là đang cáo trạng với người đó.”
“Nếu giờ người ban thêm mỹ nhân cho nhi thần, chỉ sợ ba tháng sau, nàng sẽ nói với sứ giả Nam Quốc rằng chúng ta ức hiếp nàng.”
Thấy Tông Phỉ chỉ dùng việc phòng the mà nhẹ nhàng hóa giải chuyện này, Lang Chủ chỉ có thể nhìn ta sâu sắc, không tiện nói thêm điều gì.
Trong lòng ta hậm hực, người đàn ông này sao lại quỷ quyệt đến vậy, ta dùng “tình yêu say đắm” để hãm hại hắn, hắn lại dùng “tình ý nồng thắm” để phản đòn ta.
Quả thực không để lộ chút sơ hở nào cho ta ra tay.
Tông Phỉ dường như chẳng bận tâm, tiến lại ôm ta vào chỗ ngồi, cũng không gọi mỹ nữ dâng rượu mà cùng ta đối ẩm, không khí tựa hồ rất vui vẻ.
Hắn đưa nửa chén rượu còn lại mình đã uống dở áp lên môi ta, ta lặng lẽ nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách của hắn, trong lòng thầm nghĩ: đời như một vở kịch, chỉ có chúng ta tự hiểu lẫn nhau, thắng bại là ở kẻ khéo tay hơn.
Ta hé môi, khẽ nhấp chút rượu mạnh thảo nguyên, không khỏi nhớ lại ngày ta ép phụ hoàng lập ta làm Hoàng thái nữ, tự tay xử lý Quý phi, bà ta thấp giọng cười rồi nguyền rủa ta:
“Sau này khi ngươi làm thê thiếp cho người khác, kết cục của ngươi nhất định như bổn cung hôm nay. Bổn cung sẽ chờ ngươi ở âm ti, chờ đến khi ngươi đến boof tội với bổn cung.”
Bà ta nói đúng, rơi vào tay Tông Phỉ, những ngày tháng sau này của ta cũng như cá trên thớt.
Nhìn lại tình thế hiện tại, có lẽ ta đang ở thế bị động hơn.
Sinh mạng ta nằm trong tay kẻ khác, ta đành phải chấp nhận.
Dù sao duyên phận vợ chồng của ta với hắn còn dài, báo thù cũng không cần vội vàng trong chốc lát.
Có lẽ, ta nên học theo Hoàng tổ mẫu, ở trong tay một người đàn ông, thay vì mưu tính sống sót, chi bằng… thử mưu tính tình yêu trước.