6
Sau khi hành lễ với Lang Chủ, ta cả ngày đều đến tìm Yến Thị trong Tây trướng.
Mẹ Tông Phỉ ở Đông trướng, trước kia vì bất hòa với Lang Chủ nên bị phế truất, sống khổ cực cho đến khi Tông Phỉ trưởng thành, định xong hôn sự cho hắn rồi qua đời.
Hiện tại, Yến Thị ở Tây trướng thay Lang Chủ quản lý các trướng.
Người kế mẫu này của Tông Phỉ lại rất sảng khoái, kể cho ta nghe về chín đại quý tộc thảo nguyên, con gái các gia tộc Đồ Đơn, Phối Mãn, Ô Lâm Đạt thị đều đã yêu mến Tông Phỉ từ lâu.
Là đại vương, không thể chỉ có một Yến Thị, bà khuyên ta nên rộng lượng hơn.
Ta cầm chén trà sữa cười duyên dáng, chuyện này ta có thể rộng lượng vô cùng ấy chứ, Tông Phỉ mà nạp hết bọn họ mới là điều tốt nhất.
Nhưng đối phó với phụ nữ, đôi khi khích tướng lại hiệu quả hơn vỗ về.
Mỗi lần cùng Tông Phỉ ra ngoài hay đi dự yến, ta đều kéo tay áo hắn, dùng ánh mắt kiêu ngạo lướt qua đám quý nữ, bộ dạng được sủng mà kiêu ấy khiến người ta chỉ muốn quất ta vài roi.
Tông Phỉ liếc mắt nhìn ta:
“Ngươi đừng quá đáng quá.”
Còn ta thường nhấc nhẹ chiếc lông vũ trên đầu, thong thả nói:
“Ai bảo đại vương sủng ái ta chứ~~”
Tông Phỉ nhắm mắt thở dài, nắm chặt cây cung trong tay áp lên cổ ta.
Cứ như vậy, dựa vào “sủng ái của Tông Phỉ”, ta hành sự tùy ý, trong đám phụ nữ lại càng kiêu ngạo không chịu nổi, đến mức Phối Mãn thị suýt phun thẳng nước bọt vào mặt ta.
Cuối cùng, ta đã khơi mào được trận tranh đấu nữ giới đầu tiên trên thảo nguyên.
Phụ nữ thảo nguyên không bao giờ chịu thua. Các nàng đồng loạt nguyền rủa Tông Phỉ mắt mù, càng thêm đeo bám hắn nhiều hơn trước.
Cộng thêm Lang Chủ có ý tác hợp, vài ngày liên tiếp mở tiệc, Tông Phỉ không hề quay lại trướng của ta.
Đây chính là mục đích của ta.
Nếu ta độ lượng, dịu dàng, trong sáng, có lẽ các nàng còn nhẫn nhịn được. Đáng tiếc, ta kiêu căng đến không thể chịu nổi.
Ai lại sẵn lòng nhường Tông Phỉ cho một kẻ nông cạn, ngang ngược như ta?
Ta còn cố ý khiến hắn nổi giận, chọn đêm trăng tròn, trước mặt thị vệ, đập nát tấm bình phong Phối Mãn thị tặng hắn trong ngày đại hôn.
Tông Phỉ lúc này mới trở lại bảo trướng của ta.
Hắn trừng mắt nhìn ta, ta cũng nhìn thẳng lại hắn.
Ngày mai tin tức này sẽ đến tai Phối Mãn thị, e rằng nàng ta sẽ lấy cớ bị oan ức mà càng dây dưa với hắn hơn.
Đây đều là các quý nữ, sau lưng là gia tài vô số bò, hươu, dê, ngựa của các bộ tộc thảo nguyên, hắn chỉ có thể mặc họ bám lấy, không dễ dàng gạt bỏ được.
“Ngươi muốn làm gì?” Giọng Tông Phỉ lạnh lẽo, cứng nhắc.
Ta trong trướng khẽ chu môi, nhỏ giọng:
“Thiếp ghen rồi.”
“Ngươi không thể nào biết ghen được.”
“Sao lại không? Đại vương cả ngày lẫn đêm quấn quýt với các nữ nhân khác, chẳng thèm nhìn thiếp một lần, ngay cả dự yến cũng không dẫn thiếp theo.”
“Hôm nay chỉ là Đông Hạ tiến cống quốc bảo, Lang Chủ mời mọi người đến thưởng thức, nào có nữ nhân?”
“Ồ?”
Ta nghiêng mình trên trường kỷ, một tay chống đầu, vươn cánh tay vén tấm rèm sa mỏng.
Trên tay ta đeo mười sáu chiếc vòng vàng lấp lánh, ánh nến phản chiếu, tỏa ra ánh sáng rực rỡ:
“Đại vương muốn xem quốc bảo mà còn phải đi nơi khác xem sao? Thiếp là hoàng thái nữ duy nhất trên đời, yêu cơ sống trong truyền thuyết thảo nguyên, chẳng lẽ không đáng là quốc bảo sao?”
Tông Phỉ vẫn đứng khoanh tay trước giường, nhưng lần này, hắn nhắm mắt lại, để mặc tay ta chạm vào đai ngọc của hắn.
Một đêm yên ả trôi qua, sáng hôm sau, thị nữ vẫn như thường lệ đưa đến chén thuốc tránh thai, ta trước mặt hắn liền đổ đi.
“Sao ngươi không uống?”
“Thuốc của thảo nguyên dược tính mạnh, hại thân thể, chi bằng dùng thuốc thiếp mang theo.”
“Đế cơ quả thật biết quý trọng bản thân.” Tông Phỉ mỉa mai.
Ta nhìn vết bầm đỏ trên cổ hắn, cười nhạt:
“Thiếp muốn sống bên cạnh đại vương thật lâu dài mà.”
Hôm nay có đại hội thảo nguyên, chắc chắn Phối Mãn thị sẽ tham dự.
Hôm qua ta đập vỡ tấm bình phong, lại giữ chân Tông Phỉ trong trướng. Với tính khí mạnh mẽ của Phối Mãn thị, khi thấy vết bầm trên cổ Tông Phỉ, nhất định sẽ nhận ra sự khiêu khích của ta.
Muốn làm cho một người đàn ông nghiệp lớn không yên, căn bản không cần dùng đến thủ đoạn trong triều đình, chỉ cần nạp cho hắn một đống chính thê, thiếp thất cao môn, ngày ngày cãi vã, hiệu quả còn nhanh hơn nhiều.
Vì thế, ta cố tình chọn trang phục không che được cổ, để các quý nữ thấy “chiến thư” của ta.
7
Quả nhiên, sau đại hội thảo nguyên, Phối Mãn thị lớn tiếng chửi ta là hồ ly tinh hạ tiện.
Phụ thân nàng, Khế Hách Tông Ban, tự mình đến cầu hôn với Lang Chủ, đề nghị hôn nhân giữa Phối Mãn thị và Tông Phỉ được đưa lên bàn nghị sự.
Ta cẩn thận suy tính, Lang Chủ chắc chắn vẫn nghi ngờ Tông Phỉ có tình ý với ta và dựa vào Nam Quốc. Ông ta chưa chắc đã muốn Tông Phỉ kết thân thêm với đại tộc Phối Mãn.
Thời cơ tốt như vậy, lúc này không sinh sự, chẳng phải phụ lòng “tình nghĩa phu thê” của ta và Tông Phỉ sao?
Vì thế, ta mỗi ngày đến Tây trướng Yến Thị thỉnh an, càng bày ra dáng vẻ đoan trang, khí khái, trong giọng nói tràn đầy “chân thành” vui mừng:
“Đại vương nhà ta nếu có thể cưới được con gái nhà Phối Mãn, thần thiếp còn cầu mong gì hơn nữa? Đây chẳng phải là chỗ dựa cả đời sao!”
Ta mang vàng bạc châu báu không ngừng thúc giục Yến Thị Tây trướng, nhất định phải tiến cử với Lang Chủ để thành toàn chuyện tốt này.
Nhưng một khi rời khỏi hoàng trướng, dù là trên đồng cỏ hay bên suối, ta đều ăn mặc rực rỡ chói lóa, lời nói đầy châm chọc:
“Phối Mãn thị lớn hơn đại vương hai tuổi, một nữ nhân chăn ngựa nơi thảo nguyên cũng dám tranh giành với ta?!”
“Nàng ta xứng đáng làm Yến Thị sao? Làm thiếp già thì ta còn ban cho một căn trướng riêng đấy!”
Bị ta kích động như vậy, Khế Hách Tông Ban tức giận, nhất định muốn con gái làm Đông trướng, còn ta làm Tây trướng, ép ta nhượng bộ.
Lang Chủ không đồng ý, dù sao ta cũng là người gả vào trước, cho dù là bình thê, ta vẫn phải làm Đông trướng.
Khế Hách Tông Ban liền yêu cầu con gái ông làm Đại phi.
Theo lẽ thường, Đại phi mới là chính thê của đại vương. Đại phi có ấn vàng, quyền quản lý, quyền bàn bạc chính sự.
Chỉ Đại phi mới được xưng hô với phu quân là “thần thiếp”, trước mặt Lang Chủ gọi là “nhi thần”.
Dưới Đại phi là Yến Thị, thường chia thành Đông Tây trướng, danh là bình thê, có quyền quản lý trong phủ nhưng không được bàn chính sự, đại vương và Đại phi nói gì thì phải làm nấy.
Dưới nữa là thiếp, gọi là phu nhân hoặc tiểu phu nhân, có thể đem đi tặng cho người khác như một món đồ.
Họ Hoàn Nhan từ trăm năm nay vì muốn giữ quyền lực và cân bằng các bộ tộc đều không lập Đại phi, chỉ lập Yến Thị.
Bọn họ mặc định Đông trướng là chính thê, Tây trướng là bình thê.
Khế Hách Tông Ban muốn tranh danh phận cho con gái, nhưng không biết, Lang Chủ thậm chí không muốn để con gái ông vào cả bảo trướng của Thất Đại Vương.
Lần này, Tông Phỉ liền rơi vào thế khó.
Nếu cưới Phối Mãn thị, hắn chắc chắn bị Lang Chủ nghi kỵ. Nếu từ chối, Khế Hách Tông Ban sẽ trở mặt với hắn.
Dù chọn thế nào, hắn cũng phải trả giá!
Ta một mình ngồi trong trướng đợi xem trò cười của hắn, gần đây cũng không cho Hoa Diễn đến hầu hạ.
Làm hắn bẽ mặt như vậy, e rằng bị hắn đánh mắng cũng là lẽ đương nhiên.
Tốt nhất đừng dọa Hoa Diễn sợ hãi.
Tông Phỉ rõ ràng đang giận, nhưng càng giận, hắn lại càng bình tĩnh. Ngay cả sức lực để đánh ta, hắn cũng giữ lại trong trướng.
Hắn ở trong trướng với ta cả ngày, không ra ngoài xem trời đất ra sao. Hắn không ra ngoài, cũng không cho ta ra ngoài.
Nhưng ta lại không ngờ rằng, chỉ trong mấy ngày này thôi mà Phối Mãn thị đã thay đổi lòng dạ.
Tâm trạng của ta, có lẽ giống như biểu cảm của ta, thật khó vẽ, khó tả.
Đúng là không uổng danh Tông Phỉ.
Hắn đã bảo Yến Thị Tây trướng đưa con trai ruột của bà ta, Lục Vương, đến quyến rũ Phối Mãn thị.
Dùng mưu để hai người gặp nhau trong đêm hẹn hò, lại thay rượu sữa ngựa mang theo của Lục Đại Vương Tông Xá thành rượu có pha xuân dược.
Thế là hai người cùng nhau gạo nấu thành cơm, kết mối lương duyên.
Vậy là Tông Phỉ trở thành người chịu thiệt, đứng trên đỉnh cao đạo đức, không chỉ không cần cưới Phối Mãn thị mà còn không làm mất lòng ai.
Lục Đại Vương giành bớt quyền lực của hắn, cũng làm giảm bớt sự nghi ngờ của Lang Chủ đối với hắn.
Còn Lang Chủ thì thêm phần đau đầu.
Vốn dĩ một đứa con đã không ngoan, giờ thêm đứa nữa lại kết thân với đại tộc, mà cả hai đứa này đều là con dòng chính của Yến Thị, càng khó phân cao thấp giữa Đông trướng và Tây trướng.
Lang Chủ này làm ngày càng thêm khó khăn.
“Ngươi nghĩ mọi chuyện chỉ như vậy thôi sao?”
Tông Phỉ cười, ôm ta vào lòng, tay cầm bình rót cho ta một chén:
“Đế cơ, thử đi.”
Ta vừa ngửi đã nhận ra:
“Đây là…”
Tông Phỉ cười:
“Đế cơ luôn nói bổn vương khó dây dưa, nào ngờ còn nhiều người khó dây hơn.”
“Yến Thị Tây trướng không đổi rượu thường dùng của Bắc Quốc, mà đổi thành rượu của Nam Quốc các người.”