Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HÒA THÂN Chương 1 HÒA THÂN

Chương 1 HÒA THÂN

10:51 sáng – 04/12/2024

Ta đi hòa thân, trở thành phi tần của kẻ thù không đội trời chung của mình.

Hắn muốn trở thành phu quân của ta để dễ bề mang ta về Bắc Quốc mà tra tấn.

Còn ta, trong của hồi môn lại mang theo mười sáu vị ma ma chuyên dạy bí kíp chuyện cung đấu, cũng mang theo ý định giết chết hắn mà gả qua đó.

Sát phạt của nam nhân thể hiện ở triều đường, còn thủ đoạn của nữ nhân lại ở hậu viện.

Hãy xem cuối cùng ai mới là người chiến thắng.

1

Hoàng thái nữ khi hòa thân còn mang theo tất cả những người tinh thông ẩn kỹ trong hậu cung khiến mọi người kinh ngạc tột độ. 

Thị nữ tùy hành Hoa Diễn của ta cũng cau mày sâu sắc, vén rèm nhìn những mụ mụ già nhăn nheo đi theo phía sau, bất lực nói:

“Điện hạ, như vậy thật không hay  chút nào.”

Ta lật bí kíp Thái hậu để lại, hờ hững đáp:

“Những người này là lá bài cuối cùng để giữ mạng của ta ở Bắc Quốc. Cứ an bài cho họ ở yên đó.”

Ta và Tông Phỉ, tựa như oan gia trời sinh.

Hắn giữ ca ca ta lại làm con tin ở Bắc Quốc, không chịu trả lại cho ta.

Ta ở tại trong hậu cung âm thầm sắp đặt, trước mặt Lang Chủ, nhất quyết thừa nhận bản thân tư tình với hắn khiến cơ nghiệp nửa đời của hắn trong một sớm tan thành tro bụi.

Cuối cùng ép hắn đem ca ca ta trả về cố triều, đổi lại ta đi hòa thân.

Tông Phỉ hận ta thấu xương.

Vừa rồi, hắn đưa tay đỡ ta lên kiệu liễn, ánh mắt yêu chiều vô cùng.

Ngoài mặt, ta và Tông Phỉ trai tài gái sắc, đồng lòng kề vai, diễn trọn bộ mặt giao hảo hữu nghị của hai nước.

Nhưng đến khi xung quanh không còn ai khác, hắn cúi người vào kiệu, vén rèm châu ngọc đỏ trước mặt ta ra, dùng trán mình áp lên cái đầu đang cắm đầy châu ngọc của ta, trừng mắt nhìn ta.

Hắn hạ giọng, giọng nói ngập tràn sự căm hận:

“Sớm muộn gì thì ta cũng giết ngươi.”

Đôi tay trắng ngọc của ta vuốt lên cổ hắn, như nhàn nhã chỉnh lại cổ áo của hỉ phục:

“Chỉ sợ đại vương, sống không qua nổi sớm mai.”

Nói xong, ta lấy một chút son đỏ từ môi mình, nhẹ nhàng bôi lên khóe môi hắn.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, gạt tay ta rồi quay người mà đi.

Ta cười lạnh, rèm châu trước mắt rung lên không ngớt.

Hỉ mụ đứng đầu không ngờ ta lại dám khiêu khích hắn ngay tại chỗ, nhìn thấy khóe môi Tông Phỉ dính son nữ nhân, sau khi leo lên kiệu thì há miệng nửa ngày không biết nói gì.

Ta nhìn Tông Phỉ bên ngoài cưỡi bảo mã, liên tục dùng tay gạt môi nhằm chùi đi dấu son mà tâm trạng vô cùng sảng khoái:

“Son môi này có pha phượng tiên hoa, cực kỳ khó tẩy, Tông Phỉ dù có chùi cũng không sạch.”

“ Ngươi nhất định phải để cho mọi người biết chuyện hắn nóng vội không kịp đợi đến lúc rước ta vào cung mà đã chặn kiệu hoa lại. Chuyện này để bảo đảm cho mối hôn sự giữa ta và hắn.”

Hoa Diễn thở dài:

“Chuyện này lan truyền ra ngoài thì danh tiếng của người phải làm sao đây? Điện hạ thế mà thật sự xuống tay được.”

Hỉ mụ ngược lại nhìn thoáng hơn:

“Điện hạ quả nhiên là thiên tài trời chọn, cốt cách khác biệt.”

Ta khẽ cười:

“Một khi chúng ta tiến vào lãnh thổ Bắc Quốc, ta chỉ sợ đêm tân hôn liền bị Tông Phỉ giết không kịp trở tay, mạng này có giữ được hay không, đều nhờ vào các hỉ mụ dạy dỗ.”

2

Quả nhiên không sai, đêm tân hôn, sát tâm của Tông Phỉ đối với ta không chịu nổi một khắc mà đã bộc lộ ra.

Chúng ta theo quy tắc kết minh của vùng thảo nguyên, lại theo tổ lễ quỳ bái thiên địa.

Khi hỉ mụ dẫn ta vào tân phòng, ta ngồi trên thảm gấm đầy hỉ quả, cùng tấm da sói mà Tông Phỉ tự tay xử lý, chờ uống rượu giao bôi.

Chén rượu vừa đặt xuống, Tông Phỉ đã đưa tay vào khăn hỉ của ta, xuyên qua những hạt châu đỏ mà mạnh mẽ bóp lấy cằm ta.

Mấy vị quý phụ thảo nguyên và các hỉ mụ cười đùa:

“Thất đại vương không chờ được muốn gặp Yến Thị rồi.”

Chỉ có ta thấy ánh mắt hắn qua rèm châu rung động, trong mắt là hận ý lan tràn cùng u ám như nước sâu.

Khi ấy Yến Thị trong trướng Tây Lang Chủ tiến tới cười nói:

“Thần Hỷ chưa tới, đại vương có gấp cũng hãy ra ngoài uống rượu trước đã, rèm này không được vén lên đâu.”

Tông Phỉ lúc này mới ra ngoài ứng tiệc, đến giờ Tý mới trở về.

Khi mọi người vừa tản đi, Tông Phỉ vung dao cắt đứt chỗ kết tóc với ta, quay sang dùng tay muốn áp chế ta.

Ta giật lấy mũ phượng ném mạnh vào cánh tay cầm dao của hắn, Tông Phỉ nghiêng người né tránh. Đến khi ngẩng đầu lên, trước mắt đã là đôi cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài của ta.

Hắn nhìn đến gương mặt ta thì bị kinh diễm ngây người, trong khoảnh khắc, ta liền nắm lấy thời cơ ngắn ngủi ấy, đánh cược cả đời mình, dụ hắn vào một giấc mộng mê ly.

Không người đàn ông nào không yêu mỹ sắc. Nhiều tháng nay ta dưỡng thân trong ngoài, vốn đã nhan sắc kiều diễm, nay lại học thêm bao nhiêu bí kíp phòng thân, giờ phút này nhan sắc mặn mà, phong thái hẳn vượt xa trước kia.

Huống chi, son môi của ta còn được nghiền mịn rồi điều chế thêm chút ít dược liệu chuyên dùng để kích thích.

Tông Phỉ chưa chắc trong đại hôn đã giết ta, ta liền phải tính kế khiến hắn không nỡ làm tổn thương ta.

Dù sao từ năm sáu tuổi, ta đã chứng kiến quý phi thịnh sủng mà không xem ai ra gì, chỉ dùng một con cua lạnh hành hạ mẫu phi ta đến chết mà không bị trách phạt, thậm chí còn đoạt ca ca ta đi.

Khi ấy, ta đã hiểu rằng, dung mạo và tâm cơ chỉ là cơ sở để giữ mạng trong cung đình đấu đá.

Phong thái yêu mị mới là thủ đoạn hữu dụng nhất.

Ta đem toàn bộ bí kíp tích lũy qua các đời của mấy hỉ mụ trong cung sử dụng trên người Tông Phỉ, giam hắn trong tân phòng suốt một ngày, khiến hắn lỡ buổi thỉnh an Lang Chủ.

Sáng hôm sau, trên giường, ta nhìn tấm lưng đầy sẹo dữ tợn của Tông Phỉ, trong lòng rõ rằng dù ở khoảnh khắc dễ động lòng nhất thì hắn cũng đang tính toán ta.

Tông Phỉ vốn luôn cần cù, sau tân hôn lại trở nên biếng nhác thế này. Ta không cần rời khỏi hỉ điện cũng biết, danh hiệu “hồng nhan họa thủy” hẳn đã bị gắn chặt vào ta.

Một hồ ly tinh khéo tính toán, đủ để Lang Chủ càng thêm phòng bị ta, cho dù nghi ngờ Tông Phỉ, cũng sẽ càng nghi ngờ ta.

Sống ở Bắc Quốc, mỗi bước đều khó khăn.

Ta nghịch hạt châu khói còn lại một viên trên hoa tai rồi nghĩ, đã tới nơi này rồi, sớm biết trước chốn này cọp sói vây quanh nên ta phải tự tính toán cho bản thân thì có sao? 

Chung quy, giữ mạng mới là quan trọng nhất.

Tông Phỉ quay đầu nhìn ta:

“Ngươi còn không đứng dậy.”

Ta đưa tay vuốt mặt, thoáng chốc thay đổi sắc thái, khi cất lời, vẻ tính toán đã biến mất, giọng nói ngọt ngào tựa mật:

“Thiếp… không dậy nổi…”

Rồi nhẹ nhàng liếc mắt, mang theo chút trách móc, chút thẹn thùng, như một quả vải trắng nõn, run rẩy mà tinh khôi.

Tông Phỉ nheo mắt cười lạnh:

“Yêu cơ giết phu, ngươi cũng thật có phong thái đó.”

3

Ta nửa thật nửa giả thở dài:

“Đại vương tinh thần cùng sức mạnh như long như hổ, thiếp không sánh nổi, đúng là tự mình không biết lượng sức.”

Tông Phỉ như có chút hứng thú, trong mắt hiện lên vẻ đùa cợt. Nhưng chưa đầy một khắc, ánh nhìn của hắn đã trở nên lạnh lùng và sắc bén.

Đến cả ta cũng phải cảm thán, tâm tư Tông Phỉ sâu xa, biết tiến lùi đúng lúc. Thật đúng là mẫu người có thể “say dưới gối mỹ nhân, tỉnh cầm quyền thiên hạ”.

Quả nhiên, hắn trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày, tùy ý vỗ vai ta:

“Dẫu sao cũng là Yến Thị, còn như một cô nương nhỏ mà làm nũng, mau đứng dậy đi.”

Ta hừ lạnh trong lòng, yêu cơ sở dĩ được gọi là yêu cơ, đương nhiên phải có thủ đoạn của riêng mình.

Ta không đứng dậy, chỉ e thẹn nói:

“Thiếp thật sự không đứng dậy được.”

Nói xong, ta ngẩng mắt nhìn như khi nhỏ mà làm nũng với ca ca, giọng thấp thoáng:

“Cho dù là Yến Thị, cũng không dậy nổi.”

Quả nhiên, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, ta nhẹ nhàng đưa tay lên…

Bên cạnh Tông Phỉ chưa từng thiếu người, có nắm được hắn hay không, chỉ dựa vào mấy ngày tân hôn này.

Mỗi ngày, ta đều ngồi ngoan ngoãn trong trướng, đợi khi hắn về, hoặc là dịu dàng uyển chuyển, hoặc là làm nũng làm càn, khi thì nâng cao khi thì dìm xuống, dùng đủ mọi cách giữ chân hắn.

Chưa đến ba ngày, tin đồn Công chúa Hộ Quốc Phúc Trinh là yêu hồ giáng thế đã lan khắp mọi ngõ ngách Bắc Quốc.

Những lời đồn thật khó nghe, ngay cả trong bảo trướng của Thất Đại Vương cũng có người từ xa dòm ngó, muốn thấy yêu cơ nào có thể mê hoặc tâm ý của Tông Phỉ.

Dẫu sao, “lòng lang dạ sắt” là đánh giá chung của toàn thảo nguyên về hắn.

Còn ta, từ hôm đại hôn đến nay không bước chân ra khỏi trướng một lần nào.

Bắc Quốc vốn dân phong phóng khoáng, vì ta không chịu ra ngoài nên những lời đồn càng thêm khó nghe, thậm chí bên ngoài bảo trướng của Thất Đại Vương cũng có thể nghe được vài câu.

Bọn dân đen cùng người hầu ở Bắc Quốc quá quắt, đàm luận bên ngoài khiến Hoa Diễn tức giận đến độ giậm chân liên tục.

Hoa Diễn vốn là người luôn điềm tĩnh mà cũng có thể giận đến như thế, có thể thấy ta ở bên ngoài đã vang danh ra sao, chắc chắn đã bị mắng là yêu hồ không biết bao nhiêu lần rồi.

Còn ta, chỉ co mình trong trướng, không ra ngoài.

Hôm đó, Hoa Diễn tức đến đỏ mắt, lúc vào vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thấy ta đang đọc sách thì cũng không dám nói gì.

Ta cười, đặt cuốn sách xuống:

“Chí cận chí viễn đông tây, chí thâm chí thiển thanh khê. Chí cao chí minh nhật nguyệt, chí thân chí sơ phu thê. Quả là bài thơ hay, viết đủ chuyện phu thê đế vương.”

Giống như ta và Tông Phỉ, dẫu những ngày này kề cận nhau đến đâu, trong lòng cũng đã tính toán nhau hàng ngàn lần.

Hoa Diễn cảm động sâu sắc, không dám nói gì, chỉ lặng lẽ lau nước mắt.

Ta lười biếng tựa vào trường kỷ, nhìn Hoa Diễn nói:

“Ta biết tỷ tỷ thương ta, nhưng tỷ có biết danh tiếng này của ta, là ai truyền ra không?”

Hoa Diễn ngây người:

“Là Thất Đại Vương?”

“Đúng vậy, thảo nguyên vốn phóng khoáng, hắn dùng danh tiếng của ta để dụ dỗ các quyền quý khác thèm muốn ta.”