4
Ta cầm quyển y thư lão gia để lại, đi tìm Vệ Hành.
Gió thu thổi lá rơi xào xạc, ta chạy một mạch đến cửa viện của Vệ Hành.
Vừa định giơ tay gõ cửa—
Từ bên trong vang lên tiếng thở dốc, như thể đang chịu đựng nỗi đau cực hạn.
Tiếp đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Ta lùi lại hai bước, nghĩ rằng người trong viện chắc đang rất bận.
Bận đến mức ngã mà cũng chẳng đứng vững được.
Nhưng thoáng nhìn quyển y thư trong tay, ta chần chừ giây lát, rồi lại lấy hết dũng khí bước đến bên cửa.
Cánh cửa bỗng chốc được mở ra.
Vệ Hành xuất hiện trong khung cửa, mồ hôi nhễ nhại, trên mặt lại thêm vài vết thương mới.
Y phục trên người vẫn là bộ mặc khi dùng bữa sáng, nay đã lấm tấm bụi vàng.
Lẽ nào… là ngã đau đến thế?
“Ngươi..”
“Có việc tìm ta?”
Chàng dường như chẳng hề bận tâm khi bị ta trông thấy bộ dạng chật vật như vậy.
Ta khẽ gật đầu, chậm rãi đưa quyển y thư trong tay ra.
Hoa rụng đầy trên bàn đá, tựa như mảnh vàng vụn rải khắp nơi.
Chàng đưa tay nhận lấy y thư, nói : “Đây là liên kiều, còn đây đọc là tử tô—”
Ta đáp lại : “Thì ra chữ tử tô viết như vậy.”
Ta vui vẻ, lại tiến gần thêm một chút, chăm chú nhìn vào trang sách.
Người bên cạnh bỗng khựng lại, hơi dịch sang một bên.
Chàng đặt quyển sách xuống, có chút nghi hoặc nhìn ta:”Thẩm Phủ chưa từng dạy nàng đọc chữ sao?”
Ta thản nhiên đáp: “Chưa từng.”
Thúc phụ chỉ mời tiên sinh cho đường tỷ.
Ta từng tò mò trộm nghe một lần, kết quả bị đánh một trận thước đau thấu xương, thẩm thẩm lại phạt ta quỳ thêm một ngày.
Bà chỉ thẳng vào trán ta mà mắng: “Cái đồ ngu xuẩn như ngươi cũng đòi ngồi chung bàn với nữ nhi ta, không nhìn lại thân phận của mình sao!”
…
Vệ hành nghe vậy ngạc nhiên hỏi “Vậy nàng làm sao nói mình biết y thuật?”
“Những phương thuốc lão gia tử nói qua, những loại thảo dược ta từng thấy, chỉ cần một lần là nhớ. Không biết chữ thì đã làm sao?”
Ta nghiêng đầu, có phần khó hiểu nhìn chàng.
Vệ Hành cúi mắt, tựa hồ đang trầm tư điều gì đó.
Những chùm hoa lại theo gió rụng xuống, từng chiếc như những chiếc chuông nhỏ u buồn lay động.
Chàng khẽ nói: “Sau này ta sẽ dạy nàng đọc chữ. Mỗi ngày vào giờ này, tới đây tìm ta.”
Ta ôm quyển sách, bước qua cổng viện mà vẫn không dám tin.
Vệ Hành thật sự nguyện ý dạy ta đọc chữ?
Chàng nguyện ý dạy ta đọc chữ…
Ta mới sực nhớ, liền quay lại nói lời cảm tạ.
Chàng ngước mắt nhìn ta, chậm rãi đáp: “Cao dán lần trước rất tốt, là ta nên cảm tạ nàng.”
5
Từ đó, bất kể mưa hay gió, ta đều tới viện tìm Vệ Hành.
Gõ cửa ba lần, rồi chờ chàng.
Khi dạy ta viết chữ, chàng sẽ khẽ nắm lấy cổ tay ta.
Lòng bàn tay ấm áp, dày rộng, chạm vào khiến ta hơi ngứa.
Ta không nhịn được quay đầu nhìn, liền bắt gặp ánh mắt đen sâu của chàng.
“Chuyên tâm một chút, trên mặt ta không có chữ.”
Tay cầm bút của ta bỗng run lên.
“Rõ… rõ ràng là ngài nhìn đỉnh đầu ta trước.”
Chàng chỉ cười, không nói gì.
Ta nghĩ, có lẽ tiểu tướng quân không ghét ta đến vậy.
Chàng đôi khi sai gã sai vặt đưa cho ta vài quyển y thư, còn chia cho ta chút điểm tâm của Vệ Sương.
Người đối xử tốt với ta trên đời này không nhiều, ta chẳng ngờ mình lại sinh ra vài phần gần gũi với chàng.
Dẫu cho Vệ Sương luôn nói nàng không ăn đồ ngọt bao giờ.
Nhưng ta biết, nàng chẳng qua không muốn thừa nhận mình cũng thích ăn loại điểm tâm giống ta mà thôi.
Đường tỷ cũng vậy.
Những thứ ta thích, nhất định là những thứ nàng khinh thường.
Vào trước một ngày đầu tiên tuyết rơi, phủ Vệ đón một vị khách quý.
Mày dán hoa điền, vai khoác lụa mỏng,
Dung mạo và phong thái hoàn toàn không hợp với phủ tướng quân đã sa sút này.
Là đường tỷ ta, Thẩm Nhược Dao.
Đường tỷ lấy khăn tay che miệng, nhưng vẻ khinh ghét vẫn lộ rõ trong ánh mắt.
Đặc biệt là khi thấy tổ mẫu lại làm ướt quần lần nữa.
Nàng nhìn ta, ánh mắt vừa mang chút đắc ý, vừa có vẻ hả hê, lại thêm vài phần châm chọc.
Từ cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Là Vệ Sương đã trở về.
Nàng nắm chặt lấy tay đường tỷ, như nắm được cọng cỏ cứu mạng: ” Thẩm tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tới thăm ca ca rồi.”
Đường tỷ thoáng ngây người, theo bản năng rút tay lại.
Chợt nhận ra điều không ổn, liền thuận thế che miệng, bắt đầu kể lể khổ sở.
Nàng nói rất nhiều, nhưng chẳng ngoài việc nàng từ nhỏ thân thể yếu nhược, tiền thuốc men hàng tháng chẳng khác nào nước chảy.
Nay Vệ phủ vào lúc khó khăn, phụ mẫu nàng thật sự không thể để nàng gả qua đây làm liên lụy đến Vẹ phủ.
Ta chẳng tin.
Nhưng Vệ Sương dường như lại tin.
Nàng giữ ta lại khi ta định rời đi, nghiêm giọng ra lệnh:
“Ngươi mau đi gọi ca ca tới, nói với ca ca rằng Thẩm tỷ tỷ có nỗi khổ trong lòng, nàng ấy thật sự có nỗi khổ!”
Khi Vệ Hành mở cửa, thấy tay ta trống không, liền hơi nhíu mày:
“Ngày thường ngươi lười biếng không làm bài tập ta cũng không trách, nhưng sao hôm nay sách cũng chẳng mang theo?”
Ta không bước vào cửa, trong lòng có chút khó chịu:
“Trước sảnh có người tìm ngài.”
“Là ai?”
Vệ Hành khẽ cau mày.
Ta không đáp.
Là người vốn dĩ nên gả cho chàng.
Là người chàng từng mong được thấy nhất khi vén khăn trùm đỏ.
Quả nhiên, khi thấy chàng, đường tỷ khóc càng dữ dội hơn.
Thẩm thẩm vẫn thường bảo nàng, nữ tử biết rơi lệ là có phúc nhất.
Còn như ta, bị đánh bị phạt vẫn không rơi một giọt nước mắt, là mệnh cô sát.
Cả đời cũng không có ai đặt ta trong lòng, cô độc tới già.
Ánh mắt giao nhau, bánh xe của Vệ Hành bỗng khựng lại.
Đường tỷ vội bước thêm vài bước, nhưng lại buồn bã liếc nhìn ta, vẻ mặt đầy tiếc nuối:
“Giờ đây phải gọi Vệ tiểu tướng quân một tiếng muội phu rồi.”
Sắc mặt Vệ Hành không đổi, lạnh nhạt hỏi:
“Ngươi tới làm gì?”
Đường tỷ liền kể lại một lượt.
Vẫn chỉ là những lời cũ rích.
Nói nàng thân thể yếu, không muốn làm liên lụy Vệ Hành.
Rồi lại nói ta có chút hiểu biết về y thuật, thích hợp nhất để chăm sóc chàng.
Chỉ mong chàng cả đời bình an khỏe mạnh, đời này chẳng cầu gì thêm.
Nói xong liền chỉ vào chiếc rương đỏ ở cửa:
“Đây là tranh và thư ngài từng tặng ta, nay giữ lại không còn thích hợp, đặc biệt mang tới, vật quy nguyên chủ.”
Đường tỷ xinh đẹp, ngay cả khi rơi lệ cũng đẹp hơn nữ tử bình thường.
Nhưng Vệ Hành vẫn lạnh nhạt như băng, xem chừng là chàng giận thật rồi.
“Đốt đi.”
Nói xong, chàng không hề nấn ná thêm trong viện.
Đường tỷ thấy mọi người đều đã đi hết, cũng chẳng cần khóc lóc thêm nữa.
Nàng bước đến trước mặt ta, cố ý ngửi ngửi hương trên người ta:
“Phủ Vệ thật là hết thuốc chữa, ngay cả người thay quần cho lão phu nhân cũng không có, còn phải để tôn tức ngươi đích thân làm.”
Ta cúi đầu, không nói gì.
Tổ mẫu đối tốt với ta, ta đối tốt với bà là lẽ đương nhiên.
Nhưng lời này nếu ta nói ra, đường tỷ tất sẽ lại buông lời mỉa mai.
Nàng quay đầu nhìn chiếc rương, bật cười nhạt:
“Phụ thân còn bảo ta tự mình đến xem Vệ Hành liệu có thật sự không đứng lên nổi nữa không.”
Thẩm Nhược Dao đưa tay, tùy ý vân vê búi tóc của ta:
“Ngay cả chuyện nam nữ cũng không làm được, chẳng bằng một con chó hoang ngoài phố, còn nói gì tới chuyện đứng lên.”
Lời này đột nhiên làm ta nhớ tới nha hoàn từng hầu hạ bên đường tỷ ba năm trước.
Nàng ta đã bị thúc phụ đánh chết ngay trong phủ.
Chỉ bởi một câu vô ý nhắc đến chuyện nam nữ trước mặt đường tỷ.
Thẩm thẩm nói đường tỷ như ánh trăng sáng trên trời, thanh khiết không tỳ vết, không thể nghe những lời bẩn thỉu.
Thế là nha hoàn ấy bị đánh đến chết.
Nay nghe những lời này, nói đường tỷ như ánh trăng sáng chẳng khác nào sỉ nhục ánh trăng.
Chỉ bởi ánh trăng không biết nói mà thôi.
“Nhưng có lẽ Vệ Hành đã quen nhìn thứ tốt đẹp, muội muội quả thực… chẳng lọt nổi vào mắt chàng.”
Thẩm Nhược Dao quay người, chiếc trâm cài đầy tiếng leng keng, chậm rãi rời khỏi.
Trước khi đi, nàng không quên để lại một cây trâm ngọc cho Vệ Sương.
Ta đứng trong tiền sảnh một lát, bưng đĩa điểm tâm mà Vệ Sương chuẩn bị riêng cho Thẩm Nhược Dao đi mất.
Nàng nói lời của nàng, ta lấy đồ của ta.
Không thể cứ để người ta mỉa mai không công như vậy.
Khi đi ngang qua viện của Vệ Hành, cổng viện vẫn đóng chặt.
Vẫn giống như khi ta mới vào phủ.
Ta gãi đầu, nghĩ bụng hôm nay không đi học chữ với chàng nữa.
Ngay cả Vượng Tài khi tâm trạng không tốt cũng còn muốn cắn ta hai cái.
Nhưng chỉ một lát sau, ta lại quay lại.
Vẫn ngoan ngoãn gõ cửa ba cái.
Lần này là gã sai vặt ra mở cửa.
Vệ Hành ngồi trước bàn đá, tựa hồ đã đợi ta từ lâu.
Ta ôm một đống cao dán, bước tới bên cạnh chàng.
Vệ Hành nhấp một ngụm trà, nhìn ta hỏi:
“Hôm nay ngươi định không học chữ nữa sao?”
Ta xoay xoay bình sứ trong tay, cẩn thận đáp:
“Ngài nếu thân thể đau nhức thì bôi chút cao dán. Ngài nếu trong lòng khó chịu, ta sẽ… dỗ ngài vui.”
Động tác trên tay Vệ Hành dừng lại, lạnh nhạt hỏi:
“Ồ? Ngươi định dỗ ta thế nào?”
Ta hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
“Vệ Hành, ngài là nam tử tốt nhất trên đời này, ngài đối tốt với tổ mẫu, cũng đối tốt với ta, ta rất thích ngài.”
“Thế thì sao?”
Khóe mắt chàng thoáng lộ ý cười, lại gặng hỏi.
Ta vắt óc suy nghĩ, thật lâu sau mới chậm rãi đáp:
“Ta thích ngài, cho nên ngài đừng nản lòng.”
“Bất kể người khác nhìn ngài thế nào, ít nhất vẫn còn có ta thích ngài.”
“Hiện tại là như vậy, sau này cũng vậy.”
Vệ Hành nâng tách trà lên, mỉm cười:
“Ngươi rất giỏi dỗ người vui.”
Ta cũng bật cười.
Thì ra tổ mẫu không lừa ta.
Bà từng nói, Vệ Hành từ nhỏ đã thích nghe người khác nói họ thích chàng.
Có người thích chàng, chàng sẽ vui vẻ.
6
Chớp mắt đã đến mùa đông giá rét.
Ngày trước ở Thẩm phủ, ta thường chen chúc trong phòng của đám nha hoàn, bà tử.
Trong phòng tuy không có than, nhưng đông người nên cũng đỡ lạnh.
Còn căn phòng lùa gió của ta thì chẳng cách nào ở được.
Không ngờ tới Vệ phủ, dù gia cảnh sa sút, ta lại nhờ phúc của tổ mẫu.
Than củi trong nhà chưa một ngày gián đoạn.
Ngay cả Vượng Tài cũng lẻn vào phòng, bày trò làm duyên làm dáng, khiến tổ mẫu cười không khép được miệng.
“Đây nào phải cẩu, đây còn thông minh hơn cả người!”
Sau đó, nó tha mất củ khoai nướng tổ mẫu để nguội bên cạnh.
Tổ mẫu giận run, run rẩy chỉ vào Vượng Tài:
“Ngươi là cẩu! Ngươi đúng thật là cẩu!”
Cửa sổ bị gió tuyết thổi bật ra, ta không khỏi rụt cổ lại.
Thật lạnh quá.
Khi đóng cửa sổ, ta thấy có người đeo hòm thuốc đi vội qua ngoài sân.
Là… hướng viện của Vệ Hành?
Ta cầm theo một chiếc ô, từng bước chậm chạp đi về phía viện của chàng.
Vệ Hành phát sốt rồi.
Hôm nay chàng bị người ta ép phải ra ngoài dự tiệc, trong bữa tiệc, đệ đệ của Hoàng Quý phi cố tình làm khó chàng.
Trước mặt mọi người, ép chàng uống mấy hồ rượu, lại còn ném chàng xuống hồ, nói là giúp chàng tỉnh rượu.
Hoàng hậu không con, Quý phi lại có ba hoàng tử được thánh thượng sủng ái.
Chuyện kế vị ngai vàng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Vệ phủ đã sớm suy tàn, chỉ còn cái hư danh .ần ph
Người sáng suốt đều biết nên chọn bên nào.
Ngay cả đường tỷ được gọi đến để xem náo nhiệt cũng tỏ vẻ thờ ơ như không liên quan.
Vệ Hành được khiêng về, mặt mày tái nhợt, hơi thở thoi thóp.
Cơn sốt cao còn khiến vết thương cũ trong người tái phát.
Trong lòng ta không khỏi hoảng loạn.
Vệ Hành tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Chàng mà có chuyện, ai sẽ dạy ta đọc chữ?
Không biết chữ, ta sao kê đơn chữa bệnh cho người khác?
Không có tiền, ta làm sao mua đậu phụ trộn hành lá mà ăn?
Vệ Sương theo đại phu ra ngoài.
Người nằm trên giường mặt trắng bệch, không ngừng nói mê.
“Phụ thân… phụ thân đừng đi… thúc phụ… cứu họ… ta không thể chết, ta không thể chết…”
Ta vội vàng bưng chậu nước lạnh, liên tục thay khăn mát.
Nghe nói vị đại phu kia là lão ngự y từ trong cung cáo lão hồi hương, từng có giao tình sinh tử với Vệ gia.
Bệnh của Vệ Hành phát đến dữ dội như vậy, chắc chắn không phải thứ mà ta có thể chữa được.
“Phu nhân, tay người…”
Gã sai vặt vừa bước vào nhịn không được nhắc ta.
Lúc này ta mới nhận ra tay mình đã bị nứt vì buốt giá, máu lại rỉ ra.
Nước trong chậu cũng đã hơi đỏ.
“Không sao cả.”
Ta đặt chiếc khăn ướt lên trán Vệ Hành.
Về phần tay ta… thật ra mỗi mùa đông đều như vậy mà thôi.
Không có ngoại lệ.
Đường tỷ thường nói tay của nha hoàn giặt áo trong nhà quá thô ráp, làm sao có thể chạm vào áo tuyết đoạn của nàng.
Nàng nhìn tay ta, hơi nhíu mày: “Ta thấy tay của muội muội là vừa nhất.”
Ta đương nhiên không muốn.
Lão tiên sinh từng bảo, tay của ta sau này phải cầm kim châm, hỏng rồi thì không tốt.
Thẩm thẩm vặn tai ta, mắng ta là kẻ vong ân bội nghĩa, tâm địa lang sói.
Ta không cãi được họ, cứ đến mùa đông lại phải giặt áo cho đường tỷ.
Nhưng cũng chẳng thấy nàng mặc lại lần thứ hai.
…