Vệ Hành trở thành phế nhân, đường tỷ không muốn gả cho hắn vì sợ chịu khổ.
Nên ở trong hôn thư tìm ra kẽ hở, sau đó đẩy ta thay thế đường tỷ gả cho Vệ Hành.
Nào ngờ Vệ Hành quay lại chiến trường, sát phạt vô số kẻ địch, được phong Trấn Quốc Đại Tướng Quân.
Còn ta, từ kẻ ngu ngơ trong lời đàm tiếu phút chốc hóa thành đệ nhất quý phu nhân kinh thành.
Đường tỷ đeo bọc hành lý, gần như ngã quỵ trước cửa Vệ phủ, khóc đến lê hoa đái vũ: “Người vốn nên gả cho chàng là ta, năm xưa là con tiện nhân này bày kế hãm hại ta thay thế gả cho chàng.
Vệ Hành thản nhiên như chẳng thấy, bế ta xuống xe ngựa, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng rơi trên người nàng: “Phu nhân nhà ta không thích ồn ào, xin cô nương đứng cách xa một chút.”
1
Vệ Hành cùng đường tỷ Thẩm Nhược Dao từ nhỏ đã định hôn sự.
Một người ở Tây Bắc xa xôi, một người chưa từng rời khỏi kinh thành.
Dù rằng cả năm khó lòng gặp một lần, nhưng thư từ chẳng tháng nào dứt, tranh vẽ chẳng năm nào dừng.
Hai người cũng được coi là tâm ý tương thông.
Vệ gia chiến công hiển hách, thanh thế dâng cao như nước.
Người đời đều nói, Vệ tiểu tướng quân đến ngay cả công chúa hay quận chúa cũng muốn gả cho chàng.
Nhưng chàng trung thành với hôn ước đã định, chưa từng lung lay.
Đây là chuyện khắp thành đều rõ.
Mối lương duyên đến cả Nguyệt Lão cũng khó tách rời, lại gặp biến cố vào hai năm trước.
Phụ thân cùng hai thúc phụ của Vệ Hành lần lượt tử trận sa trường.
Ngay cả bản thân chàng cũng chỉ miễn cưỡng giữ được mạng sống.
Đến cả chó giữ cửa sau của Thẩm phủ là Vượng Tài cũng biết, thiếu niên tướng quân năm ấy phong độ giờ đây chẳng thể đứng lên.
Khi Vệ Hành được đưa về kinh, đường tỷ có ghé thăm một lần.
Sau đó nàng về phủ khóc lóc om sòm, cầm lấy dải lụa trắng dọa chết, ép thúc phụ phải từ hôn.
Nhưng đến cả ta cũng biết, năm xưa Vệ phủ có ân với nhà ta, mới định ra hôn sự này.
Nếu vào lúc Vệ phủ sa cơ thất thế mà thúc phụ đi từ hôn, chẳng phải là bất nhân bất nghĩa?
Lẽ thường mà ngay cả ta cũng hiểu, thúc phụ lẽ nào chẳng rõ.
Hôm ấy, ta lại đào gốc hoa mà đường tỷ yêu thích nhất, bị thẩm thẩm phạt quỳ trước cửa chính.
Thúc phụ chẳng biết đã nói gì với đường tỷ.
Chỉ thấy nàng vừa rồi còn khóc lóc đòi chết, nay ánh mắt đảo qua ta, bỗng nhiên im lặng không làm loạn nữa.
Về sau, thúc phụ nghiêm mặt nói với ta:
“Hôn thư của Vệ gia chỉ ghi ‘nữ tử họ Thẩm’. Đường tỷ Thẩm Nhược Dao là họ Thẩm, mà ngươi Thẩm Nhược Ngu cũng là họ Thẩm.”
“Gả cho Vệ Hành ít nhất còn làm tướng quân phu nhân. Nếu ngươi không gả, ta gả ngươi cho nhi tử của Lý quản gia làm kế thê.
Nhi tử của Lý quản gia đã đánh chết hai người thê tử trước của hắn.
Thế là ta nửa đẩy nửa thuận lên kiệu hoa đến Vệ phủ.
Thúc phụ qua loa đưa cho ta hai chiếc hộp nhỏ làm của hồi môn, đến cả ruộng đất hay cửa hàng phụ mẫu ta để lại cũng không nhắc tới.
Thế là ta chỉ dẫn theo Vượng Tài đến Vệ phủ.
Bà mối đưa ta tới Vệ phủ không nhịn được thở dài: “Nhị cô nương nhà họ Thẩm thật ngốc, sao lại không tranh cửa hàng mà lại chỉ lấy một con chó?”
Ta bẻ nửa chiếc bánh bao chia cho Vượng Tài, thầm nghĩ: Ta không hề ngốc.
Cửa hàng là vật chết, còn Vượng Tài là vật sống.
Nếu Vệ phủ chẳng ai đoái hoài tới ta, chí ít ta còn có Vượng Tài.
Nến long phụng lập lòe ánh sáng, soi gương mặt Vệ Hành thêm phần u ám khó dò.
Ta nhìn ra, chàng không thích ta.
Người chàng thích vốn là đường tỷ.
Đường tỷ dung nhan xuất chúng, lại theo tiên sinh học qua nhiều sách.
Còn có thể thêu ra những phẩm tú tuyệt kỹ, đến tú nương của Nghi Thường Phường cũng khó bì kịp.
Nhưng nay cùng chàng bái đường lại là ta.
Nhị cô nương nhà họ Thẩm, người đến khăn tay còn thêu chẳng xong, còn thường xuyên bất cẩn kim đâm vào tay đau kêu oai oái. Thậm chí, ta còn chẳng bằng nha hoàn bên cạnh đường tỷ.
Vệ Hành thất vọng quả là lẽ thường.
Ta chăm chú nhìn đôi tay chàng, từng đốt xương rõ ràng, buông thõng bên thân.
Thật đẹp…
Ước chừng qua một khắc, ta nhịn không được mà gật gù thiếp đi.
Đêm qua vì lo lắng chưa vào cửa đã bị đuổi ra, cả đêm không ngủ được.
Giờ ta đã cùng chàng bái đường, cho dù bị đuổi, thúc phụ cũng không còn cớ để đón ta trở về.
Giữ ta lại vốn chỉ để giữ chút thể diện mà thôi.
Bên tai bỗng vang lên một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
“Ngủ sớm đi.”
2
Chờ chàng đi rồi, ta mới dần hồi thần lại.
Kỳ lạ thay.
Sao chàng không hỏi vì sao người gả vào đây lại là ta?
Nếu chàng cần một lời giải thích, ta có thể cho chàng.
Ví như ta không hề muốn làm tướng quân phu nhân.
Ví như ta biết nhi tức của Lý quản gia chẳng phải bị khắc chết như lời đồn,
mà là bị con trai của ông ấy đánh đến chết.
Ta chỉ là quá sợ hãi.
Ngoài việc bước lên kiệu hoa, ta chẳng nghĩ ra cách nào khác.
Nhưng chàng đã không đuổi ta đi, hẳn cũng không đến mức ghét bỏ ta.
Tự trấn an mình xong, ta ngủ một giấc thật say.
Vệ Hành ban ngày luôn khóa mình trong viện, ban đêm trên người thường xuất hiện vài vết thương trầy xước.
Mấy ngày liên tiếp đều như vậy.
Ta dần yên tâm, Vệ phủ này tuy không ai quan tâm tới ta, nhưng cũng chẳng như Thẩm phủ, ngay cả nha hoàn bên cạnh đường tỷ cũng có thể bắt nạt ta.
Ở đây, nhiều lắm chỉ có Vệ Sương sẽ gây chút phiền toái cho ta.
Nàng là muội muội ruột của Vệ Hành.
Ngoài Vệ Sương, phủ còn có tổ mẫu của chàng.
Lần đầu ta gặp tổ mẫu, bà run rẩy chống gậy đứng trước cửa viện của ta, cẩn thận nhìn ta.
“Quần ta ướt rồi, ngươi có thể giúp ta thay không?”
Ta ngẩn người, nhìn chằm chằm chiếc quần ướt sũng của bà ngạc nhiên hỏi “: Người cũng giẫm phải cái hố trước cửa sao?”
Phu nhân run rẩy đáp : “Hố đó ta giẫm rồi, quần ta cũng ướt rồi, người có thể giúp ta thay không?”
“Thay thì được, nhưng… nhưng quần của người đâu?”
“Dùng quần của ngươi đi, ta không để ý đâu.”
…
Ta giúp Vệ lão phu nhân thay xong quần, còn thuận tay châm cứu cho bà mấy mũi.
Trong viện ấm áp, hai người mỗi người tựa trên một chiếc ghế nằm, chầm chậm đung đưa.
Đến khi Vệ Hành tới tìm bà, Vệ lão phu nhân đã có thể chống gậy bước ra khỏi viện một cách vững vàng.khâu ha
Có lẽ bởi thấy chiếc váy hồng không vừa người kia, trên mặt Vệ Hành lộ ra vài phần kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh chàng lại khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị, không nói không cười, đưa tổ mẫu rời khỏi viện.
Tiếng bánh xe lăn kẽo kẹt, nghe càng lúc càng xa.
Khép cửa viện lại, ta lại ngồi thẫn thờ một lát trong sân.
Từ lần đầu gặp Vệ Hành, ta đã nghĩ, chàng tuấn tú đến nhường ấy, tựa như tùng bách trước sảnh đường.
Nếu chàng chịu để ta châm cứu cho chân của chàng mấy mũi, có lẽ đã có thể đứng lên mà chạy.
Đến lúc ấy, đường tỷ chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý, nào còn nghĩ đến chuyện chọn lang quân khác.
Những bức họa thúc phụ đưa cho nàng, ta đều từng thấy qua.
Chẳng có ai sánh được với Vệ Hành.
3
Sáng hôm sau, trên bàn bày ra một đĩa đậu phụ trộn hành lá to tướng.
Nhớ lại ngày đầu gả vào đây, ta học theo dáng vẻ của đường tỷ, bảo với bà thím làm bếp trong phủ.
Bữa sáng tốt nhất là có món đậu phụ trộn hành lá.
Ăn cùng cháo thì chẳng gì sánh bằng.
Bà thím kia nhìn ta với vẻ nghi hoặc, ánh mắt ấy làm ta có chút chột dạ.
Khi còn ở Thẩm phủ, đường tỷ không cho phép ta ngồi cùng bàn với nàng.
Nếu may mắn nhà bếp còn thừa chút bánh bao, bánh mì, ta liền cầm lấy mà vội vàng trở về phòng.
Sợ chọc phải họ không vui.
Nay đến Vệ phủ, nghĩ rằng đậu phụ chẳng phải thứ gì đắt đỏ, hành lá cũng không tốn bao nhiêu.
Nói dối một chút chắc không hại gì.
Nhưng Vệ Sương thậm chí chẳng thèm nâng mi, đã dứt khoát từ chối: “Ta không thích đậu phụ, ca ca không thích hành, không được làm món đó.”
Trong phủ ai ai cũng biết, phu nhân tướng quân vốn dĩ không phải là ta.
Họ đều bàn tán sau lưng, nói ta là con mèo hoang thế thân trong trò ly miêu hoán thái tử, là đá cuội giả ngọc.
Phu quân không thương , cô muội không thích.
Vệ Hành vừa ra khỏi viện, bọn họ đương nhiên nghe theo lời Vệ Sương.
…
Chỉ là hôm nay mụ mụ phòng bếp sơ suất, để ta ăn được một bữa.
Ta vui mừng, liền từ trong tay áo lấy ra cao dán tự chế, đưa cho Vệ Hành.
“Này, bôi lên mặt, không quá ba ngày sẽ khỏi, là ta tự làm đấy.”
Ngồi bên cạnh, Vệ Sương không nhịn được mà bật cười: “Nghe nói ngươi còn dám nhổ cả cây diên vĩ mà Thẩm đại cô nương gửi từ Nam Cương về, vậy mà người cũng biết thảo dược sao?”
Vệ Sương cũng rất thích đường tỷ.
Nàng thường nhắc trước mặt ta, nếu đường tỷ gả vào đây, không nói gì khác, ít nhất Vệ Hành cũng không phải mỗi ngày đều mang gương mặt lạnh lùng, chẳng buồn bước vào viện.
Ta lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Hoa nàng ấy trồng, nếu nở rộ, các loài cỏ cây xung quanh đều không sống nổi.”
Làm gì có chuyện vì một đóa hoa mà để cả khu vườn phải chịu khổ.
Có lẽ không ngờ ta dám cãi lại, sắc mặt Vệ Sương lập tức thay đổi, giọng lạnh lùng: “Ngươi là kẻ ngốckgif cũng không biết . Ta chỉ không muốn ngươi làm liên lụy đến ca ca ta—”
Có lẽ tiếng của nàng quá lớn, làm kinh động đến Vệ Hành.
“Cạch” một tiếng.Chàng đột ngột đặt đũa xuống.
Vệ Sương lập tức im lặng.
Ta cũng không muốn nói thêm lời nào, món đậu phụ trộn hành lá này chẳng phải ngày nào cũng có.
Ăn thêm một miếng là bớt đi một chút tiếc nuối.
Ăn xong bữa sáng, vừa về đến viện, đã có người đến tìm ta.
Là tổ mẫu của Vệ Hành.
Kể từ ngày bà mặc chiếc váy của ta, liền ngày ngày đến viện tìm ta tắm nắng.
Ma ma hầu hạ bà thấy vậy, vội vàng viện cớ già yếu bệnh tật, muốn cáo lão hồi hương.
Vệ phủ trả công không nhiều, nay lão phu nhân lại khó chiều chuộng.
Vệ Hành không nói gì, chỉ bảo người đưa bạc.
Trước giờ đi ngủ, Vệ Hành tới tìm ta, khiến ta giật mình một phen.
Chàng tuy dung mạo tuấn tú, nhưng mỗi lần nhìn ta, ta lại thấy sợ hãi trong lòng.
“Ngài… ngài có việc gì?”
Thanh âm của Vệ Hành trầm thấp, mang theo chút bất đắc dĩ.
“Người hầu hạ tổ mẫu nhất thời chưa tìm được, cần làm phiền nàng một thời gian.”
Thì ra là vì việc này.
Ta liếc nhìn tổ mẫu đang ngủ trên giường, tiếng ngáy rung trời, lòng không khỏi căng thẳng:
“Vậy ngài mau lên, chậm trễ thêm chút nữa, tiếng ngáy này cũng bị ta trị khỏi mất thôi.”
Cũng chẳng thể để một mình ta chịu khổ như vậy mãi.
Khóe môi Vệ Hành bỗng khẽ nhếch lên.
Ánh nến màu cam trong phút chốc phản chiếu vào đôi mắt chàng, rực rỡ đến lạ thường.
Hôm sau, ma ma hầu hạ lão phu nhân hủ rời đi.
Bà vai treo bọc hành lý, liên tục cúi đầu cảm tạ ta, như thể ta là ân nhân cứu mạng bà vậy.
Ta nghĩ bụng, một lão bà có thể gây rắc rối gì được chứ…
Chưa qua ba ngày, ta đã hối hận.
Ta biết tổ mẫu tuổi già, nhưng không ngờ bà lại nhiệt tình đến thế.
Mỗi lần thấy ta làm việc, bà luôn nằng nặc đòi giúp.
Những cây thảo dược ta khổ công trồng, bà lại nhổ sạch, vì nghĩ là cỏ dại.
Từ đó, hễ bà cử động, ta đều nheo mắt cảnh giác nhìn bà.
“À Ngụ, tôn tức ngoan của ta, đừng nhìn ta như thế, ta sợ.”
“Tổ mẫu, người ngoan ngoãn ngồi yên đó, ta không cần người giúp.”
“Không, ta phải giúp cháu.”
…
“À Ngụ, tôn tức ngoan của ta, cháu đọc sách làm gì?”
“Con muốn chữa bệnh, một người năm văn tiền, như vậy ngày nào cũng được ăn đậu phụ trộn hành lá.”
“Thật giỏi quá! Vậy cháu mau đọc đi, ta cũng muốn ăn đậu phụ trộn hành lá!”
“Vâng! Chúng ta đều giỏi!”
…
“À Ngụ, tôn tức ngoan của ta, cháu đang vẽ gì trên sách thế?”
“Là những chữ con không biết.”
“Ôi trời! Cháu vẽ kín cả sách rồi! Như vậy không được đâu.”
“Vậy tổ mẫu có biết chữ không?”
“Ta không biết.”
…
“Nhưng đại tôn tử của ta biết.”