Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

8:00 chiều – 15/12/2024

Không biết là thuốc đã có tác dụng hay nước lạnh hữu hiệu.

Ta đưa tay thăm trán chàng, lại sờ trán mình.

“Hả? Hình như hết sốt rồi…”

“Ừ, không sốt nữa.”

Ta cúi đầu thật nhanh, liền thấy khóe mắt Vệ Hành hơi đỏ, đôi môi mỏng khẽ động.

Giọng chàng hơi khàn, nghe mà lòng ta vừa mừng vừa xót.

Xong rồi, có lẽ ta bị chàng lây bệnh rồi.

“Ta… ta đi gọi đại phu.”

Vệ Hành chẳng biết từ lúc nào đã giữ lấy tay ta, hơi thở ấm áp: “Không cần vội.”

Ta sững người nhìn chàng, không dám nhúc nhích.

Người trên giường vẫn nắm tay ta, mãi đến khi gã sai vặt mang lọ cao trị cước tay từ thư phòng tới.

“Ngươi hiểu y thuật, loại cao này bôi ngày ba lần, tốt hay không tốt, ngươi tự biết rõ.”

Giọng chàng ôn hòa vô cùng.

Tựa như hoa nở rộ giữa mùa xuân, như băng tuyết đang tan chảy.

Lại như cây cô độc giữa hoang vu, hay đóa hoa nhỏ nở bên vệ đường.

Giống nhất là một viên đá nhỏ, lặng lẽ rơi xuống tận sâu đáy lòng.

Ta muốn nói với Vệ Hành.

Dù loại cao này tốt hay không tốt, ta đều rất vui.

Chỉ tiếc, ta còn chưa kịp nói, chàng đã lại mê man.

Gió lùa qua sân viện.

Thổi tung những đụn tuyết trắng đọng trên cành bách xanh.

Đại phu với vẻ mặt nặng nề rút kim về, khẽ thở dài:

“Chỉ sợ phải thêm tuyết liên tươi mới có một tia hy vọng.”

“Nhưng bây giờ làm sao tìm được tuyết liên tươi, lẽ nào phải tự đi hái sao?”

Vệ Sương mắt đỏ hoe, khó mà tin được, lên tiếng hỏi.

“Hiện tại e rằng chỉ còn cách này.”

Đại phu cũng đầy khó xử.

“Ngay cả tuyết liên tươi trông thế nào còn chưa rõ, làm sao mà tìm…”

Trong phòng than lửa cháy rực, Vệ Hành đắp hai tầng chăn vẫn run lẩy bẩy.

Sắc mặt chàng tái nhợt, đôi mày nhíu chặt.

Không còn vẻ sắc bén thường ngày, lại tăng thêm vài phần yếu đuối, mỏng manh vì bệnh tật.

“Ta biết.”

Ta biết mà.

Ta siết chặt chiếc bình sứ trong tay.

Bình sứ tuy có vết nứt, nhưng tuyệt đối không thể để vỡ được.

7

Khi mơ màng tỉnh lại, cả người ta đau nhức tựa như xương cốt rời rạc.

Ta không nhịn được khẽ “á” một tiếng, mở mắt ra liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Vệ Hành.

Đôi mắt vốn thanh lãnh khi ta mới gặp, nay lại mang theo một cảm xúc khó hiểu.

Ta hơi ngơ ngác: “Ngài tỉnh rồi sao?”

Khoan đã, sao ta lại nằm thế này?

Ta cố vùng dậy, nhưng phát hiện tay mình bị người khác nắm chặt.

Vệ Hành khẽ thở dài, đỡ ta nằm xuống lần nữa:

“A Ngu, sau này không được làm như thế nữa.”

Đây là lần đầu tiên chàng gọi tên ta.

Ta vô thức nói: “Không sao, ta không sao đâu.”

Chỉ là bị lạnh đến ngất thôi.

Tỉnh lại rồi.

Rồi lại ngất giữa chừng khi cố bò dậy.

Nếu không nhờ Vượng Tài bên cạnh kêu ầm lên…

Sau này ta nhất định sẽ để Vượng Tài được ăn ngon uống ngọt!

Vệ Hành đứng lên, cẩn thận đắp lại chăn cho ta.

Đứng lên?…

“Ngài! Ngài…”

Vệ Hành khẽ cười, ánh mắt dịu dàng:

“Ừ.”

Ta ngơ ngẩn nhìn chàng, thoáng xuất thần.

Đường tỷ thường hay đọc bài thơ gì nhỉ?

À.

“Mạc thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.”

Mấy ngày sau, Vệ Hành bắt đầu ra ngoài.

Trời chưa sáng đã đi, khi trời tối mới trở về.

Khi ra ngoài ngồi xe lăn, khi về vẫn ngồi xe lăn.

Trước mặt Vệ Sương là vậy, trước mặt tổ mẫu cũng vậy.

Duy chỉ có trước mặt ta là không.

Không chỉ như thế, chàng còn rảnh rỗi vào viện của ta … gây họa.

Chàng và tổ mẫu giống nhau, đều không phân biệt được thảo dược.

Ta thẳng lưng, nghiêm mặt nhìn Vệ Hành:

“Thưa tướng quân, ngài vẫn nên ngồi lại xe lăn thì hơn.”

Nếu không, những cây thảo dược này thật đáng thương.

Khóe môi Vệ Hành khẽ giật, dường như có chút bất mãn:

“Là ta làm sai gì sao?”

Ta nhìn cây hoàng kỳ bị chàng nhổ tận gốc trên tay, khó hiểu nói:

“Ngài làm đúng chỗ nào chứ?”

Mặc dù sức khỏe Vệ Hành ngày một khá hơn, ta vẫn không yên lòng.

Lo sợ hiệu thuốc mà ta mơ tới lại bay mất.

Mỗi lần chàng ra phủ, đến khi thấy thời gian cũng đã gần, ta liền đứng chờ ở cổng.

Xuân về còn rét, gió lạnh thổi qua.

Ta không nhịn được rụt cổ lại, thỉnh thoảng ngóng ra đầu ngõ.

Gió lạnh muốn đông cứng ta, ngày mai ta nhất định phải mặc thêm một lớp áo.

Trong lòng ta thầm nghĩ.

Xa xa vang lên tiếng bánh xe lăn lộc cộc.

Là xe ngựa của Vệ Hành đã trở về.

Ta vội kéo váy, chạy xuống bậc thềm.

Không biết hôm nay Vệ Hành lại mang về cho ta món ngon gì.

Đang nghĩ ngợi, một bóng trắng từ trên xe ngựa nhảy xuống.

Không phải Vệ Hành.

Đợi người kia đứng vững, người ta chờ mới chậm rãi vén rèm xe.

“Đây chính là đại cô nương nhà họ Thẩm sao?”

Người nọ liếc ta một cái, lại quay đầu nhìn về phía Vệ Hành.

Ta bấu chặt tay áo, bỗng nhiên có chút lúng túng.

Đường tỷ là một trong ba mỹ nhân kinh thành, tinh xảo, học rộng, cao quý.

Còn ta, dung mạo thường thường, chẳng có gì nổi bật.

Người nọ kinh ngạc cũng là lẽ đương nhiên.

Vệ Hành mặt không đổi sắc, ngồi trên xe lăn, nhìn ta rồi gật đầu:

“Đây là nhị cô nương nhà họ Thẩm, hôn thư của ta và nhà họ Thẩm vốn dĩ không ghi tên.”

Ánh mắt người nọ nhìn ta lập tức thêm vài phần thương hại.

“Chờ ngươi ngày sau đông sơn tái khởi, sợ là nhà họ Thẩm sẽ hối hận không kịp—”

“Sẽ không.”

Vệ Hành cắt ngang lời y, thần sắc không chút khác thường.

Người nọ đứng tại chỗ, nhìn ta vài lượt, vẻ mặt đầy hứng thú.

Vệ Hành hơi giơ tay về phía ta, trông có vẻ mỏi mệt:

“Lại đây đẩy ta.”

Ngõ nhỏ vắng vẻ, chỉ có tiếng bánh xe lăn vang vọng.

Vệ Hành ngồi phía trước, không nói lời nào, cũng không nhắc đến việc hôm nay mang gì về cho ta.

Có lẽ vì người kia nhắc đến đường tỷ, khiến chàng cảm thấy thương tâm.

Trong lòng ta dù có chút không thoải mái, nhưng vẫn nghĩ nên an ủi chàng:

“Không sao đâu, đến khi ấy ngài lại cầu hôn đường tỷ cũng được mà.”

Chờ đến khi ngài thực sự như lời người kia nói, đông sơn tái khởi.

Nếu có ngày đó, đừng trút giận lên người họ Thẩm.

Ít nhất, đừng trút giận lên ta…

Thực ra ta nên vì Vệ Hành mà cao hứng mới đúng.

Nay chàng đã khỏe lại như người thường, đường tỷ nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Những ngày ở phủ Vệ này đối với ta mà nói cũng tựa như một giấc mộng vụng trộm mà thôi.

Nếu lúc rời đi, Vệ Hành có thể cho ta thêm chút bạc, vậy là ta mãn nguyện rồi.

Đến khi đó có tiền mở hiệu thuốc, lại có thể ngày ngày ăn đậu phụ trộn hành lá…

Nhưng trong lòng ta vẫn thấy buồn bực khó tả.

Vệ Hành đột nhiên đứng lên, quay đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm:

“Ngươi quả là biết cách đẩy ta .”

Ta dụi dụi mắt, nhất thời không hiểu ý tứ trong lời chàng.

Đá xanh trên đường ẩm ướt, ta lại đang thất thần, không cẩn thận trượt chân.

Tưởng rằng sẽ ngã một cú đau điếng, nào ngờ lại đâm sầm vào một lồng ngực rộng rãi vững chãi.

Cái miệng vừa nheo nhéo của ta lập tức ngậm lại.

Vệ Hành thở dài bất đắc dĩ, đưa tay xoa đầu ta:

“A Ngu, ta không trách ngươi.”

Ta cúi đầu, Vệ Hành trách ta cái gì chứ?

Người thì khỏe lại rồi, nhưng tính tình lại ngày càng kỳ lạ.

Đầu tiên là tìm hai bà tử thật thà đáng tin để chăm sóc tổ mẫu, rồi đưa bà về viện của mình.

Sau đó lại bảo gã sai vặt dọn hết y phục của chàng sang viện của ta.

Ta cảm thấy có điều không đúng, lén lút chạy theo gã sai vặt, chặn y lại mà hỏi:

“Ngươi cũng định cáo lão hồi hương sao?”

Gã sai vặt kia khựng lại, vẻ khó tin:

“Phu nhân, tiểu nhân mới mười bảy.”

“Vậy sao ngươi không tiếp tục hầu hạ tướng quân nhà ngươi?”

hắn với vẻ mặt vô tội: “Tiểu nhân nào dám không hầu hạ…”

“Vậy sao chàng lại chuyển đến viện của ta?”

“…”

Ta không hiểu.

Nhìn y, ta thấy y cũng chẳng hiểu.

Một người ngốc, lại thêm một kẻ mơ hồ.

May mà Vệ Hành không giống tổ mẫu.

Tổ mẫu hết giành giường lại kéo chăn với ta.

Vệ Hành chỉ ở viện ta đúng một đêm.

Rõ ràng mới là tháng ba xuân, vậy mà người chàng nóng như lửa.

Ta chỉ vô tình chạm phải, đã nghe thấy chàng rên khẽ.

Có lẽ vết thương trên người vẫn chưa lành.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta lại không biết tự khi nào đã lăn vào lòng chàng.

Nhưng ta ngủ vốn rất ngoan, ngủ cùng tổ mẫu bao lâu nay, chưa từng tỉnh dậy trong lòng bà.

Mở mắt ra, thấy dưới mắt Vệ Hành thâm quầng, tựa như cả đêm không ngủ.

Trong lòng ta dâng lên vài phần áy náy:

“Ta chưa từng ôm tổ mẫu mà ngủ đâu… Đây là vô tình thôi.”

Sau đó, chàng liền chuyển xuống ngủ dưới đất.

Đến lượt ta ngủ không yên.

Cứ cảm thấy nửa đêm có thứ gì đó dính dính trên cổ, vừa cắn vừa hút.

Ta soi gương mãi, tự hỏi đây là loài côn trùng gì, mà để lại dấu vết lớn như vậy.

Vệ Hành nhịn cười: “Tối nay ta giúp nàng canh chừng.”

Thế là từng đêm trôi qua.

Đêm nào cũng không thể nào tra ra kết quả.