Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HOA LAU KHÔNG NHỚ MÙA XUÂN Chương 4 HOA LAU KHÔNG NHỚ MÙA XUÂN

Chương 4 HOA LAU KHÔNG NHỚ MÙA XUÂN

6:45 sáng – 21/10/2024

Ta nhớ đến ánh trăng sáng hôm đó chiếu trên khuôn mặt Tiểu Lâu Tử.

Đôi mắt hắn lấp lánh dưới ánh trăng, và hắn dịu dàng nói với ta: “Ta sẽ giúp ngươi.”

Trong cung, ai cũng vì toan tính của mình mà ép buộc ta, chỉ có hắn là người duy nhất thật lòng muốn giúp ta trở về nhà.

Ta dập mạnh đầu xuống đất, nói: “Đáng.”

“A Nguyệt,” nương nương gọi Đại cô cô, “mang theo lệnh bài của ta, đến ngục một chuyến.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống sàn.

Nương nương lại thở dài: “Chỉ mong rằng, sau này ngươi sẽ không hối hận vì lựa chọn hôm nay.”

Phụ thân đã dạy ta chơi cờ, bài học đầu tiên chính là “Đặt cờ không hối tiếc.” 

Huống chi, nếu có thể cứu được Tiểu Lâu Tử, ta làm sao phải hối hận?

Chỉ tiếc rằng, trong cung này không có những cánh đồng lan bát ngát cũng không có dòng suối nhỏ bên những sân vườn yên tĩnh.

Tường đỏ cao vời vợi, chỉ nhìn thấy bốn góc bầu trời. 

Bao nhiêu người trong cung, đều là những kẻ mãi mãi bị nhốt trong chiếc lồng giam không lối thoát.

07

Một khi đã hứa, ta liền chuyên tâm theo học cùng Đại cô cô.

Ta không phải là kẻ thông minh, nhưng cũng chẳng hẳn là đứa ngốc.

Ta dồn hết sức mình vào việc học, cuối cùng cũng khiến Đại cô cô mỉm cười: “Quả nhiên là đứa trẻ có thể đào tạo được.”

Cao cô cô đứng bên cạnh cũng gật đầu, bảo: “Đã có dáng vẻ của một thiếu nữ rồi.”

Trong gương, ta thấy phản chiếu gương mặt của chính mình, với hàng mi đen dày và đôi mắt to tròn. 

Trước kia, mắt ta luôn ánh lên nụ cười vô tư, hồn nhiên, nhưng giờ đây đã trở nên bình thản, lại có chút trang nghiêm.

Nhìn thoáng qua, ta bỗng nhận ra, dung mạo này đã giống Hoàng hậu nương nương đến bảy phần.

Đây chính là ta.

Ta nở một nụ cười khẽ. Đúng lúc đó, có người bước vào, thì thầm báo với Đại cô cô. Bà quay sang nói với ta: “Tiểu Lô, có người tìm ngươi.”

Ta đoán được là ai, nhưng vẫn giữ lễ nghi, cúi chào rồi mới bước ra ngoài.

Ngoài trời mưa rơi lộp độp trên mái hiên, phát ra những âm thanh trong trẻo tựa ngọc vỡ. 

Dưới tán cây trong sân, một người đứng đó, tay cầm chiếc ô giấy dầu, dáng người cao gầy, tựa như cây lan, cây ngọc.

Nhưng bộ trang phục hắn mặc hôm nay không còn là áo dài màu xanh nhạt nữa, mà là một bộ y phục màu tím bạc tinh xảo. 

Trong triều đại này, màu tím là biểu tượng của sự cao quý.

Thái giám khoác y phục màu tím ắt hẳn đang rất được hoàng thượng sủng ái.

Nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, để lộ khuôn mặt tựa ngọc sáng ngời.

Ta đứng yên từ xa nhìn hắn. 

Hắn lại bước nhanh về phía ta, đến trước mặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt ta. 

Yết hầu của hắn khẽ chuyển động, như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cất lời: “Sao ngươi lại ngốc thế?”

“Tiểu Lâu Tử,” ta mỉm cười hỏi hắn, “Những ngày qua ngươi sống tốt chứ?”

Có lẽ không ngờ ta sẽ hỏi như vậy, hắn trầm mặc một lúc rồi nói: 

“Rất tốt. Nhờ nương nương nói tốt giúp, hoàng thượng càng coi trọng ta.

Ngay cả Vương Lễ cũng phải đích thân xin lỗi, từ nay sẽ không còn ai dám bắt nạt ta nữa.”

“Vậy là đủ rồi,” ta nói, “Ngươi còn sống, và sống tốt, vậy những gì ta làm không hề là chuyện dại dột.”

Mưa càng lúc càng nặng hạt, sương mù trắng xóa bốc lên. 

Ta thấy một giọt nước từ khóe mắt hắn lăn dọc theo đuôi mắt dài, rồi biến mất nơi khóe môi mím chặt.

“Tiểu Lô,” giọng hắn vẫn bình thản, “Ân tình sâu nặng này, cả đời ta không thể trả hết. Ta đã mắc nợ ngươi quá nhiều.”

Ta nhìn sâu vào mắt hắn, trong đáy mắt như cuộn lên những cơn sóng dữ. 

Ta cố nở một nụ cười, cười đến cong cả đôi mắt: “Vậy chúng ta hãy cùng sống thật tốt trong cung này, nhé?”

Hắn chìa tay về phía ta. Ta ngỡ hắn sẽ ôm ta, nhưng không, hắn chỉ khẽ khàng cài một cây trâm ngọc lên tóc ta.

Hắn nói: “Sinh thần vui vẻ. Tiếc rằng ta không thể tặng ngươi một cành lan.”

Rồi hắn lùi lại một bước, cúi người thật sâu, sau đó quay lưng rời đi.

Ta nhìn theo bóng hắn mãi, dù không còn thấy gì nữa vẫn cứ dõi mắt tìm.

Không biết từ lúc nào, Cao cô cô đã đứng bên cạnh ta, khẽ nói: “Các ngươi đều là những đứa trẻ tốt. Tiểu Lô, đừng khóc.”

Ta mỉm cười đáp: “Cô cô, ta không khóc.”

Nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Cuối cùng, ta không kìm được nữa, ngã vào lòng Cao cô cô, khóc òa mà không thành tiếng.

Khí như lan mãi chẳng phai, lòng như lan suốt đời chẳng đổi.

Giữa ta và hắn, ngay cả một cái ôm cũng không thể có, ngay cả một cành hoa lan cũng không thể trao tặng.

08

Vào mùa Trung Thu năm đó, Hoàng hậu nương nương đột ngột qua đời trong giấc ngủ.

Hoàng thượng đau buồn khôn xiết, bãi triều suốt ba tháng.

Trong thời gian ấy, Tiểu Lâu Tử bí mật gửi cho ta một tin:

Hoàng thượng đã phái Cẩm Y Vệ xuống Giang Nam để thu thập chứng cứ về tội trạng của Cố gia.

Đợi đến khi triều đình họp lại, sẽ tiến hành triệt hạ toàn bộ.

Ngày cuối cùng của ba tháng, ta khoác lên mình bộ y phục màu trắng, tóc buông lơi búi hờ phía sau.

Nhưng lần này, ta không nhờ Cao cô cô điểm lên trán mình dấu chu sa đỏ.

Tại một góc cung điện tĩnh lặng, ta gảy lên khúc nhạc trên cây cổ cầm. Tiếng đàn vang vọng, trầm bổng khôn nguôi.

Khi khúc nhạc dứt, có người hỏi: “Vì sao ngươi lại gảy đàn ở đây?”

“Chỉ là cảm xúc nhất thời dâng trào mà thôi,” ta đáp.

Nói xong, ta mới ngước lên, quả nhiên trước mặt là Hoàng thượng.

Ta vội vàng đứng dậy hành lễ.

 Nhìn thấy dung mạo của ta, người thoáng sững sờ: “Ngươi là tiểu a hoàn trong cung của A Chiêu? Ngươi nói có cảm xúc mà gảy đàn, vậy cảm xúc ấy là gì?”

“Khải bẩm bệ hạ, nô tỳ vừa gảy khúc Phượng Cầu Hoàng. Khi xưa, Tư Mã Tương Như đã dốc lòng viết khúc nhạc này để cầu hôn Trác Văn Quân.

Nhưng hôn nhân của họ chỉ hạnh phúc được vài năm, sau đó Tương Như đã thay lòng đổi dạ, yêu người khác, giống như cơn gió thu lạnh lùng vô tình vậy.”

Hoàng thượng nhíu mày: “Ngươi đang ám chỉ trẫm sao?”

“Nô tỳ không dám.” 

Nếu là trước đây, ta chắc chắn sẽ run rẩy sợ hãi, nhưng lúc này, khi thấy bóng dáng quen thuộc phía sau Hoàng thượng, lòng ta liền bình tĩnh lại.