Mộng Nương, chúng ta đã chứng kiến nương nương trưởng thành, sao ta đành lòng để người không thể thực hiện tâm nguyện cuối cùng?”
Cao cô cô nghe đến đây, cũng không cầm được nước mắt:
“Dù Tiểu Lô có đôi phần giống nương nương, nhưng sao có thể giành được trái tim hoàng thượng? Nơi hậu cung này, chẳng lẽ chúng ta còn không hiểu sao? Đẩy con bé vào đó chẳng khác nào đưa nó vào chốn hố lửa…”
Ta không nghe hết được những lời còn lại, chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ. Ta chạy vội về phía hồ, thấy Tiểu Lâu Tử đứng đó. Không kịp dừng lại, ta lao thẳng vào lòng hắn.
Hắn dang tay ôm lấy ta, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ta thở dốc, nói: “Cô cô… Đại cô cô bà ấy… Đại cô cô dạy ta học đàn là để đưa ta vào hầu hạ hoàng thượng!”
Một việc lớn đến vậy, nhưng hắn lại tỏ ra bình thản như không có gì bất ngờ. Ta ngẩn người: “Ngươi đã đoán ra từ trước?”
“Cũng không khó đoán.” Hắn nói, “Nương nương bệnh đã lâu, vinh nhục của cả gia tộc đều đặt cả lên người bà. Dĩ nhiên, bà phải nghĩ cho gia đình. Hoàng thượng và nương nương vốn là tình nhân thuở thiếu thời.
Ngươi lại có dung mạo giống bà, tự nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất.
Có ngươi bên cạnh hoàng thượng, ngươi sẽ khiến người nhớ tới nương nương và rộng lượng với gia tộc Cố gia.”
“Ta sao có thể xứng đáng…”
Hắn nhìn ta, bình thản đáp: “Nếu nương nương đã chọn ngươi, vậy ngươi nhất định xứng đáng.”
“Nhưng…” Ta nhìn hắn, lòng đầy lo lắng, nước mắt đã chực trào ra, “Nhưng nếu hầu hạ hoàng thượng, ta sẽ không thể về nhà nữa.”
Hắn nhướn mày, lộ vẻ ngạc nhiên.
Ta nghẹn ngào nói: “Phụ thân ta ngày xưa bị phán tội. Để tích góp đủ tiền chuộc ông ra, ta tự bán mình vào cung.
Mẫu thân dặn ta phải sống tốt, đợi đến khi đủ tuổi, người sẽ đến đón ta về nhà.”
Quê nhà của ta có những dòng suối nhỏ êm đềm, bầu trời xanh biếc và mặt hồ trong vắt như ngọc.
Những cụm hoa lan tím nhạt khoe sắc bên bờ.
Khi ta rời đi, cây non trước cổng nhà mới nhú mầm. Có lẽ bây giờ nó đã nở hoa.
Hắn nhìn ta, ánh mắt phức tạp: “Nếu ngươi trở thành phi tần của hoàng thượng, về sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý…”
“Ta chỉ muốn về nhà!” Ta nghiến răng nói, “Ta cần vinh hoa phú quý chỉ để dành dụm, chờ đến khi ra khỏi cung, ta sẽ đưa mẫu thân sống những ngày thật tốt!
Ta ở đây đã năm năm, nhưng chưa một ngày nào ta thích nơi này.
Tiểu Lâu Tử, nếu ngươi từng tới quê nhà ta, ngươi sẽ hiểu.
Ở chốn cung đình này, người sống chỉ như cái xác không hồn.”
Càng nói, ta càng giận dữ. Ta dùng tay lau mạnh nước mắt rồi quay lưng bước đi.
Nhưng từ phía sau, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay ta.
Dưới ánh trăng thưa, đầu ngón tay hắn mang hơi lạnh, len lỏi qua da thịt, thấm vào tận tim ta.
“Ta đã nói sai rồi,” giọng hắn chứa đựng sự hối lỗi, “Ngươi nhất định sẽ được về nhà.”
Ta không thể kìm được nữa, lao vào lòng hắn, òa khóc như một đứa trẻ.
Ta chưa bao giờ dám nói với ai về nỗi khổ của mình trong cung.
Cao cô cô nghiêm khắc, mà ta lại vụng về, vào cung rồi không biết đã chịu bao nhiêu trận đòn.
Chủ nhân thì tâm tư khó đoán, chỉ cần một lỗi nhỏ cũng đủ khiến ta gặp họa lớn.
Ta sống trong lo âu, chỉ mong qua được từng ngày.
Còn mười năm nữa, ta sẽ có thể rời cung.
“Tiểu Lô.” Hắn nói, “Ta sẽ giúp ngươi.”
Lòng ta bỗng dịu lại. Ta khẽ đáp: “Ừm.”
Rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên cao, trong lòng lặng lẽ thầm cầu nguyện:
“Trăng ơi, nếu người có thể nhìn thấy nỗi buồn vui nơi nhân gian, xin hãy phù hộ cho ta và Tiểu Lâu Tử đều đạt được ước nguyện.”
06
Theo lời Tiểu Lâu Tử, muốn hoàng hậu nương nương từ bỏ ý định thay thế bằng ta cũng không phải là việc quá khó.
Nương nương vốn là tài nữ, nên nếu ta muốn trở thành người thay thế nàng, thì phải phát triển toàn diện cả về đức, trí, thể, mỹ và lao động.
Nhưng nếu ta cố tình làm kẻ vô dụng, chẳng ai còn muốn đặt kỳ vọng vào ta nữa.
Đóng vai kẻ vô dụng, đó là sở trường của ta!
Tóm lại cũng đơn giản thôi: Đại cô cô viết chữ, ta đổ mực ra làm bẩn;
Đại cô cô đàn cầm, ta hát nghêu ngao;
Đại cô cô đọc sách, ta lăn ra ngủ;
Đại cô cô chơi cờ, ta lật bàn.
Đại cô cô tức giận đến nỗi chỉ cần nhìn thấy ta là lắc đầu, có lẽ bà nghĩ ta không còn cách nào cứu vãn được, nên cũng dần dần bỏ mặc không dạy ta nữa.
Ta thoải mái tự tại, còn không quên khen Tiểu Lâu Tử đã bày kế hay. Nhưng hắn lại vẫn mang dáng vẻ trầm ngâm:
“Dạo gần đây có tin truyền về, Cố gia lại bị hoàng thượng quở trách trong triều.”
Cố gia là nhà ngoại của hoàng hậu nương nương, từ lâu đã được hưởng ân sủng, đến mức trở nên ngạo mạn, làm nhiều chuyện bất chính ở Giang Nam, gây oán hận khắp nơi.
Cuối cùng, có người tố cáo tận kinh thành.
Trước đây, gặp chuyện như thế, hoàng thượng thường làm ngơ, nhưng lần này lại nổi giận dữ dội.
Bầu trời u ám, báo hiệu cơn mưa lớn sắp đến, sấm sét đã tích tụ từ lâu, chỉ chờ lúc đánh xuống.
Nhưng những điều ấy ta chẳng hiểu, chỉ quan tâm hỏi hắn: “Vương Lễ có còn gây khó dễ cho ngươi không?”
Vương Lễ là đại thái giám bên cạnh hoàng thượng, theo người từ thuở niên thiếu, luôn nắm giữ vị trí quan trọng.
Thế nhưng mấy tháng trước, hoàng thượng tình cờ gặp Tiểu Lâu Tử, hai người hợp ý ngay từ lần đầu trò chuyện.
Hoàng thượng liền phá lệ, đưa hắn lên làm thị vệ thân cận bên mình, khiến Vương Lễ vô cùng phật lòng.
Dù trong hậu cung, không chỉ có phi tần tranh sủng, mà các thái giám cũng đấu đá để giành lấy sự ưu ái của hoàng thượng.
Tiểu Lâu Tử nghe hỏi, khẽ mỉm cười: “Cũng tạm ứng phó được.”
Hắn lấy từ trong người ra một chiếc khăn, mở ra, bên trong có hai miếng bánh như ý nhỏ xinh: “Ngự thiện phòng vừa làm, ta nhớ ngươi thích ăn.”
Ta không chần chừ, vội nhón một miếng, cảm giác ngọt ngào lan tỏa tận đáy lòng:
“Tiểu Lâu Tử, ngươi đối với ta thật tốt! Đợi ngày ta ra khỏi cung, ta sẽ rất nhớ ngươi.”
Hắn chỉ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm, như chất chứa nhiều tâm sự khó nói.
Mùa đông năm ấy, tuyết rơi sớm hơn mọi năm.
Bệnh tình của hoàng hậu nương nương chuyển biến nặng hơn, người phải nằm liệt giường.
Đến tháng ba năm sau, chuyện Cố gia tham ô lương thực cứu trợ không thể che giấu được nữa, khiến hoàng thượng nổi trận lôi đình.
Hoàng hậu nương nương gắng gượng chống đỡ, quỳ trước điện Minh Hoa suốt hai canh giờ, cuối cùng mới khiến hoàng thượng mềm lòng, thêm một lần tha thứ cho Cố gia.
Nhưng ai ai cũng biết, ngày hoàng hậu nương nương qua đời, cũng chính là ngày Cố gia hoàn toàn sụp đổ.
Vì vậy, khi Hoàng hậu nương nương gọi ta đến trước mặt, ta chỉ im lặng quỳ dưới đất, không nói lời nào. Ngoài cửa sổ, hoa hải đường rơi rụng khắp sân.
Nương nương nhìn ta rất lâu, rồi khẽ thở dài:
“Thôi vậy, nếu ngươi không muốn, ta hà tất phải vì mình mà ép buộc ngươi.”
Nương nương lại quay sang Đại cô cô: “Đợi sau khi ta qua đời… nhớ đưa Tiểu Lô ra khỏi cung.”
Hoàng hậu nương nương… đúng thật là một người tốt.
Ta cầm những vật thưởng của nương nương trở về phòng, nhưng chưa kịp vào, đã thấy trước cửa có một tiểu thái giám lạ mặt. Vừa thấy ta, hắn đã hốt hoảng nói:
“Tiểu Lô cô cô, chuyện lớn không hay rồi! Tiểu Lâu công công trong lúc làm việc xảy ra sự cố, bị Vương gia gia bắt giam vào ngục, sắp bị chém đầu!”
Trong cung, người được gọi là Vương gia gia chỉ có mỗi Vương Lễ.
Ta biết hắn vốn ngạo mạn, không ngờ lại nhẫn tâm đến vậy, vì muốn trừ khử đối thủ mà bày mưu hãm hại Tiểu Lâu Tử.
Tiểu Lâu Tử làm việc luôn cẩn trọng, nếu không phải bị người khác gài bẫy, làm sao có thể phạm lỗi?
Lòng ta như lửa đốt, vừa định chạy ra ngoài lại ngừng bước, rồi đứng im suy nghĩ.
Tiểu thái giám sốt ruột thúc giục: “Cô cô, mau đi thôi!”
Ta nói: “Ngươi đi trước, tìm cách trì hoãn thêm thời gian. Ta sẽ đến ngay.”
Ta đi thì được gì chứ? Chẳng lẽ Vương Lễ lại e sợ một cung nữ nhỏ bé như ta sao?
Nghĩ vậy, ta hít sâu một hơi, chỉnh lại vạt áo rồi quay người bước vào tẩm cung của Hoàng hậu nương nương.
Trong cung thoang thoảng mùi thuốc đắng.
Nương nương đang uống thuốc, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.
Thấy ta bước vào, nương nương thoáng ngạc nhiên.
Ta đã nhanh chóng quỳ mạnh xuống đất: “Nương nương, nô tỳ nguyện ý đi hầu hạ bệ hạ!”
Nương nương khẽ nhíu mày: “Ngươi nguyện ý thật sao?”
“Vâng, được nương nương đoái thương là phúc phần của nô tỳ.
Trước đây nô tỳ không hiểu chuyện, gây ra trò cười.
Nhưng từ nay về sau, nô tỳ nhất định sẽ không tái phạm.”
“Tiểu Lô,” nương nương nhẹ giọng hỏi, “vừa nãy không phải ngươi còn không muốn sao? Rốt cuộc là vì sao?”
Nước mắt ta chợt trào ra, ta nghẹn ngào nói: “Nương nương… nương nương xin hãy cứu Tiểu Lâu Tử! Nô tỳ nguyện làm trâu ngựa, chỉ cầu người cứu hắn…”
Vương Lễ sẽ không sợ ta. Người duy nhất có thể cứu Tiểu Lâu Tử là Hoàng hậu nương nương. Ta chẳng còn gì để đánh đổi, ngoài chính bản thân mình.
Nương nương nhìn ta, ánh mắt phức tạp: “Hắn chỉ là một tiểu thái giám, ngươi cảm thấy đáng sao?”
Đáng sao?