Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HOA LAU KHÔNG NHỚ MÙA XUÂN Chương 2 HOA LAU KHÔNG NHỚ MÙA XUÂN

Chương 2 HOA LAU KHÔNG NHỚ MÙA XUÂN

6:42 sáng – 21/10/2024

Phụ thân ta nói đó là điềm lành, nên đặt cho ta chữ Chiêu này.”

Làm sao ta dám sánh với Hoàng hậu nương nương?

Ta lắp bắp tán dương: “Nương nương mang tướng tinh tú, ngày sinh của người đương nhiên phải có điềm lành.”

Nhưng hồi lâu không nghe nương nương trả lời, ta đánh liều ngẩng đầu lên, thì thấy người đã rời đi từ lúc nào. 

Ta thở phào nhẹ nhõm, tối đó lén hỏi Cao cô cô: “Cô cô, ta và nương nương thật sự giống nhau sao?”

Cao cô cô gõ nhẹ lên đầu ta: “Chuyện gì cũng dám nói bừa!”

Ta uất ức nói: “Rõ ràng là nương nương nói trước.”

Cao cô cô thở dài: “Nương nương có thể nói, nhưng ngươi thì không được.” Sau khi chịu thua trước sự bám riết của ta, cuối cùng cô cô cũng thì thầm:

“Nương nương cũng là người Giang Nam.

Giang Nam sinh ra nhiều mỹ nhân, ngươi có nét giống nương nương, đúng là phúc phần lớn của ngươi.”

Cung cấm có rất nhiều mỹ nhân, Hoàng hậu nương nương không phải người đẹp nhất mà ta từng gặp, nhưng người lại là người dịu dàng, đoan trang nhất, xứng danh mẫu nghi thiên hạ.

Được cho là giống nương nương, quả thực là phúc phận của ta.

Ta mừng thầm, tựa vào lòng Cao cô cô mà thiếp đi. Mơ màng nghe cô cô thở dài: “Chẳng biết là phúc hay họa nữa…”

04

Có lẽ vì thấy ta hiền lành, Hoàng hậu nương nương đã đặc biệt ra lệnh, nâng ta từ cung nữ hạng thấp nhất lên làm nữ quan bậc ba.

Đây chẳng khác nào nhảy ba bậc liền một lúc, nếu lên thêm nữa, ta sẽ ngang hàng với Cao cô cô mất thôi!

Ta nhìn vào những món đồ thưởng từ nương nương, phấn khởi nói với Cao cô cô: “Cô cô, cho dù sau này ta có làm quan lớn hơn cô, cũng sẽ không đánh vào tay cô đâu.”

Từ lúc ta vào cung, đã chịu sự quản giáo nghiêm khắc của Cao cô cô, không biết đã bị phạt đánh vào tay bao nhiêu lần.

Nghe ta nói thế, cô cô lườm một cái:

 “Vì nương nương đã ưu ái ngươi, ngươi nhất định phải khắc ghi ân tình của nương nương.”

Ta lập tức vỗ ngực cam đoan: “Tuyệt đối không phụ lòng yêu thương của nương nương.”

Bất chợt, Đại cô cô bước vào từ bên ngoài: “Mộng Nương, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Cao cô cô đuổi ta ra ngoài: “Ra ngoài mà bắt ve đi.”

Trời đã tối, ngay cả ve cũng đã nghỉ ngơi.

Ta cố tình bước chậm lại, rình nghe được Đại cô cô nói: “Chuyện lần trước ta đã nói, ngươi nghĩ kỹ chưa? Nó giống nương nương như vậy, đó là phúc phần lớn, đừng dại dột mà bỏ qua.”

Cao cô cô chỉ lắc đầu, khẽ thở dài: “Nhưng con bé vẫn còn quá nhỏ…”

Đang nói dở, Cao cô cô bất ngờ nhìn về phía ta. Ta sợ hãi giật mình, lập tức co cổ bỏ chạy.

Ngoài trời, ánh trăng tròn vằng vặc treo cao, soi tỏ cả mặt đất. Chẳng biết từ lúc nào, ta đã đi tới bên bờ hồ lần trước. Bỗng nhiên, ta mừng rỡ gọi lớn: “Tiểu Lâu Tử!”

Tiểu Lâu Tử cũng đang đứng bên hồ, nghe tiếng gọi liền quay lại. Thấy ta, hắn cúi người hành lễ: “Lô cô cô.”

Cách gọi ấy khiến ta bật cười: “Ta đâu phải cô cô gì. Cứ gọi ta là Tiểu Lô được rồi.”

Ta hỏi hắn: “Bọn họ không còn làm khó ngươi nữa chứ? Lần trước, tại sao ngươi lại nhảy hồ? Có phải vì bị ức hiếp không?”

Hắn không trả lời, chỉ hỏi ngược lại ta: “Tiểu Lô, vì sao hôm đó ngươi cứu ta?”

Ta gãi đầu: “Thấy thì phải cứu thôi. Chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn ngươi chết sao?”

Ánh trăng phủ trên mặt hồ, bị gió thổi làm gợn sóng lăn tăn như hoa tuyết vỡ vụn. Hắn khẽ cười, nhìn ta nói: “Ngươi là người có tấm lòng tốt. Nhưng trong cung này…”

“Trong cung thì sao?”

Hắn lại im lặng, không chịu nói tiếp.

Hắn là người kỳ lạ, có chút xa cách mà lại cô độc. Ta rút từ trong người ra một túi nhỏ: “Đưa tay ra.”

Hắn nhìn ta, từ tốn chìa tay ra. Ta lật túi lại, để viên kẹo rơi vào lòng bàn tay hắn.

Ta nhặt một viên, bỏ vào miệng: “Đây là Đinh Đinh đường, nương nương thưởng cho ta đấy.

Tiểu Lâu Tử, ta không biết ngươi đã gặp chuyện gì, nhưng đời người, nếu ngươi tin vào số phận, cả đời sẽ bị số phận đè nặng. 

Còn nếu ngươi không tin, có lẽ ngươi sẽ tìm được một con đường khác.”

Hắn chăm chú lắng nghe, khiến ta có chút ngại ngùng: “Đây là lời phụ thân ta dạy.

Ông từng làm lang trung, nhưng vì chữa không khỏi bệnh mà bị bắt vào ngục. 

Ông dặn ta đừng buồn bã, hãy vui vẻ sống từng ngày, như thế mới không uổng phí chuyến đời này.”

Hắn im lặng hồi lâu, rồi cuối cùng bỏ viên kẹo vào miệng, khẽ hỏi: “Nếu đã cố gắng hết sức, mà vẫn không thắng được số phận thì sao?”

“Ít nhất ngươi đã đấu tranh. Dù có thua cũng là thua trong vinh quang.”

“Thua trong vinh quang…” Hắn nhẩm đi nhẩm lại, rồi bỗng bật cười khẽ: “Cảm tạ ngươi, Tiểu Lô cô nương.

Kể từ khi bị tội mà vào cung, lòng ta đã nguội lạnh.

Nhưng nhờ có lời ngươi, ta mới hiểu ra rằng, đời này không có ngõ cụt, chỉ có kẻ không chịu tiến lên.”

Thì ra, hắn vào cung vì bị kết tội. Chẳng trách nào một người như hắn lại làm hoạn quan.

Nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, ta khẽ nói: “Chỉ là tán gẫu đôi câu thôi, không cần cảm tạ làm gì.”

“Ngươi nói phải, đại ân ghi nhớ trong lòng, không cần treo nơi cửa miệng.” 

Hắn nhìn ta chăm chú, như muốn khắc ghi hình bóng ta vào tận tâm can:

 “Nếu một ngày nào đó ngươi cần, ta nhất định sẽ vì ngươi mà vào lửa xuống nước, không từ nan.”

“Ngươi nói gì thế!” Nghe hắn nói càng lúc càng nghiêm trọng, ta vội ngăn lại, sợ hắn sẽ vì ta mà liều mình thật. 

Trước khi rời đi, ta quay lại hỏi: “Ngày mai ngươi còn tới đây không?”

“Nếu làm xong việc, tất nhiên ta sẽ đến.”

“Vậy… hẹn mai gặp lại.”

Hắn khẽ cười: “Mai gặp lại.”

Một lời hẹn đơn giản mà làm lòng ta rộn ràng.

Ta vừa đi vừa khẽ hát, về tới nơi thì thấy Cao cô cô đang ngồi dưới đèn, lén lau nước mắt. 

Ta ngạc nhiên hỏi: “Cô cô, sao cô lại khóc?”

Cao Cô cô luống cuống lau nước mắt: “Bị khói đèn làm cay mắt thôi.”

Cao cô cô nhìn ta, mặt nghiêm nghị bảo: “Từ ngày mai, ngươi sẽ chính thức trở thành nữ quan, Tiểu Lô, ngươi phải theo Đại cô cô học hỏi, đừng ham chơi nữa.”

Ta có chút lo lắng, hỏi: “Làm nữ quan có khó không?”

Cao cô cô dịu giọng: “Chỉ cần ngươi chăm chỉ học, tự nhiên sẽ làm được.

Ngươi là đứa trẻ thông minh…” Nhưng rồi cô cô lại trầm ngâm: “Chỉ là, ta cũng không biết, có nên mong ngươi học giỏi hay không.”

05

Lời của Cao cô cô, ta thực chẳng hiểu được.

Sáng hôm sau, khi trời chưa sáng rõ, ta đã bị gọi dậy để đi theo Đại cô cô học việc.

Ta cứ ngỡ sẽ học cách quản lý cung nữ, ghi chép sổ sách các công việc trong cung, nhưng không ngờ Đại cô cô lại hỏi ta: “Ngươi có biết chữ không?”

“Phụ thân ta từng là lang trung, ở nhà ta đã học chút ít.”

“Vậy còn cầm, kỳ, thư, họa?”

“Ta có học qua vài kỳ phổ, chữ thì từng luyện theo bút tích của phu nhân Ngụy. Còn đàn và vẽ thì không giỏi…”

Nghe vậy, Đại cô cô liền tỏ vẻ vui mừng: “Như vậy là đủ rồi.”

Ta ngơ ngác quay sang nhìn Cao cô cô. Khuôn mặt cô cô vẫn căng thẳng, không lộ chút vui mừng.

Ta càng cảm thấy bất an, nhưng Đại cô cô lại dịu dàng bảo: “Đừng sợ, ngươi biết nhiều thứ, đó là chuyện rất tốt. 

Nhưng phải nhớ rằng nương nương tinh thông cả cầm, kỳ, thư, họa, đặc biệt là đàn cầm.

Ngươi phải chăm chỉ luyện tập mới được.”

Ngày hôm đó, ta học đàn với Đại cô cô suốt mấy canh giờ, đầu ngón tay đau rát. Đến khi gặp Tiểu Lâu Tử, ta băn khoăn hỏi: “Ta thực không hiểu, vì sao làm nữ quan lại cần phải học đàn cầm?”

Nghe vậy, hắn cau mày: “Ngươi nói ngươi trông rất giống Hoàng hậu nương nương sao?”

“Người ta đều nói vậy…” Ta cảm thấy có chút áy náy, vội thanh minh: “Nhưng không phải ta tự tâng bốc đâu.”

Hắn lại hỏi: “Bệnh tình của Hoàng hậu nương nương thế nào rồi?”

Hoàng hậu nương nương đã bệnh rất lâu. 

Người và hoàng thượng vốn là thanh mai trúc mã, từ khi hoàng thượng đăng cơ, đã lập người làm hoàng hậu. 

Tình cảm của hai người vô cùng thắm thiết, đúng là trời sinh một đôi.

Nhưng tiếc rằng, ba năm trước, nương nương không may sảy thai, từ đó thân thể suy yếu, bệnh tình lúc thuyên giảm, lúc tái phát.

Ta thật thà kể lại mọi chuyện, thấy hắn càng nhíu chặt lông mày.

Ta chọc chọc hắn: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Hắn chỉ đáp đầy ẩn ý: “Ngươi không nên học đàn giỏi quá. Tốt hơn hết là hãy làm cho kém đi một chút.”

Lời của hắn làm ta càng thêm rối rắm. Nhưng vì tin hắn sẽ không hại ta, nên khi quay lại học đàn, ta cố tình đánh sai điệu. 

Dù Đại cô cô dạy kỹ càng, ta đều giả bộ không hiểu.

Thậm chí, ta còn làm đứt cả dây đàn quý giá của một nghệ nhân danh tiếng.

Liên tiếp nhiều ngày như vậy, Đại cô cô tức giận đến mức nổi trận lôi đình: “Cút ra ngoài!”

Ta hớn hở rời khỏi đó, ra ngoài liền chạm mặt Cao cô cô. 

Ta nghĩ Cao cô cô sẽ trách mắng, nhưng không ngờ giọng cô cô lại nhẹ nhàng: “Mệt rồi thì nghỉ ngơi đi.”

Chờ Cao cô cô vào trong, ta liền quen tay lẻn đến bên cửa sổ nghe trộm. 

Ta nghe thấy Cao cô cô nói: “Ta đã bảo con bé không phải loại người thích hợp cho việc này.

Tiểu Lô năm nay đã mười lăm tuổi rồi, còn nhớ Hoàng hậu nương nương khi gặp hoàng thượng, mới chỉ mười một tuổi mà danh tiếng đã vang khắp Giang Nam.

Lúc đó, hoàng thượng mới động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Đại cô cô thở dài, vẻ mặt u sầu: “Ngươi đừng nghĩ ta cố ép buộc gì. 

Chỉ là sức khỏe của nương nương đã không còn chống đỡ được lâu. 

Người chỉ còn nhớ quê nhà, mà lần này nhà họ Cố phạm lỗi quá lớn.

Hoàng thượng vì tình nghĩa với nương nương mà bỏ qua, nhưng khi người đi rồi, gia tộc ấy e rằng khó tránh khỏi họa diệt tộc.