24
Có lẽ những lời của hắn đã có tác dụng, ta kỳ diệu bình phục. Hứa Hạc Minh sợ ta nghĩ quẩn, ngoài những lúc vào triều, hắn không rời ta nửa bước. Thật kỳ lạ, rõ ràng ta mới là chó của hắn, nhưng hắn lại chẳng có vẻ gì là chủ nhân.
Đại phu khuyên ta nên ra ngoài dạo chơi, Hứa Hạc Minh ghi nhớ điều này, liền đưa ta đi du ngoạn ngoại thành.
Vào ngày xuân, hoa hạnh nở trước, hoa đào và hoa lê nở cùng lúc. Ta ngồi ủ rũ trong đình, thấy ai cũng chán ghét, chỉ có tiếng rao bán kẹo hồ lô mới làm ta khựng lại, nhớ đến Ôn Nhuận Kim. Nhớ lại hình ảnh hắn ôm đầy những que kẹo hồ lô, giữa đám đông ồn ào, nhìn ta mỉm cười. Đến khi hoàn hồn, Hứa Hạc Minh đã biến mất.
Ta đi ngang qua một gã đàn ông đầy mùi phấn son, hắn nhìn ta, cười nham nhở: “Tiểu nương tử, một mình ngắm hoa thế này có buồn không?”
Ta vốn định bảo hắn cút đi, nhưng khi ngẩng đầu lên, ta không kìm được mà cười khẩy. Dù nhiều năm không gặp, dù công tử nhà Vương thị lang đã gãy một chân, nhưng dù hắn có hóa thành tro ta cũng nhận ra. Thằng khốn này vậy mà trốn trong kinh thành. Đột nhiên, ta có một linh cảm rằng Giang Nhai cũng đang ở đây.
25
Một lát sau, hoàng trưởng tôn khoanh tay bước trở lại, phía sau là thị vệ khiêng một giỏ cắm đầy kẹo hồ lô. Thấy ta nước mắt lưng tròng, hắn nhíu mày, cúi người nắm lấy tay ta:
“Ngươi lại không thoải mái sao?”
Ta run rẩy cắn môi: “Nô tài không sao, chỉ là…”
Hứa Hạc Minh lau đi nước mắt của ta, giọng nói dịu dàng:
“Có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm mà nói.”
“Nô tài vừa gặp một kẻ háo sắc, hắn nhìn nô tài với ánh mắt dâm ô, còn định giở trò. Nô tài mới khỏi bệnh, sức đâu mà phản kháng, đành để hắn chiếm tiện nghi…”
Hứa Hạc Minh tức giận: “Ngươi có biết tên súc sinh đó là ai không?”
“Nô tài không biết, nhưng hắn hẹn nô tài mười ngày sau, vào giờ Hợi, gặp tại gầm cầu nhỏ ở sông Kinh.”
Hứa Hạc Minh cười lạnh: “Đúng là muốn chết!”
Một tháng sau, trên sông Kinh nổi lên một xác nam không đầu. Quan phủ cho rằng đây là hành động của bọn côn đồ và nhanh chóng kết án.
Khi vớt xác lên, ta cũng đến sông để xem, công tử Vương thị lang mất đầu, bị chặt hết tứ chi, ngâm nước đến sưng phồng, trông chẳng khác gì gia súc.
Bên kia sông, Giang Nhai xuất hiện, lâu ngày không gặp. Hắn gầy trơ xương, tóc tai bù xù, bẩn thỉu, vừa khóc vừa vẫy tay với ta. Trong thoáng chốc, ta nhìn thấy hình ảnh của thiếu niên vô tư cưỡi trên bức tường kia.
A Kiều tỷ tỷ, ta và Giang Nhai đã báo thù cho tỷ rồi đấy. Đường xuống Hoàng Tuyền, nhớ đừng uống canh Mạnh Bà, kiếp sau nhớ đầu thai ở Ứng Xuyên, lần này, tỷ nhất định sẽ có thể chạy nhảy, không cần ai làm gậy chống. Vì chính tỷ cũng đủ sức để gánh cả trời đất.
Giang Nhai đã ăn xin suốt chặng đường đến kinh thành. Công tử Vương thị lang luôn có gia đinh đi theo, Giang Nhai đã tốn rất nhiều công sức mới làm hắn gãy được một chân.
Rồi đến lượt ta ra tay. Ngày hôm đó trong khu vườn, ta chủ động hẹn công tử Vương thị lang đến gầm cầu nhỏ để hẹn hò. Khi hoàng trưởng tôn quay lại, ta khóc, nhưng thật ra là cược vào lòng thương hại của hắn. Ta biết mình chỉ như cỏ rác, hoàng trưởng tôn sẽ không thực sự thích ta, nhưng chỉ cần có chút cảm động, vậy là đủ.
Tình cảm và tình yêu quá hư ảo, ta chỉ muốn mượn lưỡi dao sắc bén này, chém sạch tà ma, an ủi những linh hồn oan khuất.
Nghe nói ta đang làm việc trong phủ hoàng trưởng tôn, Giang Nhai kể cho ta nghe một chuyện lạ:
“Nửa năm trước, ta đã gặp Ôn Nhuận Kim.”
“Một đêm, ta muốn hỏi hắn về công tử Vương thị lang, liền đến quán trọ Như Ý, nhưng con phố trước quán trọ đã bị dọn sạch, người ta nói hoàng trưởng tôn đang ở bên trong.”
26
Khi trở lại vương phủ, vừa bước vào phòng ngủ, ta đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Hứa Hạc Minh nằm nghiêng trên giường, áo choàng nửa rơi, lộ ra những mảng da ửng đỏ. Thấy ta định giật lấy ly rượu, hắn chớp mắt mờ mịt:
“Ta chưa say.”
Nói xong, hắn ngửa đầu, uống cạn chén rượu.
Ta thở dài, rót đầy chén rượu khác cho hắn: “Điện hạ đang có tâm sự?”
“Chỉ là triều đình không thuận, vài môn khách của ta bị luận tội.”
Hứa Hạc Minh vuốt ve má ta, cười phóng túng:
“Ngươi xem, làm hoàng tôn cũng chẳng phải chuyện gì đáng mừng.”
Ta cười nhẹ như tiếng ve kêu, vòng tay quanh cổ hắn:
“Nhưng điện hạ, những điều đáng mừng trên đời này đâu chỉ có trong triều đình.”
Ánh mắt Hứa Hạc Minh tối sầm, để mặc ta ngồi lên đùi hắn, ngón tay vuốt ve cổ họng, rồi lần đến đôi môi.
“Điện hạ giờ có thấy vui không?”
“Con chó nhỏ.”
Đôi mắt hắn ngập tràn sương mù: “Ngươi đã thông suốt rồi?”
“Từ khi ta bước qua quỷ môn quan và chứng kiến điện hạ giết tên cặn bã họ Vương kai, ta đã nghĩ, trên đời này, liệu còn người đàn ông nào tốt hơn ngài?”
“Ta đã mất chồng, ở kinh thành này chẳng khác nào một chiếc lá trôi nổi, ngoài ngài ra, ta còn có thể dựa vào ai? Dù có nông cạn thế nào, ta cũng biết phải nhìn về phía trước.”
Mắt ta hơi đỏ, đắm đuối nhìn hắn: “Không biết lời hứa của điện hạ còn giá trị không?”
Hắn nhìn ta với vẻ nửa tin nửa ngờ, rồi cúi người hôn lên môi ta.
Giữa những tiếng thở hổn hển, hắn khàn giọng đáp: “Tất nhiên còn giá trị.”
Cái gọi là niềm vui trên giường, chẳng qua là cuộc chiến sinh tử. Hứa Hạc Minh luôn thô bạo, còn ta thì cứng đầu không muốn để hắn dễ dàng, một tay bóp cổ hắn, một tay nghiến răng.
Hoàng trưởng tôn không biết võ công, lại sinh ra trong nhung lụa, làm sao bằng ta từ nhỏ đã giết heo mổ cừu, sức mạnh dồi dào. Mấy lần giao đấu, cuối cùng hắn là người bị thương nặng hơn, toàn thân đỏ lựng, đầy dấu răng và vết tay hằn đỏ.
Hứa Hạc Minh cười điên dại: “Đúng là nuôi được một con chó ngoan.” Hắn không ngừng tự làm nhục mình mà hỏi: “Ta và tên thư sinh đó, ai hơn?”
“Hả?”
“Hả cái gì.”
Để chọc tức Hứa Hạc Minh, ta nói sự thật. Hắn nói mình chưa từng có phụ nữ, chỉ cần thêm vài lần sẽ tốt hơn.
Hừ! Rõ ràng là to tiếng mà chẳng làm nên trò trống gì. Về sức mạnh, hắn quả thật không thể so sánh.
Khi hắn mệt mỏi, ta kéo áo vào, lặng lẽ lui ra sau tấm bình phong, nhìn chằm chằm vào ánh trăng ngoài cửa sổ. Dù sao cũng có vài lớp tâm tư ngăn cách, nằm chung giường thì được, chung chăn gối thì thôi.
Vẫn là ánh trăng tốt hơn! Ngàn năm không thay đổi, lặng lẽ treo trên cao, nào biết nỗi sầu nhân gian.
27
Không biết có phải do làm chuyện xấu mà lại được lợi không. Sáng hôm sau, Hứa Hạc Minh nâng ta lên làm thông phòng. Trong phủ người thưa thớt, cảnh lạnh lẽo, ngày thường ta chỉ ngồi trên lầu uống trà, ngắm nhìn xa xăm. Đến tối, hoàng trưởng tôn tự động xuất hiện trong phòng, chưa kịp tắt đèn, áo trong áo ngoài đã rơi đầy đất.
Giữa cơn mưa gió, hắn quỳ trên giường, da thịt nóng hổi đón nhận ta, không còn chút dáng vẻ cao quý nào. Cho đến khi dòng máu ngầm cuộn chảy qua sống lưng hắn, hơi thở của hắn lại phủ lên người ta, hôn vào xương quai xanh.
Hắn lại cố chấp van xin: “Gia Gia, ở lại bên ta.”
Ta lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.Trời âm u, bão tố sắp đến, con hoàng oanh trong lồng lo lắng bay vòng vòng.
Hứa Hạc Minh nói: “Con chim hỏng này có gì đáng xem.”
Phải không? Nhưng dáng vẻ vừa rồi của ngài còn chẳng bằng con chim hỏng này.
Lấy lý do tự vệ, ta mượn hắn vài ám vệ. Không lâu sau, một kẻ trong số đó, họ Chu, chết đuối trong ao.
Hắn vốn đi theo ta câu cá, ta đã bỏ thuốc mê vào tách trà của hắn, để Giang Nhai tiện tay dìm chết. Quá trình rất ngắn, không quá nửa nén hương. Nghĩ lại còn nhanh hơn việc hắn tiện tay giết bà lão bán hoành thánh.
Lúc chia tay, ta đưa cho Giang Nhai một túi bạc: “Trở về Ứng Xuyên đi, mở một cửa hàng, cưới một cô gái, sống những ngày bình yên, quên đi tất cả những gì ở kinh thành.”
Giang Nhai mắt đỏ hoe: “Gia Gia, ta về thì làm gì, ở Ứng Xuyên đã chẳng còn ai đợi ta.”
“Ta sẽ ở lại với ngươi, không thể để mất ngươi được.”
Sau đó, ta tình cờ phát hiện một số bức thư trong thư phòng. Trong thư ghi lại hành tung của Ôn Nhuận Kim trong năm năm qua:
【Mùa đông năm Kỷ Lịch thứ mười bốn, Ôn Nhuận Kim đỗ đầu kỳ thi hương.】
【Mùa thu năm Kỷ Lịch thứ mười tám, Ôn Nhuận Kim kết hôn với vợ họ Quách, tình cảm rất sâu đậm.】
【Mùa hè năm Kỷ Lịch thứ mười tám, Ôn Nhuận Kim trú tại quán trọ Như Ý ở kinh thành.】
……
Từng việc từng việc, nếu không phải là kẻ ngốc, ta cũng nên hiểu ra.
Nếu không phải là anh em sinh đôi thì làm sao trên đời này lại có người giống nhau như đúc. Nếu không phải là anh em sinh đôi thì vì sao người có dòng dõi hoàng tộc lại quan tâm đến một thư sinh áo vải. Bao năm nay, Hứa Hạc Minh luôn biết, Hứa Phụng Trạch vẫn còn sống.