Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HẠC TRONG LỒNG Chương 6 HẠC TRONG LỒNG

Chương 6 HẠC TRONG LỒNG

1:10 chiều – 22/08/2024

14

Quách Đại Đao nghe nói, các cô gái trong thành chỉ cần đến tuổi mười lăm đều sẽ làm lễ cập kê.

Sáng sớm, ông ném cho ta một cái bọc. Là một chiếc váy lụa đỏ tươi, cổ tay thêu hoa, mềm mại và đẹp đẽ vô cùng. Ta vui mừng chết đi được, đứng trước gương đồng ngắm nghía mãi, Ôn Nhuận Kim vòng ra sau, dùng một cây trâm ngọc búi tóc cho ta.

Hắn nói: “Rất đẹp.”

Trâm cài thật sự rất đẹp, ngọc trắng ngần, trên đó còn khắc một bông hoa phù dung.

Mắt ta sáng lên: “Ôn Nhuận Kim, ngươi biết không, đây là món trang sức đầu tiên của ta. Mẹ ta mất sớm, nhà không có tỷ tỷ hay muội muội, cha ta lại thô lỗ, chẳng ai giúp ta mua những thứ này.”

Ôn Nhuận Kim cười nhẹ: “Sau này có ta rồi.”

Nhưng ta không hiểu, tại sao lại tặng ta hoa phù dung. Ôn Nhuận Kim cầm lấy tay ta, cẩn thận viết xuống: “Phù dung chứa sương, sắc đẹp lấp lánh giữa làn sóng.”

Rồi hắn nói: “Dù lấy hoa ví người, nhưng vẫn không sánh được với người.”

Dường như ta đã hiểu. Hắn đang khen ta thật là xinh đẹp đến mức đáng chết.

Ta lập tức cười rạng rỡ, không kiềm được mà hôn lên má hắn, Ôn Nhuận Kim dường như rất thích thú, mắt cười cong cong, ôm ta vào lòng.

Sau đó hắn nói:

“Dù cha ta hiện tại đang làm quan ở Hàn Lâm Viện và đã mua được nhà ở kinh thành, nhưng sau khi thành thân, ta không định đến kinh thành tìm ông ấy.”

Ta sững sờ: “Ngươi là con trai duy nhất trong nhà, Ôn đại thúc sẽ đồng ý cho ngươi ở lại Ứng Xuyên sao? Hơn nữa…”

Hơn nữa, Ôn Nhuận Kim có tài kinh bang tế thế, co rút ở nơi thôn dã, chẳng phải là lãng phí sao.

“Cha ta hiểu ý ta, sẽ không trách ta.” Hắn dừng lại một chút, “Nếu chúng ta đều đi, bá phụ sẽ ra sao? Gia Gia, nàng cũng là con gái duy nhất trong nhà.”

Thực ra ta cũng không nỡ rời xa Quách Đại Đao. Mẹ mất sớm, ông đã một tay nuôi ta lớn, dù miệng lưỡi có độc địa, nhưng đối xử với ta hết mực chân thành.

Ta dò xét nét mặt hắn: “Thật sự không sao chứ?”

“Đương nhiên.”

“Vậy chúng ta sẽ làm gì ở Ứng Xuyên?”

“Ta sẽ làm thầy dạy học, nàng sẽ là sư nương đẹp nhất, sáng dậy làm việc, tối về nghỉ ngơi, cùng nhau sống qua một đời.”

Nhưng giấc mộng đẹp của chúng ta không thành hiện thực.

15

Kỳ thi hương ở kinh thành lần này do Hàn Lâm Viện phụ trách. Có người tố cáo giám khảo nhận hối lộ, gây rối loạn kỳ thi, các quan viên liên quan đều bị tống vào ngục.

Ôn tú tài làm giám sát, bị nghi ngờ đã giúp đỡ con cháu thế gia gian lận, bị kết án tiền giam hậu trảm.

Ta chưa từng thấy Ôn Nhuận Kim mất bình tĩnh. Nhưng khi ta đẩy cửa bước vào, điều đầu tiên nhìn thấy là một mớ hỗn độn, Ôn Nhuận Kim đứng trước bàn, mặt tái nhợt đáng sợ.

Ta nhặt lấy cuốn sách mà hắn yêu thích nhất, phủi sạch bụi, nhẹ nhàng gọi: “Phu quân.”

Ôn Nhuận Kim nghe tiếng, quay đầu lại, sắc mặt dịu đi đôi chút, nhưng giọng nói vẫn đầy đau khổ:

“Gia Gia, cha ta đã dạy học mấy chục năm, chưa bao giờ nhận một đồng xu nào.”

“Ông muốn làm hết khả năng của mình, để con cháu nhà nghèo cũng có thể biết chữ hiểu đạo, cùng chia sẻ vinh quang với con cháu thế gia. Một người như vậy, làm sao có thể dung túng tham nhũng.”

Thấy hắn như vậy, ta đau lòng vô cùng. Chỉ có thể nắm chặt tay hắn, trao thêm sức mạnh: “Hãy đến kinh thành, đưa cha chàng ra ngoài.”

Ôn Nhuận Kim hơi run rẩy, thoáng một tia lo lắng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ôm ta vào lòng:

“Gia Gia, mới cưới được mười ngày, nàng nỡ để ta đi sao?”

Hắn đúng là hỏi dư thừa.

Ta hừ một tiếng: “Đợi chàng đưa cha về, thì cả thiên vương lão tử cũng đừng hòng chia cắt chúng ta!”

Nói xong, ta vòng tay qua cổ hắn, hôn lên môi hắn. Cho đến khi khuôn mặt đỏ bừng vì xúc động, Ôn Nhuận Kim đưa tay bế ta lên, bước tới giường.

Một người thanh tao nhã nhặn như vậy, lúc này lại như sa vào ma đạo, đòi hỏi mãnh liệt, muốn dung hợp ta vào xương máu hắn. Ta cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng. Hắn thì nhẹ nhàng thì thầm bên tai ta: “Gia Gia, gọi tên ta đi.”

Dù Quách Đại Đao đã ra ngoài uống rượu, trong nhà không còn ai, nhưng ta vẫn không dám gọi. Trong cơn mê man, chỉ có thể thở hổn hển:

“Không muốn.”

16

Trời còn chưa sáng, Ôn Nhuận Kim đã ra quầy thịt mổ heo, gánh nước đầy bồn. Khi ta thức dậy, hắn đã chặt xong cả một sân đầy củi, mồ hôi chảy đầm đìa. Tên thư sinh này, đúng là sức lực không cạn ngày nào. Trước khi thành thân thì ngại ngùng, sau khi thành thân lại mạnh mẽ như hổ.

Ôn Nhuận Kim nhận lấy chiếc khăn ta đưa, có chút áy náy: “Ta có đánh thức nàng không?”

Ta lắc đầu, siết chặt vòng tay quanh eo hắn. Biết rõ hắn sắp rời đi, nhưng một lời chia ly cũng không nói ra. Ta muốn tiễn hắn thêm một đoạn, nhưng khi đến bến đò, Ôn Nhuận Kim lại nói bọn thổ phỉ hoành hành, bảo ta và Quách Đại Đao sớm quay về nhà.

Ta tháo cây trâm ngọc có hình hoa phù dung từ trên tóc, đặt vào lòng bàn tay hắn, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi:

“Ôn Nhuận Kim, chàng nhất định phải sớm trở về!”

Hắn nhìn ta không chớp mắt, nghẹn ngào nói “Được.”

Trời dần tối, thuyền phu kéo buồm lên, nhìn xa ra mặt nước mênh mông. Quách Đại Đao nhét vào tay Ôn Nhuận Kim một túi tiền: “Nhanh cầm lấy, đám quan lại kia mắt nếu không phải là mọc trên trời thì cũng chỉ chăm chăm nhìn vào tiền, đến kinh thành không tránh khỏi việc phải dùng tiền để giữ mạng.”

Ôn Nhuận Kim không từ chối được, đành cúi chào sâu, rồi rút từ tay áo ra hai tờ giấy đất:

“Gia Gia, đây là giấy tờ căn nhà tổ của nhà họ Ôn, nhớ thay ta giữ gìn ngôi nhà này, cũng như giữ gìn bản thân mình.”

Nói xong, hắn hôn nhẹ lên trán ta, rồi bước lên chiếc thuyền bên bờ sông.

Gió sông thổi mạnh, mang theo hơi nước lạnh lẽo. Ta bị cát bay vào mắt, đến khi lấy lại bình tĩnh, thuyền đã xuôi theo dòng, càng lúc càng xa.

17

Ôn Nhuận Kim đã mất tích.

Chúng ta đã hẹn mỗi tháng sẽ gửi một lá thư về nhà, nhưng đến tháng thứ ba, hoàn toàn không còn liên lạc. Sợ thư bị thất lạc, ta ngày ngày đánh xe bò đến trạm dịch, vừa vào cửa đã hỏi:

“Thư của Ôn Nhuận Kim đã đến chưa?”

Ngày qua ngày, ánh mắt của người đưa thư nhìn ta càng lúc càng thương hại: “Cô nương à, chuyện này ta thấy nhiều rồi, tám phần là tướng công nhà cô ra ngoài dính vào chuyện phong nguyệt, rồi lẩn trốn.”

Ta không tin. Ôn Nhuận Kim là người ngay thẳng, tuyệt đối không có suy nghĩ bẩn thỉu như vậy.

Một đêm nọ, ta lén lấy túi tiền của Quách Đại Đao, đeo dao mổ heo, lén lút khởi hành.

Hồi nhỏ, ta cùng tỷ đệ nhà họ Giang nằm trên chiếu hóng mát, thường tưởng tượng về sự phồn hoa của kinh thành. Giang Nhai nói, kinh thành giống như cung điện của tiên nhân vậy,vàng bạc chất đầy dưới chân, ngay cả cuốc của hoàng đế cũng bằng vàng. Khi đó ta ngây ngô tin vào những điều đó. Kết quả là ta khó nhọc lắm mới đến được kinh thành, không nhặt được một xu, lại bị mất túi tiền.

Phía bắc trời tối sớm, gió thổi tứ phía, lạnh buốt người. Ta sợ gặp phải kẻ trộm, không dám chợp mắt, vừa run sợ vừa đi qua ngôi chùa đổ nát, rồi lại qua cánh đồng hoang. Đói đến chịu không nổi, ta chỉ biết uống vài ngụm nước sông, nhặt mấy cây rau úa.

Trong thư Ôn Nhuận Kim từng nói, hắn ở trọ tại quán trọ Như Ý, khi ta đến nơi đã là năm ngày sau.

Người gác cửa thấy ta quần áo rách rưới, liền tưởng ta là ăn mày, thô lỗ đuổi ta ra ngoài. Trải qua một cuộc hành trình dài, ta vừa mệt vừa đói, chỉ có thể ôm chặt con sư tử đá trước cửa để khỏi ngã.

Lúc này, từ ngõ Đông xuất hiện một cỗ xe ngựa che lọng, từ từ dừng lại trước cửa. Người gác cửa quỳ xuống đất làm ghế cho khách quý, để khách bước xuống xe. Vị khách quý ấy vén tà áo choàng đỏ tươi, định bước vào cửa, nhưng đột nhiên thấy ta: “Có chuyện gì thế này?”

Người gác cửa cúi đầu: “Không biết từ đâu xuất hiện một tên ăn mày, bám riết không chịu đi, nếu làm bẩn mắt của Điện hạ, tiểu nhân sẽ đánh chết ả.”

Người ấy cười khẩy: “Thôi bỏ đi, chỉ là một kẻ ăn mày gầy trơ xương, còn không bằng con chó ta nuôi, giết như vậy cũng quá tàn nhẫn.”

Giọng nói này thật kỳ lạ. Dù dễ nghe, nhưng lại mang theo uy quyền không thể nghi ngờ, khiến người khác không dám nói thêm lời nào.Ta liếc nhìn một cái, đầu óc bỗng nhiên quay cuồng.

Người này đội kim quan, khoác áo choàng lông chồn bạc, ánh mắt lướt qua đầy ngạo mạn, rõ ràng là người quyền quý. Nhưng khuôn mặt hoàn mỹ này, lại giống hệt Ôn Nhuận Kim.

Nước mắt ta rơi xuống, không nghĩ ngợi gì liền nắm lấy góc áo của hắn, không chịu buông tay.

Trong lúc ta vui mừng vì cuối cùng cũng tìm được Ôn Nhuận Kim, người trước mặt lại mím môi, như thể đang nhìn một con chó không biết điều.

Binh sĩ định bắt giữ ta, nhưng đột nhiên xuất hiện một tên thích khách cầm dao găm, ta không do dự đẩy hắn ra sau, cầm dao mổ heo lên, chém đầu thích khách thành hai nửa. Máu chảy ròng ròng lên mặt, tanh đến mức khiến người ta buồn nôn.

Trong ánh mắt phức tạp của người đàn ông, ta buông dao xuống, rồi ngất lịm.