4
Năm ta mười hai tuổi, tú tài ở trấn Ứng Xuyên đã uống quá chén với cha ta, liền định hôn ước con cái.
Tú tài họ Ôn, tuy nghèo nhưng là người tốt. Không chỉ dạy trẻ con trong trấn biết chữ, vào dịp lễ Tết còn đến từng nhà tặng câu đối tự viết. Con trai của ông, Ôn Nhuận Kim, cũng là một tiểu tú tài.
Cha ta mở một quán thịt ở trấn, chữ nghĩa không thông, nhưng rất kính trọng người đọc sách. Còn ta thì học hành kém cỏi nổi tiếng. Giang Nhai, người lớn lên cùng ta, tốt bụng nhắc nhở:
“Gia Gia, ngươi gả vào nhà họ Ôn thì khác gì heo vào miệng cọp, chờ mà học suốt ngày đêm đi.”
Lời nguyền thật độc ác. Về đến nhà, ta khóc lóc om sòm, nhất quyết đòi hủy hôn. Cha ta chỉ liếc ta một cái, nói phúc khí của ta còn ở phía trước. Bởi ông đã nhờ Nhị Lại Tử ở phía đông thành xem một quẻ, nói ta sinh ra đã có mệnh quý.
Ta cười khẩy: “Cha mà cũng tin lời Nhị Lại Tử, nếu hắn không nói những lời hay ho, cha có đưa hắn nửa con heo không?”
“Đừng nói bậy, Nhị Lại Tử là thần sống của trấn Ứng Xuyên, hắn nói con gả vào nhà họ Ôn thì sau này sẽ có ngày tốt đẹp.”
“Hắn là cha đấy, cha lại tin hắn như vậy!”
Quách Đại Đao tức giận, nhấc ngay chiếc giày cỏ dưới chân định đánh ta, thấy tình hình không ổn, ta ba bước nhảy lên tường, lật qua nhà bên cạnh của Giang gia.
Cha của Giang Nhai là một thợ mộc, đang trần trụi cưa cây, con gái ông, Giang Kiều, bị què, ngồi một bên đọc sách. Thấy ta đến, Giang Kiều cười khẽ, bông hoa lụa cài tóc khiến nàng càng thêm xinh đẹp: “Tiểu Nhai không có ở nhà, xuống sông bắt cá rồi.”
“Ta đâu thèm tìm hắn, ta đến tìm A Kiều tỷ!”
Giang Kiều không tin: “Chắc là ngươi lại cãi nhau với Quách đại bá, đến nhà ta trốn nạn phải không.”
Ta rúc vào lòng nàng làm nũng: “A Kiều tỷ đoán việc như thần, nếu mở quán xem bói ở trấn, nhất định buôn bán còn hơn cả Nhị Lại Tử.”
Giang Kiều cười dịu dàng, đưa cho ta vài quả táo xanh:
“Gia Gia, ta thật muốn như ngươi, có thể chạy nhảy, có thể bay khỏi sân viện này, bay khỏi trấn Ứng Xuyên nhỏ bé này.”
Nàng từ nhỏ đã mắc bệnh ở chân, Giang Nhai tuy thường tranh cãi với ta, nhưng rất thương yêu tỷ tỷ này. Biết Giang Kiều thích đọc sách, mỗi khi tan học, hắn đều đem từng câu từng chữ thầy giảng dạy lại cho nàng. Vậy nên ta vỗ ngực hứa: “A Kiều tỷ yên tâm, ta và Giang Nhai chính là hai chân của tỷ, đợi chúng ta lớn lên, sẽ đưa tỷ rời khỏi Ứng Xuyên, đến kinh thành xem thử!”
Giang đại thúc đang miệt mài làm việc bỗng nhiên bật cười: “Nếu vậy thì Gia Gia nói với cha ngươi, đừng gả cho cái tên tú tài đó nữa, lấy thằng Nhai nhà ta có phải tốt hơn không.”
“Cha! Con không muốn cưới nàng!”
“Thúc! Con cũng không muốn gả cho hắn!”
Giang Nhai vừa bắt cá về đã cùng ta đồng thanh.
Ồ hô! Hắn còn dám chê ta. Cho dù trong trấn chỉ còn lại một con heo, ta cũng không gả cho Giang Nhai, cái đồ nhóc mũi thò lò đó!
Nhưng không thể phủ nhận, lời của Giang đại thúc đã cho ta một ý tưởng.Ta lẻn về nhà, hùng hồn viết một lá thư từ hôn:
【Tiểu tú tài họ Ôn, ta là con gái của Quách Đồ Tể, tên là Quách Hành Gia. Xin thứ lỗi, ta không thể gả cho ngươi, ta đã cùng con một nhà lão Giang bên cạnh, Giang Nhai, lâu rồi thành đôi! Nếu ngươi không thành toàn, ta với hắn chỉ có thể chết chung mà thôi!】
Người ta nói đọc sách thì cần phải giữ thể diện. Viết thế này, chuyện từ hôn nhỏ bé, chắc chắn không thành vấn đề! Ta càng đọc càng hài lòng, lại nhớ thầy từng nói, khi ra trận, những văn thư quân sự quan trọng thường cắm thêm lông chim để biểu thị khẩn cấp.
Nhưng cha ta chỉ nuôi heo, không nuôi chim. Ta đành nhổ một nắm lông heo dán vào thư, nhân lúc đêm tối trời gió lớn, ném vào sân sau của tiểu tú tài họ Ôn.
5
Sau khi xong việc, mỗi ngày ta đều mong nhà họ Ôn đến từ hôn. Mong mãi, cuối cùng cũng đợi được tú tài họ Ôn đến.
Hắn mặc áo dài cổ tròn, nho nhã lễ độ mỉm cười với ta: “Quách cô nương, lệnh tôn có ở nhà không?”
Ta lắc đầu: “Cha ta đi đưa thịt cho huyện lão gia rồi.”
“Ôn mỗ sắp vào kinh ứng thí, chuyến đi dài, tiểu nhi ở nhà không ai chăm sóc, xin lệnh tôn trông nom giúp một chút, thật không biết cảm ơn sao cho đủ.”
Hắn đưa cho ta nửa thỏi bạc, kèm theo một bức thư:
“Thư này là Nhuận Kim nhờ ta chuyển cho cô nương.”
Vừa khi tú tài họ Ôn rời đi, ta đã không kiềm chế được mà xé thư ra xem. Chữ viết phóng khoáng tinh tế, nhưng nội dung thì chẳng ra gì.
Đầu tiên là khoanh tròn những lỗi chính tả trong lá thư từ hôn của ta. Sau đó là một câu:
“Quách cô nương kính giám, từ xưa đến nay cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nếu muốn từ hôn, cần phải có sự đồng ý của cả hai bên phụ mẫu, mới hợp lễ nghĩa.”
“Còn về chuyện giữa cô nương và công tử nhà họ Giang, trước khi trao đổi sinh thần bát tự, vẫn chỉ là gian tình, Ôn mỗ không ngại, chỉ sợ khi Quách bá phụ biết chuyện, trấn này sẽ xảy ra tai họa đẫm máu.”
Tên khốn này không đồng ý từ hôn đã đành, lại còn dám uy hiếp ta! Ta giận đến mức xé nát lá thư lông heo thành tám mảnh.
Đợi Quách Đại Đao về, vừa nhìn thấy thỏi bạc trên bàn, ông liền hỏi:
“Ai đến nhà mình đưa tiền thế?”
“Tiểu tú tài họ Ôn!”
“Thông gia đến rồi? Sao con không mời người ta vào nhà uống chén trà.”
“Hắn cũng không nói muốn uống trà, chỉ nhờ con chuyển lời.”
“Chuyển lời gì?”
“Bảo cha chăm sóc giúp con trai hắn, kẻo đến lúc không có ai ở nhà, hắn đói đến chết rũ!”
Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, cha ta vỗ đầu, vội vàng ra sau nhà mổ heo.
Ta tức điên! Tại sao lại đối xử tốt với cái tên đó như vậy!
“Nhiệt tình thế này, con thấy Nhị Lại Tử không phải cha, Ôn Nhuận Kim mới là cha của người!”
Lời vừa dứt, cha ta còn chưa kịp cầm dao chém ta, đã có người đứng ngoài cửa giật mình.
Cơn mưa bất ngờ vào buổi trưa, dãy núi xanh xa xa như tranh thủy mặc. Ôn Nhuận Kim che một chiếc ô giấy dầu, dáng người cao gầy, lặng lẽ nhìn ta. Đúng là một quân tử thanh cao, không khác gì những gì người ta ca tụng. Thấy ta ngẩn ngơ, hắn mỉm cười nhã nhặn: “Ôn mỗ chỉ nhớ đã hỏi cưới một tiểu nương tử, sao bỗng dưng lại thành có thêm một cháu gái?”
Chết tiệt!
Biết Ôn Nhuận Kim trông như thế này, ta đã không viết thư lông heo làm cái khỉ gì! Cứ thế mà kéo hắn vào động phòng luôn rồi!