Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HẠC TRONG LỒNG Chương 1 HẠC TRONG LỒNG

Chương 1 HẠC TRONG LỒNG

1:03 chiều – 22/08/2024

Ta là nha hoàn thông phòng của Hoàng trưởng tôn, Hoàng trưởng tôn chính là thế thân cho phu quân tú tài của ta.

Hắn tham sắc của ta, ta cũng tham sắc của hắn. Vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi, nhưng Hoàng trưởng tôn lại không cam lòng. Hắn nghiến răng hỏi ta:

“Ta đây là chân tiên nơi cung điện của Thiên gia, làm sao lại không bằng một tên tú tài nghèo ở vùng quê Ứng Xuyên?”

Hừ! Thùng rỗng kêu to mà thôi. Nếu chỉ luận về sức lực, quả thật là không bằng.

1

Ta chỉ là một nha đầu thông phòng, nhưng Hoàng trưởng tôn ngày nào cũng quấn quýt đến mức không thể rời khỏi ta. Vị hôn thê của hắn chướng mắt ta, ném xuống trăm lạng vàng, bảo ta cút đi. Ta cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta là kẻ tham tài, vì một trăm lạng mà phản bội điện hạ sao?”

“Nào, chẳng phải ngươi đúng là loại người như vậy sao?”

Ta ôm chặt vàng vào lòng, cười tươi như hoa:

“Chu tiểu thư đúng là nhìn người thật chuẩn, chớ nói là bắt nô tài cút khỏi kinh đô, chỉ cần ngài cần, hầu hạ ngài khi ở cữ sinh con luôn cũng được.”

Chu Tú Nhi là tiểu thư nhà Thống lĩnh cấm quân, xuất thân danh gia vọng tộc, chưa từng thấy qua bộ mặt nào đê tiện như ta. Nàng che khăn cười nhẹ: “Thật là kẻ chỉ biết thấy tiền sáng mắt, chỉ là một nô tài, thật không hiểu điện hạ thích ngươi ở điểm nào.”

Ta cũng cười: “Làm nha đầu thông phòng, ngoài việc hầu hạ người khác ra thì còn có thể có bản lĩnh gì. Tiểu thư nếu tò mò, mua một cuốn Xuân đồ mười tám chiêu thức xem chẳng phải sẽ biết ngay sao.”

Chu Tú Nhi phì một tiếng “đồ hạ tiện”, liền gọi mụ già bên cạnh, nói gì thì nói cũng phải cho ta vài bạt tai. Nhưng đúng lúc đó, Hoàng trưởng tôn bước vào. Áo bào ngoài màu đỏ sậm lướt nhẹ, cười tươi sang trọng nhưng không chạm đến đáy mắt:

“Gia Gia, sao nàng có thể lừa người khác trắng trợn như vậy chứ. Người hầu hạ mà nàng nói, rõ ràng là ta mà.”

2

Theo lý mà nói, Hoàng trưởng tôn Hứa Hạc Minh gần hai mươi tuổi, có một nha đầu thông phòng cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Chỉ cần mắt nhắm mắt mở, tâm trí khai thông, công tử nhà nào trước khi thành hôn lại không có vài nha đầu khai mở dục tình.

Chu Tú Nhi không thèm so bì với ta. Chỉ là một nô tài, thắng ở chỗ có chút nhan sắc, còn nàng là con nhà tướng môn, có thể mang lại cho Hoàng trưởng tôn sự trợ lực thực sự. Vậy nên nàng muốn đưa ta một ít bạc, để ta bị bán đi.

Nếu Hoàng trưởng tôn không nỡ, nàng sẽ chọn một loạt thê thiếp mới. Những cô gái này qua huấn luyện, thân hình mềm mại hơn, thần thái quyến rũ hơn. Quan trọng nhất là nghe lời nàng, không có gì đe dọa. Đàn ông trên đời làm gì có sự chung tình, chỉ cần lên giường thì ai cũng như nhau.

Nhưng Hứa Hạc Minh còn điên cuồng hơn những gì nàng tưởng tượng. Hắn “bốp” một tiếng khép lại cây quạt, nhìn Chu Tú Nhi bằng ánh mắt nửa cười nửa không:

“Bổn vương dạo này thân thể không khỏe, dường như mắc phải chứng mất trí nhớ, dám hỏi Chu tiểu thư, đây là nơi nào?”

“Đương nhiên là vương phủ của Điện hạ.” Chu Tú Nhi không hiểu ý hắn.

“Bổn vương còn tưởng mình mất trí, lỡ xông vào Chu phủ!”

Ánh mắt Hoàng trưởng tôn lạnh lẽo, như rắn trườn qua mặt nàng:

“Nếu không phải ở nhà mình, không biết Chu tiểu thư lấy đâu ra khí thế lớn như vậy, dám bán người bên cạnh bổn vương.”

Chu Tú Nhi rùng mình một cái: “Một nha đầu tham lợi như vậy, không hiểu sao Điện hạ lại thương tiếc nàng ta!”

Hứa Hạc Minh cười khẩy một tiếng: “Ngươi quản được sao?”

Chu Tú Nhi tức giận đến đỏ mặt, đỏ cả mắt, liền bỏ đi. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, nàng đã bị dọa đến mất hồn.

Những thê thiếp mà nàng tỉ mỉ chọn lựa, giờ đây máu me bê bết, đầu lìa khỏi xác.

3

3

Ta đã ở trong phủ ba năm.

Ta biết Hoàng trưởng tôn thích nghe hát, cũng thích diễn trò. Khi Chu Tú Nhi còn ở đây, hắn mang bộ dạng ngạo nghễ, như một Hoàng trưởng tôn bá đạo phải lòng ta. Khi Chu Tú Nhi rời đi, hắn cởi giày, ngâm nga một khúc hát, nằm trên ghế quý phi, nhấm nháp từng trái anh đào:

“Gia Gia, lại đây.”

Hoàng trưởng tôn mỉm cười, vẫy tay gọi ta. Ta như con chó con, chui vào nằm bên cạnh hắn:

“Điện hạ cần gì phải đối đầu với Chu Tú Nhi? Cha nàng ta trong quân doanh có tiếng, giao hảo tốt với nhà họ Chu, biết đâu có thể giúp điện hạ một tay.”

Hứa Hạc Minh tựa cằm lên tay, nhếch môi cười: “Gia Gia muốn bổn vương bán thân, làm rể nhà họ Chu sao?”

“Nô tài không dám, nhưng đây dù sao cũng là hôn sự do Hoàng thượng ban…”

“Chính vì là Hoàng thượng ban, nên càng không thể quá thân thiết.”

Hứa Hạc Minh từ tốn nhấm nháp quả anh đào: “Hoàng tổ phụ của ta, mưu mẹo nhiều lại thâm độc, ban thưởng gì cũng nên giữ khoảng cách.”

Những lời này quả thực đại nghịch bất đạo. Giữa trời đông giá rét, ta toát mồ hôi lạnh. Hoàng trưởng tôn lại như không có chuyện gì, nũng nịu đòi ăn kẹo người, nhưng lại chẳng muốn cử động.

“Điện hạ không muốn ra ngoài dạo một chút sao?”

Hứa Hạc Minh trêu đùa: “Bổn vương không thích nơi đông người, thân là vương tử hoàng tôn, nếu ngày nào cũng phơi mặt ngoài, có khác gì một gã quê mùa.”

Lười thì nói lười đi, còn mất công  tìm cớ làm gì. Ta lén đảo mắt, rồi chợt hỏi: “Điện hạ muốn kiểu kẹo người gì?”

“Hãy làm một cái theo Xuân cung đồ mười tám chiêu thức đi.”

“……”

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Hoàng trưởng tôn vừa ăn kẹo người, vừa cảm thán rằng ta thật là con chó ngoan của hắn.

“Gia Gia, dù có xuống địa ngục, ngươi cũng phải trông nhà, làm vui giải buồn cho ta.”

Nhưng hắn không đợi đến lúc xuống địa ngục, đêm đó đã gọi ta đến để giải khuây. 

Dưới ánh trăng, Hoàng trưởng tôn khỏa thân, không một mảnh vải che thân, phong lưu tuyệt sắc. Hắn nhìn chăm chú vào những vết hôn dày đặc trên cơ thể ta, giọng nói quyến luyến, như lưỡi dao cong sắc bén:

“Gia Gia, ngươi không phải là một con chó ngoan, chó ngoan… không bao giờ cắn chủ nhân.”

Ta nhắm mắt lại: “Điện hạ cũng không phải là chủ nhân tốt, trên đời này, không có lý gì chủ nhân lại phải hầu hạ chó.”

Hứa Hạc Minh cười khúc khích, cười cho sự chó cắn chó của chúng ta. Nhưng cười đến cuối cùng, khóe mắt hắn hơi đỏ, dè dặt hỏi:

“Gia Gia, ngươi còn muốn trở về Ứng Xuyên không?”

Ta giả vờ mình đã ngủ. Một lúc lâu sau, ta nghe thấy hắn nghiến răng nói:

“Ta đây là chân tiên nơi cung điện của Thiên gia, sao lại không bằng tượng Phật bùn nơi làng quê Ứng Xuyên?”